Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )
Chap : Người đàn ông bí ẩn .
Cô khẽ xoay người , tay huơ huơ tìm chiếc gối ôm nhưng lại thấy có điểm kì lạ . Quái thật , chiếc gối khi nào mà lại nhỏ đến thế ?! Đưa tay dịu mắt vài cái rồi cúi đầu nhìn ‘ gối ôm nhỏ ’ trong lòng . Định thần được vật nhỏ trước mặt liền ngồi dậy khẽ kều kều :
-“ Cá nhỏ , sao con lại ngủ ở đây ?? ”
Trải qua mấy ngày nay , cô hoàn toàn xác định được bản thân có một loại tình cảm rất đặc biệt với hai vật nhỏ . Khi nhìn thấy chúng , trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác an tâm , lại có cảm giác rất ấm áp . Còn có thứ tình cảm không thể nói ra . Nhưng đối với Mã Nguyên , tại sao một chút cảm giác cô cũng không cảm nhận được ?!
Ngư Thuần vươn vai ngồi dậy , chiếc miệng hồng nhỏ nhắn nhô ra ngáp ngủ một cái rồi tiến lại ôm lấy cô . Đưa tay ôm lấy chiếc cổ trắng nõn thơm mùi sữa của Nhược Di , mắt lim dim nhắm nghiền lại .
..
-“ Mẹ .. ”
Nhược Di ngồi trước bàn trang điểm cầm khăn lông lau mái tóc ướt , nghe thấy con gái gọi liền xoay lưng lại . Nhìn đứa nhỏ ngập ngừng muốn nói lại không liền tiến lên ngồi cạnh , nắm lấy bàn tay nhỏ xoa xoa :
-“ Làm sao thế , nói mẹ nghe ”
Ngư Thuần trong lòng vô cùng khó xử liền rút bàn tay mình trở lại . Đầu ngón tay bấu chặt vào nhau , miệng ấp úng nói :
-“ Mẹ , có phải ai nói dối thì sau này sẽ không được sống hạnh phúc phải không ?? ”
Nhược Di chau mày rồi lại gật đầu :
-“ Cá nhỏ , chẳng lẽ con nói dối mẹ gì sao ?? ”
Thuần Thuần ngẩng đầu lên định phản bác nhưng khóe môi mấp máy rồi lại thôi . Hàm răng nhỏ cắn chặt môi , giọng lí nhí :
-“ Mẹ , Mã Nguyên chú ấy không phải là ch- .. ”
-“ Chú ấy làm sao chứ ?? ”
Nhược Di nhìn khóe miệng Thuần Thuần đang định nói ra thì đột nhiên cánh cửa phòng mở toang ra . Cô quay đầu nhìn thấy con trai nhỏ đi vào , hàng lông mày chau lại có vẻ lo âu . Môi mím chặt , thần sắc có chút giận dữ .
-“ Mẹ , hai người vừa nói chuyện gì vậy ?? Có thể cho con cùng nghe được không ? ”
Ngư Thuần liếc mắt nhìn bộ dạng của anh trai liền chột dạ , liền tuột xuống giường chạy ra ngoài . Duyệt Hiên nhìn em gái rồi cũng chạy đi theo .
Nhược Di há miệng nhìn hai đứa nhỏ lần lượt bỏ đi , thầm nheo mắt lại . Hai đứa nhỏ này rốt cuộc đang che giấu thứ gì ?
..
Đặt đôi đũa xuống bên cạnh chén sứ trắng , cô cười gượng gạo đứng dậy vờ xoa bụng . Nhanh chóng trở về phòng mình , nhàm chán lôi chiếc laptop đặt lên giường .
‘ Bản kế hoạch hợp tác mở rộng thị trường cùng Tập Đoàn Yên Thần ’ . Yên Thần ? Nhược Di cố tìm một chút ấn tượng có thể nhớ ra , nhưng lại vô vọng . Cô kéo chuột đem bản hợp đồng xem kĩ . Thời gian kí hợp đồng , là trưa mai .
Tại sao việc quan trọng thế này Mã Nguyên lại không nhắc cô . Trong lòng liền sinh ra cảm giác bực bội , chán ghét .
Tất cả các tư liệu về Tập Đoàn Yên Thần vẫn là một con số bí ẩn . Từ cách thức hoạt động đến người đứng đầu vẫn chưa để lộ .
Đột nhiên tay phải dừng lại , Nhược Di nhìn vào tấm hình chụp hư ảo trên màn hình . Bàn tay khẽ run rẩy , tim đập nhanh vang lên hồi hộp một cách kì lạ .
‘ CEO Tập Đoàn Yên Thần bí ẩn ’
Thân hình có chút quen mắt , bản thân lạ cảm thấy vô cùng thân thuộc . Bộ âu phục đen trong anh huyền bí một cách thần kì , ảo diệu hơn cả màn đêm . Bất quá , khuôn mặt đó , tại sao lại hư nét .
Di Di đưa tay lên lồng ngực , cảm nhận rõ tim đang đập liên hồi . Nhìn lại người trong ảnh khiến mặt cô bất giác đỏ ửng lên . Cô cùng hắn có liên hệ ?
Người đàn ông đó là ai ? Đằng sau CEO , hắn ta tột cùng có quan hệ gì với cô ?
Nghe thấy tiếng đóng cửa Nhược Di giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ , thấy Mã Nguyên đi tới liền đưa tay gập màn hình lại .
Mã Nguyên đưa mắt nhìn chiếc laptop trên giường , khóe môi cong lên lộ ra vẻ điển trai hiếm có . Tay cầm ly sữa ấm đưa cho cô :
-“ Làm sao thế ? Sao nhìn thấy anh đi vào liền đóng laptop lại . Có gì giấu anh sao ? ”
Nhược Di cầm lấy ly sữa nhấm nháp rồi trả lời qua cho có lệ :
-“ Không có gì , chỉ là vừa đúng em muốn tắt máy thôi ”
Hai người đứng ngoài ban công ngắm nhìn cảnh quanh về đêm . Huyền ảo , bí ẩn , có chút hư vô khiến người khác đắm chìm mê mẩn . Nơi náo nhiệt , nơi lại tĩnh lặng .
Cũng giống như người đàn ông bí ẩn đó .
Nhược Di vịn chặt lan can , nhón chân lên hít thật sâu vào . Mã Nguyên đứng bên cạnh trông thấy hành động đáng yêu đó liền bật cười vui vẻ . Anh tiến lại gần đưa tay ôm eo Nhược Di .
Anh ôm cô , hành động thân mật này đối với cặp vợ chồng chẳng là gì to tát . Nhưng tại sao cô cảm thấy vô cùng chán ghét ?
Vòng tay rắn chắc của Mã Nguyên khiến cô không thể thoát ra . Mã Nguyên đặt cằm lên vai cô , hai khuôn mặt gần kề nhau . Hơi thở anh phả vào Nhược Di khiến cả thân thể cô có chút run rẩy . Nhưng hơn hết bản thân lại rất sợ hãi .
Giọng nói Mã Nguyên dịu dàng như mặt nước , không một chút biến động :
-“ Nhược Di , chúng ta về Mỹ được không ? ”
-“ Ở đây rất vui không phải sao , tại sao lại muốn về Mỹ ? ”
Mã Nguyên không nhận được câu trả lời như ý trong lòng có chút khó chịu . Nghe bản thân bị hỏi ngược lại , anh càng khó chịu hơn . Bản thân có chút không kiềm chế được liền nắm lấy đôi vai bé nhỏ xoay lại .
-“ Chẳng lẽ em không muốn trở về Mỹ sao ? Em làm sao thế ? Chẳng lẽ .. em nhớ ra gì sao ? ”
Cô ngẩn người với câu nói vừa rồi của Mã Nguyên . Nhớ ra gì ? Chẳng lẽ mọi người giấu cô thứ gì sao ?
Cô mặc cho anh lay vai đến hoa mắt choáng váng , miệng cũng không nói một lời . Mã Nguyên thấy cô , yên lặng trong lòng vô cùng sợ hãi . Lời nói thốt ra cũng vô cùng gấp gáp :
-“ Chúng ta về Mỹ đi được không ? Về cùng với hai đứa nhỏ , bốn người chúng ta trở về đó sống hạnh phúc vui vẻ có được không ? Anh sẽ là một người chồng , một người cha tốt cho em và con . Chúng ta về Mỹ đi , về Mỹ đi ”
-“ Nếu có công việc gì thì anh trở về trước đi . Em cùng hai đứa nhỏ ở chơi với cha mẹ rồi sẽ về sau ”
-“ Em ở lại đây làm gì . Không được , mau theo anh về Mỹ . Đi , chúng ta cùng về Mỹ ”
Mã Nguyên đột nhiên trợn mắt nhìn cô , ánh mắt đằng đằng sát khí khiến Nhược Di vô cùng hoảng loạn . Mã Nguyên , anh thật khác thường ngày .
Mã Nguyên trước mặt cô , có thật đây mới chính là anh hay vẻ bề ngoài thường ngày mới là anh ?
Tư Mã Nguyên , anh rốt cuộc là ai ?
Nhược Di đứng đối diện với Mã Nguyên , nhìn thần sắc anh dữ tợn . Liền bị khiếp sợ . Hai vai bị anh bóp chặt đến mức đau đớn .
Khóe miệng bất giác rên rỉ đau đớn .
~~~~~~~~~~~~~~~~
Lập Lập : nhớ vote cho ta (˚▽˚) /
Ngoan ngoãn ta sẽ chăm chỉ đẩy nhanh tiến độ post chap hàng tuần a ≧▽≦ ~~~~