Vì chuyện sinh nhật, Điền Kỳ Kỳ đã quên chuyện của Lâm Dật. Nhưng khi đến công ty, chuyện ở văn phòng giám đốc cứ như vừa mới xảy ra, khiến Điền Kỳ Kỳ bất an. Mặc dù cô biết là Lâm Dật không nhận ra cô, nhưng mà dù sao cũng ở công ty của người ta, cô cảm thấy không khí cũng mang theo mùi vị của Lâm Dật, làm cả người cô không hề tự nhiên.
“Chuẩn bị một chút đi, h Lâm tổng sẽ có mặt, bàn về chuyện tuần lễ trang sức Milan.” Rebecca thông báo to rõ cho mọi người, giọng nói khàn khàn, có khả năng xuyên thấu rất lớn. Là giọng nói mà ai nghe cũng đều không thể quên được.
Lại nghĩ đến chuyện Lâm Dật chấp nhận bản thiết kế của mình để mừng thọ cho Lâm lão gia, Điền Kỳ Kỳ liền cảm thấy thế giới ảm đạm không một chút ánh sáng…..
Đây không phải là lần đầu Điền Kỳ Kỳ đến phòng họp, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy có một loại khí thế bức trời, xa hoa vô cùng, chắc chỉ ở Điền Lâm mới có. Hô hấp Điền Kỳ Kỳ như ngừng lại chờ cuộc họp bắt đầu. Không, chính xác mà nói là cô đang chờ cho cuộc họp kết thúc.
Nhìn sang các đồng nghiệp khác, nhất là đồng nghiệp nữ, ai cũng đứng ngồi không yên, vuốt vuốt tóc rồi sửa sang lại áo quần. Có người thì cả gan hơn, lấy cả gương ra rồi bôi bôi trét trét.
“Hôm nay Lâm tổng chủ trì cuộc họp, lo quá đi.”
“Trời ơi soái ca của lòng tôi. Cuối cùng cũng được gặp anh ý, trời ơi…. chỉ cần nhìn anh ý một chút thôi là linh cảm của tôi sẽ dào dạt như nước…”
“Này, người ta là hoa có chủ rồi!”
“Thế thì đập chậu cướp hoa, chị đây chả sợ gì nhé …”
……………………
Nghe bọn họ ríu rít nói chuyện, Điền Kỳ Kỳ đang bất an lại càng thêm bất an, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Lâm Dật, thực sự chính là tai hoạ.
“Nào, chúng ta chào mừng Lâm tổng đến nào.” Câu nói của Rebecca vừa dứt, cửa phòng họp bị đẩy ra, một thân hình cao dài, ưu nhã bước vào, được bao bọc bởi bộ âu phục màu đen. Trên khuôn mặt kia như có như không có ý cười, làm người khác cảm thấy lạnh lẽo.
“Lâm tổng, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tốt.” Rebecca đẩy tài liệu đến trước mặt anh “Đây là tác phẩm chúng tôi đã lựa chọn.”
Lâm Dật không nhanh không chậm ngồi xuống ghế chủ toạ, rồi nhàn nhạt đưa mắt nhìn khắp phòng, sau đó cầm lấy tài liệu. Ngay say đó, cánh tay liền đưa lên, ném tài liệu về phía Rebecca. Những người có năng lực thì chẳng cần đọc lâu, liếc mắt một cái là đủ rồi.
Mọi người kinh ngạc vô cùng, cảm thán về năng lực phi thường của anh. Trong phòng họp, dường như tất cả ánh sáng đều tập trung về phía Lâm Dật, tai anh đeo thêm khuyên tai phát sáng, làm cho anh thêm tà mị vô cùng. Điền Kỳ Kỳ bỗng nhớ lại bảy năm trước, anh cũng đeo cái khuyên tai này. Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc anh tiến vào, đau đớn thấu xương, nhưng khi cô nhìn vào tai anh thì lại bị sự thâm sâu của nó thu hút.
“Mọi người biết rõ tôi rất coi trọng tuần lễ trang sức lần này, lúc đó vương trữ () của Tây Ban Nha cũng đến. Chúng ta phải gây ấn tượng với họ, mục tiêu là năm sau, chúng ta sẽ lấn sang thị trường Tây Ban Nha. ”
() vương trữ: người nối nghiệp vua
Lâm Dật nói ngắn gọn súc tích, rồi đưa tay xuống bưng cốc trà. Anh hốp một ngụm, rồi lười biếng dựa vào thành ghế, nói tiếp “Mọi người cùng góp ý kiến đi.”
Thanh âm kia trầm trầm mà cuốn hút, xuyên thấu vào trái tim của mỗi người. Nếu nhìn lần đầu tiên sẽ thấy Lâm Dật là một người đàn ông thanh lịch, ưu
nhã. Nhìn lần thứ hai sẽ thấy anh tà mị, mê hoặc. Nhìn lần thứ ba sẽ ngay lập tức nhận ra, vừa rồi chỉ là ảo giác của mình thôi. Anh luôn cất giấu tất cả vào trong, lạnh lẽo và sắt đá. Trên thương trường, không ai không biết, anh nghĩ ra những hướng đi không ai có thể nghĩ tới, thủ đoạn cứng rắn, những thứ anh muốn làm, chưa có cái nào anh không làm được.
Rời khỏi phòng họp, Điền Kỳ Kỳ lơ mơ không biết làm sao cô có thể trải qua một giờ đồng hồ kia.
“Hiệu suất của Lâm tổng cao thật, tôi cứ nghĩ họp tầm hai tiếng trở lên cơ, thế mà mới một tiếng đã xong…” Một số người nói đầy vẻ tiếc nuối.
Chỉ có mình Điền Kỳ Kỳ cảm thấy, một giờ đó, quá dài rồi.
“Kỳ Kỳ, cô làm sao mà thất thần quá vậy?” Lúc nảy Lâm tổng có nhìn cô vài lần, làm tôi sợ hú hồn.” Rebecca chạy theo Điền Kỳ Kỳ, thè lưỡi nói “Hôm qua cô đi gặp Lâm tổng, anh ấy có nói gì à?”
“Không có. Lâm tổng chỉ giao mọi việc cho tôi phụ trách.” Điền Kỳ Kỳ ủ rũ cụp mắt mà trả lời. Cô thật muốn bỏ việc, nhưng lúc đó Lôi Vũ nhất định sẽ không tha cho cô. Nếu Lôi Vũ biết Lâm Dật là ba của Điền Bảo Bảo, cô ấy lại càng không tha cho Lâm Dật. Điền Kỳ Kỳ không hề muốn chuyện này trở nên phức tạp.
“A! Thật sao? Xem ra Lâm tổng rất để mắt đến cô rồi. Cô có tiền đồ lắm đó.” Rebecca vỗ vỗ vai cô để cổ vũ. Bàn tay của Rebecca vừa hạ xuống, Điền Kỳ Kỳ đang mãi suy nghĩ mê man về chuyện của Lâm Dật, không hề để ý, cả người suýt ngã trên mặt đất. May mắn là Rebecca kéo tay cô lại kịp thời.
“Cô không sao chứ? Tính hù chết tôi à?”
“Không sao không sao.” Điền Kỳ Kỳ vội vàng xin lỗi, rồi bước nhanh chân về phòng.