Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )
Chap : Tin nhắn đến
Chiếc điện thoại chớp đèn xanh , tin nhắn đến .
Nhược Di chạy vào thư phòng , cô mở tủ lục tứ tung rồi tìm kiếm cái gì đó . Hết tủ này đến tủ khác . Từng ngăn một .. cô chống tay thở hổn hển , ánh mắt vô tình lướt qua cái kệ cao nhất . Quyển sổ màu xanh nằm trên đống giấy tờ kia . Cô nhảy nhảy với tay lấy quyển sổ , vô tình làm chiếc chân góc trái tủ rơi ra .
“ RẦM ”
“ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ”
“ Cô chủ , cô chủ ”
Chiếc tủ gỗ cao lớn đè lên thân hình bé nhỏ của cô . Kính tủ cũng nứt ra , đầy mảnh vỡ trên sàn . Nhược Di xoay người làm mảnh kính cắm sâu hơn vào da thịt , mọi người nhấc cái tủ lên thì thấy tay chân cô đầy mảnh vỡ cắm vào . Máu lênh láng trên sàn nhà . Người hầu hốt hoảng la lên , chạy lại đỡ cô , còn người thì chạy đi tìm vú Dương :
“ Cô chủ , cô mau tỉnh dậy ”
“ Mau gọi xe cấp cứu ”
Triệt Đông vừa định đi ăn cơm thì trên xe đẩy bệnh nhân lướt qua làm anh chết sững . Lâm Nhược Di !!
-“ Đưa vào phòng cấp cứu , mau ”_ Triệt Đông chạy theo đẩy chiếc xe , hối thúc .
-“ Lấy dụng cụ , kiểm tra thiết bị , chuẩn bị máu ”_ Triệt Đông quay sang phân phó nhóm y tá .
Đám y tá sững sờ , họ chưa bao giờ thấy anh tự động điều trị cho bệnh nhân . Vì trong bệnh viện này đã có % nhân lực là bác sĩ tài giỏi , ưu tú .. anh chẳng phải đích thân như thế này . Đường đường là một viện trưởng .. như thế này khiến mọi người phối hợp lúng túng , sợ rằng chỉ một sai sót sẽ mất cơm .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Triệt Đông xoay người gọi điện , tại sao không ai bắt máy ?? Anh tắt rồi gọi tiếp :
-“ Thiết Kính , tại sao Thất Nghị đang bận gì sao ?? ”
Trước giờ cho dù là họp hay gì đó , Triệt Đông gọi qua anh vẫn chưa bao giờ từ chối cuộc gọi .
-“ Thất Nghị đi ra ngoài ăn cơm rồi ”
-“ Ăn cơm , hắn đi gặp khách hàng ?? Cho dù là đi gặp khách hàng thì sao lại không nghe máy của tôi ”_Triệt Đông bực tức nói .
-“ Đợi tớ tới bệnh viện cậu rồi nói tiếp ”_ Trong điện thoại nghe thấy tiếng đập đồ , Thiết Kính hoảng hốt , biết có chuyện xảy ra nên trước hết phải giữ tên này bình bĩnh .
...
-“ Nhược Di , không sao chứ ? ”_Thiết Kính đứng nhìn cô nằm trên giường bệnh , khuôn mặt xanh xao yếu đuối . Tay chân đầy vết quấn băng .
-“ Không sao , may mà chỉ phần đầu không bị ảnh hưởng gì ? ”
Triệt Đông nhìn cô gái nằm dưới giường bệnh , âu lo . Một cô gái mỏng manh như thế làm sao chịu được giông gió cuộc đời đang đến ??
Thụy Miên đứng bên cạnh Triệt Đông , nhìn thấy Nhược Di nằm bất tỉnh mê man thì cô vội rút vào người Triệt Đông , mắt đỏ hoe :
-“ Thật tội cô ấy , em là phụ nữ em cũng hiểu được cô ấy đau đớn thế nào ? Thân xác đau đớn nằm trên giường bệnh như thế mà tên Thất Nghị khốn nạn kia lại vô tư đi ăn trưa cùng người tình cũ . Thật bất công . Oaaa ”
Thụy Miên, vợ của Triệt Đông , nổi tiếng là ham vui vô tư vô lo không muộn phiền . Giờ phút này cô đang rút trong người Triệt Đông khóc thương xót cho cô gái nằm bất tỉnh . Triệt Đông thấy vợ khóc thì vô cùng xót , dỗ dành :
-“ Bà xã không được khóc , em đang có thai . Khóc không tốt cho con ”_ Triệt Đông dìu vợ ngồi lên sofa .
Thụy Miên nghe thế , liền quay sang hậm hực nói :
-“ Có phải em sinh con xong , anh liền không cần em ? anh sẽ vứt bỏ em đúng không ?? Anh thương yêu em chỉ vì đứa bé trong bụng đúng không ?? Ô.. ô ô .. ”
Triệt Đông lau nước mắt cho cô , đưa ngón tay lên miệng bảo nhỏ giọng :
-“ Không có , anh chỉ lo cho em . Đợi em sinh xong chúng ta lập tức bay sang Mỹ nghỉ ngơi rồi cùng mua giày cho em được chứ ?? ”_ Triệt Đông nhỏ nhẹ , vỗ lưng rồi ôm cô vào lòng .
Thụy Miên nghe đến đi Mỹ mua giày lập tức ngưng khóc , tâm trạng tốt hẳn , cô cười tươi rạng rỡ . Triệt Đông chỉ biết cười khổ , còn Thiết Kính vội lau mồ hôi .
Triệt Đông đỡ vợ vào phòng của viện trưởng để nghỉ ngơi , Thiết Kính cũng quay bước về công ty .
Nhược Di từ từ mở mắt nhìn ra cửa , ánh mắt buồn bã ửng đỏ .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Yêu một thứ tình yêu không thuộc về mình , quả thật đắng !!
...
-“ Sư tử nhỏ .. ”
Nhược Di giật mình quay lại , Phúc Vĩnh đang đứng trước giường cô . Anh xác định đây đúng là em gái mình thì không nói nên lời :
-“ Sư tử .. cả người em bị g-.. ”_ Phúc Vĩnh chạy lại giường bệnh , nhìn em gái lo lắng .
-“ Em chỉ bị ốm ”_ Nhược Di cúi đầu không dám nhìn anh trai .
-“ Em ốm mà người em đầy vết thương , em ốm kiểu gì ?? Ai ăn hiếp em .. Còn Thất Nghị , chồng em đâu ?? ” _Anh biết rõ cô nói dối . Anh cảm thấy có gì không đúng , mới nhớ ra cô nằm đây thì Thất Nghị phải ở bên chăm sóc em gái anh chứ .
Nếu hôm nay anh không đi kiểm tra sức khỏe định kỳ , không vô tình nhìn thấy cái bảng tên Lâm Nhược Di thì anh cũng không biết cô bị thương như thế này .
-“ Thất Nghị .. ảnh đi kí hợp đồng ở nước ngoài trước khi em bị thương .. em không muốn ảnh với anh và cha mẹ lo , nên ... ”
-“ Được rồi được rồi , anh hiểu ”_ Phúc Vĩnh ngồi bên cạnh cô .
Phúc Vĩnh trò chuyện một lát rồi cô thiếp đi , anh đứng dậy đắp lại chăn cho cô thì vừa đúng lúc Triệt Đông cùng Thiết Kính đến thăm cô , cả hai nhìn anh lạ lẫm :
-“ Anh là .. ”_ Triệt Đông đi đến kiểm tra số liệu trên máy đo thân nhiệt rồi nói .
-“ Tôi là anh hai của bệnh nhân , còn anh ?? ”_ Phúc Vĩnh hỏi .
-“ Tôi là viện trưởng , cũng là bác sĩ của Nhược Di , đây là Thiết Kính , hơn nữa chúng tôi đều là anh em của Thất Nghị ”_Triệt Đông quay sang bắt tay anh , rồi Thiết Kính đi lại gần bắt tay chào .
-“ Tình trạng em tôi như thế nào rồi ? Vết thương có nghiêm trọng lắm không ?? ”
-“ Không sao , chỉ là ngoài da . Không bị ảnh hưởng bên trong , cũng sẽ không để lại sẹo ”
Phúc Vĩnh trầm ngâm , gật đầu rồi chào tạm biệt . Lúc anh đứng trước cửa thì bỗng nhiên dừng lại nói :
-“ Nhược Di nói Thất Nghị đang kí hợp đồng ở nước ngoài , thật đúng là người bận rộn ” _Phúc Vĩnh nói xong đóng cửa lại để hai người tâm trạng rối bời bên trong .
Triệt Đông và Thiết Kính sững người trước câu nói của anh
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phúc Vĩnh nắm chặt chiếc điện thoại , tay kia nắm thành cú đấm . Mắt nhắm lại , mệt mỏi dựa lưng vào ghế xe :
-“ Tới tứ hợp viện , nhanh ”
-“ Vâng thưa cậu chủ ”
~~~~~~~~~~~~~~
Lập Lập : tin nhắn đến .. nghe thật kì bí phải không nào ?? Tò mò không , tò mò thì nhớ đón xem chap tiếp theo !!