“Cô muốn ăn gì?” Lâm Dật tỏ ra rất ga lăng, đẩy menu đến trước mặt Điền Kỳ Kỳ.
“Tôi dễ ăn lắm. Lâm tổng, anh cứ chọn đi.”
Cho dù ngồi cách nhau một cái bàn, Điền Kỳ Kỳ vẫn có chút bối rối. Mỗi khi nhìn anh, cô luôn nhớ đến đêm bảy năm trước. Cái suy nghĩ này chính là điều kinh khủng nhất đối với cô.
“Đem mấy món như cũ. Lấy thêm một chai rượu rươụvang Chateau Lafite Rothschild.”
Nghe Lâm Dật nói với nhân viên như vậy, Điền Kỳ Kỳ liền nhận ra anh chính là khách quen ở đây. Thấy người ta gọi một chai rượu đắt giá như vậy mà không hề chớp mắt, chai rượu này cũng hơn triệu đấy. Điền Kỳ Kỳ trợn tròn mắt nhìn anh. Quá hoang phí rồi!
Nếu như đây là thành ý muốn cảm ơn của anh thì cô cảm động rơi nước mắt mất. Quá phí phạm. Thật đúng là quá phí phạm!
Lâm Dật không nói gì, Điền Kỳ Kỳ cũng không biết nên nói cái gì cho phù hợp. Điền Kỳ Kỳ chỉ biết đảo con ngươi qua lại để che giấu vẻ bất an của mình. Cô nhìn xuyên qua cửa kính nhà hàng, nhìn cảnh Ninh thành tuyệt đẹp, màu sắc rực rỡ, cứ như là đang chuẩn bị cho một bữa tiệc hoành tráng.
Rút tầm mắt về, Điền Kỳ Kỳ nhìn thấy Lâm Dật cũng đang nhìn mơ màng ở đâu đó ngoài cửa sổ. Trông anh đẹp trai kinh khủng, mà lạnh lùng cũng kinh khủng, ai trên đời này nhìn cũng đều không thể rời mắt.
Điền Kỳ Kỳ chăm chú nhìn anh mà quên hết mọi chuyện xung quanh.
Lâm Dật đang muốn mở miệng nói cái gì đó, để làm cho không khí bớt ngượng ngùng đi.
Vừa nghiêng đầu sang nhìn Điền Kỳ Kỳ, anh phát hiện ra cũng cũng đang ngây ngốc nhìn mình. Đôi mắt kia đẹp, sáng lấp lánh như sao đêm, khiến anh không tự chủ được mà nhìn vào nó. Hoá ra mình đẹp trai như thế sao! Lâm Dật cười thầm trong bụng, anh luôn biết rõ mọi người ở sau lưng mình đều khen mình đẹp trai đến chết người, nhưng những người kia chỉ dám lén lút đánh giá mình. Còn Điền Kỳ Kỳ lại trắng trợn, không chút giấu diếm mà nhìn mình chằm chằm.
“Cô Điền à. Tôi đẹp trai đến như vậy sao? Cô đã nhìn tôi phút rồi đấy!” Lâm Dật vừa cười vừa nói.
“A? Ngại quá ….. tôi……..” Bị vạch trần như thế, Điền Kỳ Kỳ xấu hổ cúi đầu, gương mặt đỏ ửng lên. Lâm Dật quan sát người trước mặt, không ngờ
lúc cô ấy xấu hổ lại buồn cười đến như thế.
May mắn là ngay lúc này người phục vụ tiến vào, Điền Kỳ Kỳ mới bớt xấu hổ đi một chút.
Lâm Dật rót rượu cho Điền Kỳ Kỳ. Cô liền nhấc cốc lên uống hết sạch, hoàn toàn đã quên những ý nghĩ lúc trước. Đây chính là chai rượu hơn triệu đó!
“Mùi vị thế nào?” Lâm Dật kinh ngạc vô cùng với cách uống rượu kì lạ của Điền Kỳ Kỳ.
Đột nhiên Lâm Dật hỏi như thế, một nửa rượu còn lưu lại trong miệng của Điền Kỳ Kỳ còn chưa nuốt hết liền sặc lên trên mũi. Đôi mắt cô ứng đỏ. “Khụ khụ……” Cô ho khan kịch liệt, thật lâu sau mới ngừng được. Điền Kỳ Kỳ thấy quê tột độ.
“Cô không sao chứ?” Lâm Dật lo lắng hỏi han.
“Không sao, không sao!” Điền Kỳ Kỳ cười miễn cưỡng.