Truyện được viết ở trang Wattpad nick Tieubachtho. nếu bạn đọc ở nơi khác chính là truyện ăn cắp. Hãy ủng hộ mình để mình có thêm động lực để viết truyện nhé
Cha cô do phải giải quyết vụ án, Subaru đúng lúc đến thăm, vì với vẻ đẹp trai, giọng nói trầm ấm đã thành công mời quý phụ huynh của cô về nhà nghỉ ngơi, còn anh thì ở lại trông chừng cô
Sau ngày hôm đó, cả hai trao đổi số liên lạc, Nói thật đây là lần đầu tiên cô chủ động xin số con trai đó, nhớ lại tự nhiên xấu hổ dễ sợ
"Amaya...năm nay là năm vận của cậu hay sao mà cứ đến bệnh viện hoài" Ran và Sonoko đến bàn học của cô bà tám trong thời gian ra chơi
Chính bản thân cô cũng tự thấy năm nay là năm kỵ của cô hay sao ấy, hết chuyện này đến chuyện kia cứ đến dồn dập, làm cô thở không ra hơi
"Này sắp tới là lễ hội trường... lớp mình có đăng ký đóng kịch tranh giải đấy" Sonoko háo hức cầm poster lớp trưởng mới phát, giải nhất sẽ được chuyến đi biển ngày đêm, giải thưởng khá hấp dẫn nên các lớp đang sục sôi chuẩn bị để tranh giải
Cô nhận lấy tấm Poster Sonoko đưa, nghĩ đến các thành viên trong lớp đều phải tham gia lên sân khấu, Amaya thầm rùng mình... cô không muốn diễn kịch đâu... năm nào không làm hòn đá thì cũng là cây, mấy nhân vật hình tượng ngốc nghếch đó làm mấy năm liền rồi, cô cũng không muốn làm nữa
Đến giờ sinh hoạt lớp, mọi người cùng chọn người để tham gia các buổi thi đấu thể thao và diễn viên đóng kịch tranh giải, Amaya nhanh chân chọn bộ môn cung đạo và sẽ tham gia vào viết kịch bản cho lớp, bù lại sẽ không lên sân khấu biểu diễn
Vì là người đứng đầu môn Văn trong lớp, giáo viên và mọi người trong lớp không ai phản đối cả, thấy mọi người điều đồng tình, cô liền thở phào, nếu không, số phận làm cây cối trên đường hay thú cưng của nhân vật chính thế nào cô cũng dính chấu, ai bảo cô lùn quá làm chi
Về phần lớp sẽ diễn kịch gì ?
Cái này khỏi đoán cũng chắc chắn, dĩ nhiên là Romio & Juliet rồi, năm nào chả thế, không công chúa ngủ trong rừng cũng là bạch tuyết và chú lùn, Romio & Juliet, có nhiêu xào đi xào lại hoài, nhưng cũng không thể của diễn đi diễn hoài vở kịch, nên cô quyết định chọn một truyện mà cover lại
Có điều cô cần học trước đã, thành tích tháng này cô bị tụt tận hạng, vì nghỉ quá nhiều nên có mấy bài thi bị điểm thấp do không ôn tập, tuy cô là nhà văn nhưng viết là một chuyện, nhưng nếu có vài kiến thức văn học, nếu không ôn thì giỏi viết cấp mấy cũng bó tay, cả môn hóa nữa và toán nữa, ông trời có thấy, cô chỉ sai xíu xiu thôi mà, thế mà thầy không nương tay trừ phân nửa số điểm của cô, tim cô đang đau đây này
"Em lại làm sai rồi... cái này là dấu cộng sao lại ghi dấu trừ" Ngồi một quán cafe yên tĩnh học bài, người đối diện vừa đọc sách vừa kiểm tra bài tập của cô, người thanh niên không ai khác chính là Subaru, cô không ngờ anh lớn tuổi thế mà còn nhớ bài học cấp , chả bù cô đây, đã từng tốt nghiệp cấp , đã thế còn ăn gian kiến thức thế mà đấu không lại, nhục không gì bằng
Amaya tiếp tục chăm chỉ làm bài, lâu lâu mệt thì ngồi nói chuyện với Subaru chừng phút thì tiếp tục học bài, thời gian không sai biệt lắm thì các bài tập còn động lại khi cô nghỉ phép đã giải quyết xong, cô thở dài nhẹ nhõm, không màng hình tượng mà nằm dài trên bàn
"Làm học sinh giỏi cũng mệt quá nhỉ" Anh nâng tách phê nóng, mỉm cười nói
"Mệt sao không mệt chứ" Kiếp trước không lo học hành, thành tích cứ thế đi xuống, nên cuối cùng chọn một trường không ra sao để học, kiếp này cô học bù rồi nhưng quá trớn,... lỡ rồi cũng phải ráng thôi, dù gì cô cũng là người coi trọng sĩ diện, nếu ban đầu học bình bình không nói, còn đằng này ai cũng ca tụng học giỏi, đứng đầu này nọ nên dẫn cô không muốn xấu mặt, nỗ lực học thôi, theo thời gian cũng hình thành thói quen rồi
"Anh thường đến đây uống cà phê hả ?" Cô chóng cằm, giọng có chút uể oải nói chuyện, dù gì mới giải quyết một đống bài tập, tình thần xuống cấp lắm rồi
"Không... đây là lần đầu"
"Xem ra hai ta cũng có duyên lắm đấy" Amaya mỉm cười, tuy không phải lúc nào đi chơi hoặc ra ngoài là gặp, nhưng mỗi lần cô suy nghĩ đến người này, lần thì hết lần người này xuất hiện
"ừm... đúng vậy"
Cả hai cứ nói chuyện qua lại cho đến khi cô nhìn đồng hồ quán, phát hiện thời gian cũng không còn sớm nữa liền tạm biệt anh trở về nhà
Dĩ nhiên là Subaru cũng không thể để một mình cô đêm khuya một mình đi về, sau lần bắt cóc ấy cô cũng cẩn thận hơn nên khi anh yêu cầu đưa cô về, cô liền đồng ý
Vào đến nhà, một văn kiện được đặt trên bàn phòng khách, chắc là cha cô bỏ quên ở nhà, với cái bản tính hay động tay động chân của cô, dĩ nhiên cô sẽ mở ra xem, theo tính cách của cha, những dữ liệu cơ mật hoặc quan trọng, cha cô sẽ không để lung tung trong nhà như vậy
Hóa ra là các thông tin cá nhân của các nhân chứng có mặt trong vụ án trước, thấy vậy cô bèn tìm cái tên của cô muốn tìm, Subaru
Tên: Subaru Okiya
Tuổi:
Nghề Nghiệp: sinh viên kiến trúc
Các thông tin các nhân của Subaru như bao người thôi, không có gì nghi vấn cả, có điều trực giác của cô luôn nói cho cô biết rằng anh không đơn giản như vậy, dáng vẻ khí chất, từng cử chỉ giống như từng được rèn luyện trong quân đội...
Nghĩ nghĩ một hồi lâu Amaya thở dài, cô quá đa nghi rồi... làm như là nhân vật quyền lực hay thiên kim tiểu thư vậy, bày đặc tưởng tượng ai đó tiếp cận mình
Nhưng nhìn tuổi của anh, ... chẹp cô tưởng quá lắm là là cùng thế mà bữa hổm giờ xưng anh em ngọt xớt... mốt xem ra phải sửa xưng hô rồi, cô ôm mặt xấu hổ