Dịch: Tiểu Băng
Ngoài thành Thanh Châu.
Tốc độ Diệp Bình cực nhanh, xuyên thẳng vào trong sơn mạch.
Nhưng phía sau hắn là mấy trăm bóng đen đông nghịt đang ngự đao phi hành, sắp đuổi tới sát nút.
Lúc này, trong lòng Diệp Bình vô cùng phức tạp.
Sớm biết như vậy, trước khi xuống núi đi học Ngự Kiếm Thuật thì tốt biết mấy, giờ thì hay rồi, rõ ràng là có thể chạy nhanh hơn, thế mà cuối cùng chỉ có thể dựa vào hai chân để chạy.
Chuyện như vậy bảo hắn làm sao mà chịu được?
Còn nữa, các đại ca, các ngươi đuổi theo ta đã được ba canh giờ rồi đó!
Trời cũng sắp tối luôn rồi, sao vẫn còn đuổi theo?
Không biết mệt hả?
Diệp Bình thật sự muốn khóc, cả đời hắn chưa từng gặp phải chuyện nào thảm như vầy.
"Diệp Bình, ngươi đừng chạy nữa, bọn ta không phải muốn hại ngươi, chỉ muốn tặng một hồi tạo hóa cho ngươi thôi."
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, bảo Diệp Bình đừng chạy nữa, dù sao bọn họ cũng đã hơi hết sức rồi, con bà nó đuổi theo cả hơn ba canh giờ rồi, hơn nữa mọi người còn là điều khiển đao phi hành, trong khi Diệp Bình chạy bằng hai chân, còn bọn họ là bay, thế mà vẫn không sao đuổi kịp.
Bọn họ rất ngạc nhiên. Rút cuộc Diệp Bình là thứ quái thai gì, sao chạy nhanh dữ vậy? Không cho nhau chút xíu cơ hội được à?
"Ta không muốn tạo hóa. Hay thế này đi, chỉ cần các ngươi không đuổi theo, một trăm năm sau ta sẽ tặng cho mỗi người các ngươi một Đại Tạo Hóa, thế nào?"
Diệp Bình vừa chạy vừa lớn tiếng đáp trả.
Lời này của hắn làm chúng giáo đồ Ma Thần giáo hơi đau răng.
"Diệp Bình đạo hữu, hay là tất cả chúng ta đều nhường một bước, bọn ta không đuổi, ngươi cũng đừng chạy nữa, chúng ta ngồi xuống uống chén trà nhé?"
"Được, nhưng ta đang có việc gấp, thôi thì lần sau ha? Nếu các ngươi có việc gấp thì cứ đi trước đi, không cần phải quan tâm tới ta, lần sau uống trà, ta sẽ mời nha?"
"Diệp đạo hữu, cần gì ngươi phải khổ như vậy? bọn ta thật sự rất yêu thích ngươi."
"Chư vị, cảm ơn các vị ưu ái, nhưng cổ nhân từng nói, dưa hái xanh không ngọt."
"Diệp đạo hữu, đúng là dưa hái xanh không ngọt, nhưng mà giải được khát."
Diệp Bình: "..."
Trong núi.
Diệp Bình thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
Đám khốn kiếp này, chắc là quyết tâm muốn chơi chết mình đây.
Nhưng đành chịu thôi, đánh thì đánh không lại, mình chỉ có thể chạy thôi.
Mà cho dù coi như đánh thắng, vậy thì sao?
Có khi đánh xong một đống lại tới thêm một đống nữa, một khi rơi vào xa luân chiến, tới lúc đó có muốn đi cũng không đi được nữa.
Phải nghĩ ra biện pháp.
Phải nghĩ ra biện pháp.
Diệp Bình không ngừng suy tư, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
Nhưng qua cả một hồi lâu, hắn chỉ muốn khóc. Không hiểu sao, từ khi gia nhập Thanh Vân Đạo tông, càng ngày hắn càng cảm thấy đầu mình càng không linh hoạt.
Nghĩ cả nửa ngày mà không nghĩ ra cách nào cả.
Làm Diệp Bình càng thêm khó chịu.
Chắc bị ngu đi mất rồi!
Diệp Bình cảm thấy bi phẫn.
Trên thế gian này có còn chuyện gì thảm hại hơn vầy không?
Ngay lúc Diệp Bình còn đang bi phẫn.
Hắn chợt dừng lại, không chạy nữa.
Không phải là bó tay chịu chết không cầu đường sống nữa, mà vì hắn gặp phải cảnh ngộ còn tệ hơn.
Ở phía trước là một khu trống rỗng cực lớn, một vực sâu rộng ít nhất cả năm trăm mét, bên dưới sâu hun hút.
Nói cách khác, không còn đường chạy nữa.
Giờ khắc này, Diệp Bình muốn phun máu.
Quả nhiên tới khi người ta gặp thê thảm, chỉ có thảm và thảm hơn mà thôi, rất hiếm khi xảy ra kỳ tích.
Thôi rồi, thôi rồi, thôi rồi!
Diệp Bình luống cuống.
Lúc này, đám giáo đồ Ma Thần giáo sau lưng thi nhau xuất hiện.
Những đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Diệp Bình.
Vui sướng, phẫn nộ, hả giận, tàn nhẫn, âm lãnh, cái gì cũng có.
Bọn họ đã đuổi hơn ba canh giờ, càng đuổi càng tức giận, càng tức giận thì càng phẫn nộ, bây giờ cuối cùng Diệp Bình cũng đã hết đường đi, làm sao mà không đã giận? Làm sao mà không thoải mái? Làm sao mà còn khó chịu?
"Chạy! Ngươi chạy tiếp cho ta xem! Sao không chạy?"
"Móa nó, không phải ngươi thích chạy lắm sao? Chạy tiếp đi, sao không chạy nữa?"
"Ta không cần công huân, ta chỉ cần tự tay xẻo thịt hắn."
"Ta muốn móc mắt hắn ra, tức chết ta mà."
"Ta muốn quất hắn nhừ xương."
"Không phải ngươi chạy giỏi lắm à? Sao không chạy nữa?"
Những tiếng nói thi nhau vang lên, đám Giáo đồ Ma Thần Giáo này chẳng những âm hiểm xảo trá, mà còn đều là loại người siêu cấp hung tàn, có thể nói là không còn nhân tính.
Cho nên, Ma Thần Giáo mới trở thành kẻ địch chung. Tuy Ma giáo luôn làm chuyện xấu, nhưng đó chỉ là vì tranh giành lợi ích, Ma Thần Giáo không phải là Ma giáo, mà là tà giáo, cả Ma lẫn Đạo đều chán ghét nó.
Lúc này.
Diệp Bình xoay người lại, hắn hít sâu một hơi, nhìn mọi người, nặn ra một nụ cười tươi tắn, hơi lúng túng nhưng không thất lễ.
"Các vị, thật ra ta cảm thấy, có lẽ giữa chúng ta đã có sự hiểu lầm."
Diệp Bình mở miệng, muốn mọi người ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
"Hiểu lầm? Yên tâm, có hiểu lầm hay không đợi tí nữa sẽ biết."
"Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống xin ta, tí nữa ta sẽ cho ngươi ít đau khổ da thịt hơn."
"Chậc chậc, tiếc quá, vẻ ngoài đẹp mắt thế này cơ mà..."
Đám người bật cười, ánh mắt đầy trêu tức.
Đuổi theo lâu như vậy, dù ban đầu trong lòng không tức giận thì bây giờ cũng phải tức giận.
Giờ thì hay rồi, không chạy nữa đúng không?
"Chư vị thật sự không cho một con đường sống?"
Bên bờ vực.
Diệp Bình không cười nữa, nét mặt nghiêm túc hẳn.
"Ha ha!"
Đối phương chỉ trả lại hai chữ như thế.
Thấy vậy, Diệp Bình không khỏi nhớ tới lời dặn của Đại sư huynh.
Đánh không lại thì bỏ chạy!
Nếu thật sự chạy không được thì phải đánh!
Nếu hôm nay đã bị buộc phải bước lên tuyệt lộ, vậy thì cùng cá chết lưới rách đi, cố kéo thêm một người chết chung, kéo được hai người là hòa vốn, được ba người là có lời.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình không nói nữa, rút kiếm ra.
Thấy Diệp Bình rút kiếm, đám người kia váng lên cười ha hả.
"Không phải, không phải chứ? Lại còn dám rút kiếm? Có phải mi bị bệnh rồi không?"
"Không phải có người nghĩ thế giới này có kỳ tích thật đó chứ?"
"Ha ha ha ha ha, ngươi còn dám rút kiếm? Chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng một, mà còn dám rút kiếm?"
"Ta bội phục dũng khí của ngươi, nhưng đáng tiếc, trên thế giới này không có kỳ tích xảy ra đâu."
Mọi người cười to, ánh mắt đầy trêu tức.
Mọi người cười nhạo, nhưng Diệp Bình không hề dao động.
Hắn không biết cuối cùng có thể phá được vòng vây hay không, nhưng nếu hôm nay không rút kiếm thì sẽ chết, rút kiếm may ra mới có một con đường sống.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình không nói một lời, lần này hắn sẽ ra tay toàn lực thật sự!
Mười tiên khiếu đều bật hết hỏa lực, Vô Tận Kiếm Ý Đồ vận chuyển, Tứ Lôi kiếm thế và Thiên Hà kiếm thế dung hợp hoàn mỹ với nhau!
Còn chưa xuất kiếm, một luồng kiếm thế cường đại đã tràn ra khắp chung quanh.
Trong chớp mắt, mọi người đều không cười nổi nữa...
?????
Không phải hắn chỉ là Luyện Khí tầng một thôi sao? Tại sao có thể ngưng tụ ra kiếm thế?
Có chuyện gì thế?
Có đại lão nào bước ra giải thích dùm một chút không?
Giáo đồ Ma Thần Giáo ngơ ngác tập thể.
Đúng lúc này, có người lên tiếng.
"Mọi người đừng sợ. Hắn chỉ là Luyện Khí tầng một, dù có thiên phú kiếm đạo mạnh tới cỡ nào, mà không có pháp lực hùng hậu chèo chống, thì dù có ngưng tụ ra được kiếm thế, cũng sẽ chẳng có bao nhiêu uy..."
Lời còn chưa nói xong, Diệp Bình đã xuất kiếm.
Ầm!
Sức mạnh sấm sét khủng bố từ trong kiếm tỏa ra ngoài.
Những tia sấm sét như dòng nước lớn, cuồn cuộn bao phủ khắp nơi này, lôi điện trắng xóa tỏa ra uy lực kinh thiên làm da đầu bọn họ đều tê dại.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh tuyệt đối!
Tất cả giáo đồ Ma Thần Giáo đều ngẩn ra ngay tại chỗ.
Bọn họ không biết nên nói gì.
Cũng không có cơ hội để kịp phản ứng, vì lúc Tứ Lôi kiếm thế đánh tới, vẻn vẹn chỉ vừa đối mặt, tất cả bọn họ đều đã bị Tứ Lôi kiếm thế giết chết!
Vì bọn họ là tà tu, lấy tinh phách, máu và oán khí của người khác để tu hành, vật chí cương chí dương chính là khắc tinh của bọn họ.
Cho nên Tứ Lôi kiếm thế của Diệp Bình, chính là đại họa đối với bọn họ.
Nên không một ai có thể sống được qua một chiêu này.
Đám giáo đồ Thần Ma giáo trước khi chết đều rất bối rối.
Đại ca, nếu ngươi mạnh như vậy…
Vậy ngươi chạy cái gì?
Im ỉm để câu cá hả?
Giờ khắc này, Diệp Bình bối rối.
Nhưng một chuyện đã nhanh chóng xảy ra làm Diệp Bình đổi thành kinh ngạc.