Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )
Chap : Rốt cuộc ông muốn gì ?!
Sáu năm sau ..
Triệt Đông nhìn phía cột đèn bên kia đường lập tức chau mày khó chịu , miệng không nhịn được liền văng tục . Thiết Kính mang chiếc tạp dề từ trong nhà chạy ra mở cửa , chiếc xe màu trắng nhanh chóng đỗ trong sân .
Thiết Kính đóng cổng rồi đi đến cạnh Triệt Đông vỗ nhẹ vai nói :
-“ Sáng sớm ai mắc nợ cậu mà mặt mày trông khó coi vậy ?? ”
Triệt Đông đút tay vào túi quần , mắt nheo nheo lại . Vừa đi vừa nói :
-“ Đã sáu năm rồi mà bọn chó săn đó vẫn không chịu buông tha . Thật tức điên người . Cậu ấy đâu rồi ?? ”
Thiết Kính hắt mặt về phía bên hông vườn . Triệt Đông tay xách chiếc túi đựng rau quả liền thảy cho Thiết Kính rồi đi về hướng đó . Đi chưa tới mười bước lập tức nghe giọng nói êm ái vang lên đều đều . Nhưng lọt vào tai Triệt Đông , chẳng khác nào tiếng heo kêu . Thật ngứa ngáy , khó chịu .
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá cây chiếu lên khuôn mặt hoàn hảo , bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngạo Ngạo . Thất Nghị ngồi dưới gốc cây táo mắt lim dim thư thả . Cô gái ngồi cạnh dung mạo cũng rất đẹp , nhưng chẳng qua trông mắt Triệt Đông chưa bao giờ đẹp . Chưa bao giờ là xứng đôi , không những thế mà rất ngứa mắt người nhìn .
Ngọc Diệp nghe tiếng bước chân liền ngưng đọc , ánh mắt rời quyển sách trên tay . Ngẩng đầu nhìn lên thấy Triệt Đông đang nhìn cô có phần khó chịu , vội nhìn Triệt Đông cười gượng gạo . Chưa kịp mở lời chào thì đã nghe Triệt Đông nói :
-“ Sao lại đến nữa ?! ”
Đây rõ ràng là cố ý xua đuổi , mặc vậy . Dẫu sao cô nghe cũng quen rồi , đành gật đầu chào anh .
Hàng lông mi khẽ run run , chậm chạp lười biếng mở mắt ra rồi vội nhíu lại , chắc là do đã nhắm mắt quá lâu nên chưa kịp thích nghi với ánh nắng . Thất Nghị đưa tay lên chắn tầm mắt rồi từ từ mở mắt ra , ngây ngốc nhìn người đang đứng :
-“ Nghị Nghị , tôi tới rồi đây . Đi vào trong nhà thôi . Ngồi dưới ánh nắng nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu đấy . Mau , ngoan ngoãn vào trong ”
Triệt Đông đưa tay nâng kẻ đang ngồi dưới đất ngẩn ngơ nhìn anh . Ngọc Diệp đứng bên cạnh cũng đưa tay muốn giúp đỡ thì Ngạo Ngạo bỗng nhảy lên suýt chút nữa là táp phải cánh tay ngọc ngà trắng trẻo của cô . Hoảng hồn liền vội rụt tay về .
Triệt Đông nhìn thấy cảnh tượng đó liền vui vẻ cười sảng khoái . Nói cúi đầu nhìn Ngạo Ngạo đang ung dung bước từng bước đi phía sau , anh cố tình lớn tiếng nói to :
-“ Ngạo Ngạo , good !! ”
Thất Nghị chẳng nói năng gì , thậm chí quay đầu lại nhìn người phía sau cũng không có . Đôi mắt buồn bả thất thần cứ nhìn về phía trước , tay trái nắm lấy chiếc khăn choàng trên cổ .
Ngồi trên bàn ăn , Thất Nghị tay ngượng nghịu cầm chiếc muỗng y hệt như cầm chiếc xẻng xúc cát từ từ đưa lên miệng . Đưa gần tới miệng đột nhiên có một bàn tay thon dài khác chụp lấy bàn tay Thất Nghị , làm cháo trên muỗng rơi xuống ngay chiếc khăn choàng .
Chiếc muỗng rơi xuống đất làm hai người kia đang ăn phải dừng lại , quay sang nhìn . Ngọc Diệp nhìn thấy cháo bị cô làm dính trên khăn choàng đột nhiên luống cuống tay chân , cô đưa tay vịn lấy chiếc khăn muốn gỡ ra .
Chưa kịp thoát thì thân hình cô loạn choạng ngã xuống đất , Ngọc Diệp ngồi trên sàn nhà ngẩng đầu lên nhìn Thất Nghị . Đôi mắt ầng ậng nước , chuẩn bị tuôn trào . Khóe miệng Triệt Đông nhếch lên vui vẻ , anh sẵn giọng nói :
-“ Cô cũng biết rõ chiếc khăn choàng này là của vợ cậu ta tự tay làm cho , thế mà lại cố ý đổ cháo lên . Thật là .. ”
Nghe những lời như thế , trong lòng cảm thấy có chút tủi thân . Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi , ấm ức , ngẩng đầu lên đáp trả :
-“ Em chỉ muốn giúp Nghị Nghị múc cháo , nào phải cố tình . Em thật sự muốn chăm sóc cho anh ấy , tại sao các anh hết lần này đến lần nọ đều ngăn cản em ?? ”
Thiết Kính cầm ly nước trên bàn hớp một ngụm rồi bỏ xuống , nhìn thẳng vào mắt cô nói :
-“ Sai rồi . Không phải là ngăn cản , mà là cô không có quyền . Nghĩ lại xem , ai là người đã lén lút cùng với Ngô Từ Viện hại tập đoàn Vương Thị sụp đổ ?? .. ”
Ngọc Diệp chột dạ , chỉ biết cúi đầu nức nở . Thiết Kính lại mở miệng nói tiếp :
-“ Lẽ nào cô quên những chuyện trước kia đã làm ?? ”
Triệt Đông ngồi bên cạnh vui vẻ đút từng muỗng giúp Thất Nghị . Thiết Kính tay xoay xoay ly nước tiếp tục nói :
-“ Để tôi nhắc lại cho cô nhớ . Lúc vừa tốt nghiệp ở bên đó xong , cô lập tức bỏ đi cùng người khác . Thất Nghị ở lại mỗi ngày đều trông ngóng cô quay trở về , mỗi ngày đều dằn vặt lương tâm , mỗi ngày đều trách bản thân tại sao không giàu như người kia để cô không rời bỏ .. Khó khăn lắm , Thất Nghị mới quên được cô . Bắt đầu cuộc sống mới với Nhược Di thì cô lại quay trở về . Cô phá hoại cuộc hôn nhân của họ , làm cho Nhược Di hiểu lầm .. Sau đó lại bỏ đi , rồi lại mặt dày nhân lúc tập đoàn đang loạn lên thì lẻn vào mang tất cả tài liệu của chúng tôi giao cho tên Từ Viện . Tâm huyết bao nhiêu ấy năm của Thất Nghị bị cô phá tan trong giây lát .. Cảm giác thành công nó như thế nào ?? Mãn nguyện chưa ?? ”
Ngọc Diệp ngồi trên sàn nhà khóc nức nở , tay bấu chặt vào chiếc quần jean . Đôi môi bị cô cắn đến nỗi chảy máu . Đột nhiên cô ngẩng đầu lên , lau hết nước mắt trên khuôn mặt rồi thu hết dũng khí cười ngạo nghễ nói :
-“ Cho dù các anh có nói như thế nào thì chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi . Cha Nghị Nghị cũng đã đồng ý chuyện này . Tôi sẽ đưa thiệp sau , hai anh nhớ đến . Bây giờ tôi phải về , nhờ các anh chăm sóc Nghị Nghị giúp tôi . Nghị Nghị , em về đây ”
Cô đứng dậy cầm chiếc túi xách , khóe miệng cong cong . Giọng nói có chút đắc ý . Nói sau rồi đi thẳng một mạch ra về .
..
Trong thư phòng
Vừa bước vào đột nhiên thấy chiếc điện thoại trên bàn nhấp nháy liên tục đèn màu xanh .
“ Chúc mừng anh , tháng nữa là đám cưới nhưng em còn đợt kiểm tra nên không thể về . Thật xin lỗi !! ”
Hoạn Nhi .
Đây là lần đầu tiên Hoạn Nhi nhắn tin cho Thất Nghị kể từ khi anh lấy hết mọi bằng chứng cô đã hãm hại Nhược Di quăng xuống trước mặt cô . Vương Mạnh Hào , người đàn ông đó van xin anh đừng báo cảnh sát . Tha cho Hoạn Nhi , để cô trở về Mỹ tiếp tục cuộc sống .
Lúc Thiết Kính đứng trước giường bệnh anh nói rằng chính Hoạn Nhi là người hãm hại Nhược Di thì anh đã lao tới đấm Thiết Kính , lại còn nói rằng ăn nói hàm hồ . Nhưng khi đem xấp ảnh cùng các đoạn camera đưa anh xem thì anh không thể tin nổi vào mắt mình . Triệt Đông lại dẫn đám người Tiểu Nam , có cả Tiểu Vệ , còn có vú Dương . Một người một lời , khiến Thất Nghị không thể không tin . Bản thân lúc đó , gần như phát điên lên . Sau đó anh chạy đi tìm Hoạn Nhi , tặng cho cô ba bạt tai . Rồi Vương Mạnh Hào , ông ta chạy đến cầu xin anh .. Khi tỉnh dậy lập tức thấy bản thân đang nằm trong bệnh viện , những sự việc đã xảy ra , không thể nhớ rõ được nữa .
Hoạn Nhi và anh , bây giờ một chút quan hệ cũng chẳng còn .
Đột nhiên bàn tay siết chặt lại , anh thẳng tay quăng chiếc điện thoại xuống đất . Vỡ tung từng mảnh .
Vương Mạnh Hào , ông rốt cuộc muốn gì ?!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lập Lập : mau lướt lên trên .. góc bên phải màn hình có hình ( ✯) thấy không ?? Còn không mau click vào vote cho ta nữa (●´ω`●)