Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )
Chap : Lời nói vô tình
Thái độ hững hờ của Thất Nghị làm Nhược Di mất ngủ cả một đêm dài . Cuộc hôn nhân này rốt cuộc là chính cô yêu cầu anh , hợp đồng cũng rõ ràng . Nếu cô không rung động trước anh thì có lẽ họ đã “ ly hôn ” mất rồi .
Du Du còn nói tình yêu của hai người như cuốn tiểu thuyết , tình giả thành tình thật . Tình giả tình thật , chỉ là đâu giả và đâu mới thật .
Đôi mắt thâm quầng mệt mỏi , Tiểu Nam gõ cửa vài lần rồi bước vào . Nhìn thấy Nhược Di đang ôm đầu gối , ánh mắt thất thần nhìn ra ban công . Tiểu Nam tiến lại gần liền giật mình hoảng hốt đặt tay lên vai Nhược Di :
-“ Cô chủ sao thế ?? Mắt cô thâm quầng rồi kìa , cả đêm qua cô chủ không chợp mắt sao ?? ”
Nhược Di mỉm cười nhìn tiểu Nam đang hoảng sợ liền lảng sang chuyện khác :
-“ Tiểu Nam phiền em mang bữa sáng lên phòng cho chị được không ?? Chị hơi mệt nên không muốn ra ngoài ”
-“ Dạ được , em lập tức sẽ mang lên ngay”
Tiểu Nam bưng thức ăn vào vẫn thấy cô thẩn thờ nhìn ra ngoài ban công . Thức ăn chỉ có cháo loãng và sữa bởi vì cô vừa mới sảy thai nên chỉ được ăn những món do bác sĩ dặn .
Nhược Di cầm muỗng đảo tới đảo lui đến khi nó nguội hẳn , rồi cô lại đặt sang một bên bảo no rồi . Tiểu Nam nhìn cô chủ vô cùng đau lòng , liền đi lại đút cho cô từng muỗng . Chén cháo vơi dần đi , ly sữa cũng chưa vơi đi bao nhiêu . Đỡ Nhược Di nằm xuống giường , Tiểu Nam lập tức đóng cửa phòng rồi vội vàng đi ra ngoài .
-“ Đúng là như thế sao ?? ”
-“ Dạ vâng , thật sự là đúng như con vừa kể . Cô chủ vừa mới bị sảy thai liền gặp chuyện này thật quả là một đả kích ”
-“ CÁI GÌ ?? Có chuyện đó xảy ra sao .. cậu chủ thật sự .. ”
Phía sau có giọng hét lớn làm tiểu Nam đang gọt trái cây liền cắt nhầm vào tay . Cô trừng mắt quay đầu ra phía sau :
-“ Tiểu Vệ làm ơn đi . Cậu làm tớ xém mất ngón tay đây này , thật là .. ”
-“ Tớ đâu có ý ”
Tiểu Vệ lè lưỡi xin lỗi rồi cầm hộp thức ăn đặt lên bàn , bà chau mày nhìn Tiểu Vệ đang tinh nghịch liền nói :
-“ Tiểu Vệ giúp ta làm giấy xuất viện”
Đáng lẽ ra hai hôm nữa bà mới được xuất viện vì còn phải làm một số kiểm tra nữa . Nhưng thật không yên tâm khi để đứa nhỏ ở nhà như thế này .
Bà biết quá rõ Hoạn Nhi , nếu bà không ra tay thì không chừng đứa nhỏ này sẽ ..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ lúc bà trở về căn nhà , Hoạn Nhi chưa một lần làm loạn . Đám người hầu thở phào nhẹ nhõm và vui sướng trong lòng . Sau đó cô chủ cũng bắt đầu sinh hoạt bình thường và không còn nhốt mình trong phòng .
Mỗi ngày Nhược Di đều tỏ ra vui vẻ , nhưng nụ cười gượng gạo làm sao qua được đôi mắt tinh tế của bà .
Chiếc máy bay từ từ đáp xuống , Thất Nghị kéo chiếc vali bộ dạng thong thả đi ra . Mọi người xung quanh đang cố trợn to mắt tìm kiếm người thân thì đột nhiên tất cả ánh mắt đều bị cuốn hút bởi anh . Dáng đi vô cùng tao nhã , trên người anh mang vẻ nghiêm nghị khiến người khác sợ hãi đến thất thần nhưng không thể cưỡng được vẻ đẹp thần thánh đó .
Bộ vest đen chẳng có gì đặc biệt nhưng khi anh mặc vào lại làm nó trở nên đặc biệt . Phải chăng đây chính là sức mạnh người đẹp ??
Chiếc mắt kính mát làm tăng thêm vẻ kì bí khiến người khác không ngừng tò mò . Thiết Kính đi bên cạnh lắc đầu nhìn mọi người xung quanh rồi liếc tên gây náo loạn . Đi bên cạnh Thất Nghị thì ánh sáng của anh bị hắn làm lu mờ mất , sợ rằng không ai nhận ra anh đi bên cạnh .
Nói thế nào nhỉ , Thiết Kính , anh đây quen với sự lấp lánh hào nhoáng này rồi . Số anh chỉ có thể đứng sau hắn ..
Thất Nghị trong lòng tràn đầy vui vẻ , vợ , cuối cùng anh đã có thể nhìn thấy em . Chiếc xe chạy trên con đường quen thuộc , bỗng hôm nay anh cảm thấy con đường quen thuộc này có chút khác lạ . Nỗi niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt tươi cười của anh , không thể giấu đi đâu được . Nụ cười hạnh phúc xua tan đi cái lạnh của những ngày cuối thu .
Đám người hầu đứng dọc hai bên cửa cung kính cúi đầu chào , Hoạn Nhi chạy lại ôm lấy cổ anh . Vú Dương chỉ gật đầu cười . Thất Nghị ngó xung quanh tìm bóng dáng quen thuộc nhưng chẳng thấy đâu . Bà biết ý liền đi lại đón lấy áo khoác trên tay Thất Nghị nói :
-“ Con bé đang ngủ trên phòng ”
Thất Nghị lập tức gỡ tay Hoạn Nhi ra khỏi tay anh rồi chạy lên . Đám người hầu nhìn sắc mặt Hoạn Nhi rồi khẽ lui vào trong xì xào vui sướng .
Thân thể nhỏ bé đang cuộn mình trên chiếc giường to lớn . Thất Nghị nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô , ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ trong lòng . Nhược Di đang ngủ say sưa thì có cảm giác như đang bị ai ôm lấy , vòng tay này rất quen thuộc . Bỏ đi sự đề phòng lập tức chui rúc vào trong lồng ngực kia . Mùi hương này rất quen thuộc , thật dễ chịu .
Cả hai đều chìm vào giấc ngủ thật sâu , thật sâu . Nhược Di mơ màng tỉnh dậy chợt nhận ra có ai đang nằm cạnh mình liền ngồi bật dậy . Tay phải đột nhiên bị hất ra , anh liền tỉnh dậy .
Thất Nghị ngồi dậy ngước mắt nhìn Nhược Di , ánh mắt đó , có chút gì đó rất khác lạ và nó làm anh rất khó chịu . Chắc chắn là do anh chưa tỉnh ngủ . Anh đi vào trong rửa mặt rồi đi ra thì phát hiện Nhược Di đã không còn trong phòng .
Anh mặc chiếc áo xám và chiếc quần kaki ngắn , anh biết Nhược Di rất thích kiểu ăn mặc thoải mái như thế này nên mỗi khi về tới nhà anh đều cố gắng anh mặc theo ý cô .
Bữa ăn Nhược Di chỉ chạm được vài đũa rồi ra ngoài sân chơi đùa cùng Ngạo Ngạo , chơi đùa đến khi trời màn đêm buông xuống hẵn . Thất Nghị đứng cạnh khoác chiếc áo cho cô , rồi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn đang run lên . Nhược Di đưa tay giữ lấy áo khoác cảm ơn rồi bảo trời tối rồi nên vào trong trước .
Thất Nghị nhìn theo bóng dáng cô đột nhiên trong lòng đau nhói , là cô đang cố tránh né anh hay là anh đang tưởng tượng ??
Thất Nghị nằm bên cạnh ôm lấy Nhược Di , màn đêm tối đen như mực . Cô xoay người vào tường nhắm mắt lặng thinh , Thất Nghị cứ thế ôm lấy cô . Bầu không khí trầm lặng đến mức ngột ngạt . Anh mở miệng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt :
-“ Em ngủ chưa ?? ”
Đáp lại anh vẫn là bầu không khí trầm lặng đáng sợ đó , tưởng chừng như cô đã mệt mà thiếp đi nên anh đành im lặng cố chìm vào giấc ngủ . Giọng nói nhẹ nhàng phát ra giữa màn đêm :
-“ Xin hãy nói thật cho em biết ”
-“ Có chuyện g-.. ”
-“ Đứa con của em , nó đã mất rồi . Anh có cảm giác gì ?? ”
-“ .. Chỉ là chuyện này mà em lo lắng thế sao ?? Yên tâm đi , anh không thích có con , dẫu sao nó đã mất nên em đừng nghĩ ngợi gì nó nữa . Sức khỏe em bây giờ rất yếu , tốt nhất là em nên chú trọng vào nó , đừng quan tâm những thứ khác ”
-“ Thứ khác .. ”
Nhược Di đưa tay xoa bụng , nước mặt khẽ rơi xuống . Tim cô đau đến mức muốn vỡ tung .
Con trai cô lại là thứ khác sao ??
Con trai cô không đáng sống sao ??
Con trai cô mất mà anh chỉ hững hờ nói vài câu thế sao ??
Mẹ lại để cho con nghe những lời không hay rồi .
Con trai , thật xin lỗi !!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
p/s : xin lỗi , ta mới vô học nên có chút bận rộn , lại không thể điều chỉnh thời gian hợp lí nên cả tuần nay ta chưa post chap nào cho mọi người . Thật lòng xin lỗi , mong mọi người vẫn ủng hộ ta . Xin cảm ơn , à mà nhớ bình chọn nhé (●´ω`●)