Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )
Chap : Dạy dỗ Hổ Đầu
Thất Nghị mở mắt rồi ngồi dậy nhẹ nhàng sợ người kế bên bị đánh thức . Anh bước vào phòng tắm đóng cửa vặn vòi nước . Hơi nóng bốc lên làm ẩm ướt mờ nhạt cả cái gương sáng bóng .
Anh ngồi lên giường cạnh cô , mái tóc còn ướt , vài giọi nước rơi trên má cô . Anh vội lấy chiếc khăn trên cổ lau đi . Anh đứng dậy cài lại khuy áo sơ mi , thắt chiếc cà vạt đỏ sọc trắng vào rồi mặc chiếc áo khoác đen vào . Trông anh thật bảnh trai , không hổ danh là nam thần .
Anh xách chiếc vali ra khỏi phòng rồi đặt nó xuống đất kéo ra tận xuống lầu , tài xế vội xách vali bỏ lên xe rồi mở cửa xe cho anh , hôm nay anh phải bay sang Úc kí hợp đồng , khoảng tuần hơn mới về . Cả đám người hầu vừa thấy cậu chủ rời khỏi nhà lập tức chạy lên phòng cô chủ gõ cửa :
-“ Thưa cô chủ , cậu chủ đã đi ”
Nhược Di bay ra khỏi phòng rồi chạy xuống sân . Cả đám người hầu đằng sau cô hồi hộp lo lắng . Trước khi cậu chủ đi đã dặn là bằng mọi giá không được mở cửa chuồng Hổ Đầu ra , anh không tin tưởng nên đành mang cất chiếc chìa khóa đi . Nhược Di lén lút đem nó làm thành hai chìa trước khi Thất Nghị bỏ vào vali rồi xách đi công tác .
Cô cầm chiếc chìa khóa trên tay thích thú còn đám người hầu hồi hộp cuống cuồng lên :
-“ Cô chủ , nếu cô xảy ra chuyện gì thì cậu chủ sẽ không để chúng tôi yên đâu . Thậm chí chưa chắc chắn chúng tôi giữ được cái mạng nhỏ này ”
Nhược Di nháy mắt bảo yên tâm , đám người hầu thấy cô vui vẻ như thế ai cũng không nỡ phá hỏng tâm trạng nên không nói gì . Nhược Di cầm chiếc chìa khóa đút vào rồi mở ra .
Chiếc ổ khóa vừa rớt xuống đất thì đám người hầu tim họ cũng rớt theo , Nhược Di mở cửa ra . Hổ Đầu nãy giờ nằm trong chuồng thấy cô và đám người hầu liền gầm gừ lên . Cực kì hung dữ , nhưng hình ảnh này lọt vào mắt Nhược Di chẳng khác nào một con sư tư nhỏ đang grừ .
Cô xòe tay đón nó , Hổ Đầu tính khí nóng nảy liền thấy cô mở cửa thì cứ thế mà bang tới cô . Vì quá bất ngờ nên Nhược Di ngã về phái sau , cũng may toàn bộ sân nhà cô đều là cỏ mềm , nên cô chẳng hề cảm thấy đau .
Hổ Đầu tuy mới tháng tuổi hơn nhưg vì đây là giống Ngao nên thân hình khá to và nặng . Nhược Di rên rỉ nhìn nó .
Ông chủ nhìn thấy Thất Nghị hắn ta cưng cô vợ đến nỗi cô ta xô anh ra , mắng chửi anh mà anh vẫn mua con Hổ Đầu này cho cô quả thật rất cưng chiều . Ông chủ đành tặng cho họ cái bịt mõm an toàn , nếu cô bé này bị gì chắc chắn tên này sẽ đóng sập cửa tiệm ông mấy . Bán chó cũng thật nguy hiểm !!
Hổ Đầu cứ nhìn cô gầm gừ đáng sợ , nếu không có cái bịt mõm này thì chắc nãy giờ cô đã toi với nó . Đám người hầu sợ chạy cuống cuồng lên núp vào bụi cây gần đó , còn một số thì chạy hẳn vào trong nhà đứng ngay cửa kính nhìn ra .
Nhược Di ôm con Hổ Đầu vào lòng , mặc cho nó vùng vẫy .
Hổ Đầu tính tình bướng bỉnh cũng chẳng chịu thua cô , đôi móng nhọn cào lấy cánh tay trắng trẻo . Tuy không đến nổi chảy máu nhưng vết đỏ dài hiện rõ lên cánh tay cô .
Nhược Di quay lưng lại với đám người hầu nên chẳng có ai thấy rõ vết thương của cô . Hổ Đầu thấy cô chưa buông tay ra vội cào thêm mấy lần nữa , máu bắt đầu rỉ rỉ .
Cô chau mày nhìn nó rồi cười dịu dàng , tay nhẹ nhàng nựng cổ nó . Tiếng gầm grừ cũng nhỏ dần , chỉ còn tiếng ư ư khoai khoái của Hổ Đầu . Hổ Đầu nằm trên đùi cô , rồi đưa mắt nhìn cô . Cô dụi mũi vào đầu nó tỏ vẻ thân thiện , vô hại . Nó cụt mắt nằm im lâu lâu nguẩy nguẩy cái đuôi .
Cô nhẹ nhàng thoát cái bịt mõm ra , tay cô đau nhói nên có chút run run lên nhưng cô lại cố tỏ vẻ không sao . Ngao Tây Tạng vốn là loài nó nổi tiếng về độ thông minh và trung thành . Nhưng Hổ Đầu lại có bản tính ngạo mạn , kiêu căng lại còn bướng bỉnh .
Đúng như cô nói , Hổ Đầu tuy là loài động vật nhưng nó vẫn rất cần tình yêu thương . Trong phút chốc nó đã bị tình cảm ấm áp của cô lay chuyển . Chỉ vì vừa sinh ra nó đã không được bên cạnh mẹ , bị người khác đánh đập nên bản thân cần phải “ hoang dã ” để đấu tranh cho sự sống của nó .
Hổ Đầu liếm liếm tay cô , cô ôm nó vào lòng nằm xuống bãi cỏ . Đám người hầu trố mắt nhìn cô chủ thuần phục “ quái vật ” , mức độ khâm phục cô chủ càng tăng lên .
Ngạo Ngạo là tên của Hổ Đầu , cô hỏi nó có thích hay không thì nó chỉ ư ử rồi nhắm mắt . Cô cười rồi ôm nó , cứ coi như là nó đồng ý đi . Cô dắt nó đi lửng thửng vào nhà , cô cho nó ngồi xuống rồi đi vào trong lấy thức ăn cho nó .
Một lát sau quay lại cô thấy nó nằm hiên ngang oai phong trên chiếc sofa . Còn đám người hầu thì đứng thành hàng dài trên cầu thang khiếp sợ .
-“ Ngạo Ngạo , thức ăn của mày đây .... Mau xuống đây đừng sợ ”
Nhược Di đặt dĩa thức ăn dưới đất bắt buộc Ngạo Du phải trèo xuống ngoan ngoãn ăn lấy . Đám người hầu chạy xuống cầu thang đứng đằng sau cô , lấy cô làm điểm tựa vững chắc .
Ngạo Du ăn xong , cô liền bắt nó lại gần rồi cho mỗi người sờ một cái . Bản tính kiêu ngạo vốn nổi dậy , người hầu đầu tiên run cầm cập đưa tay đến thì Ngạo Ngạo gầm grừ rồi há miệng nhưng chuẩn bị sực :
-“Aaaaaa... ”_ Tiếng la sợ hãi thất thanh của cô gái ấy làm cả đám sợ cuống lên .
-“ Ngạo Ngạo” _ Ngạo Ngạo nhìn Nhược Di hừ một tiếng rồi đứng dậy lắc mông đi ra ngoài sân nằm đó tắm nắng .
Nhược Di miệng cứng đơ nhìn nó , cô gái hầu bình tĩnh lại thì nhìn thấy vết cào trong tay cô lại thất thanh la tiếp “ Aaaaaa ” . Nhược Di chưa kịp trách ồn ào thì đã ngất trên sofa .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tâm !!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~