Dịch: Tiểu Băng
Bên ngoài Thanh Châu Cổ Thành.
Diệp Bình thật sự đã hiểu.
Mọi hoang mang trong đầu lúc này đều đã được giải đáp.
Tuy mình chỉ mới tu luyện có ba tháng, theo lẽ thường, một tu sĩ mới chỉ tu luyện ba tháng, thì chả mạnh mẽ được tới đâu.
Nhưng Diệp Bình phát hiện mình đã lầm lẫn.
Hắn nhìn thì như mới chỉ tu luyện ba tháng, trông rất bình thường không gì kì lạ.
Nhưng thực tế thì sao?
Người dạy hắn, là kiếm tiên tuyệt thế, như vậy thì đừng nói là ba tháng, dù chỉ có là ba ngày, cũng còn hơn người khác học ba năm.
Huống chi mình còn tu hành suốt ba tháng!
Còn nữa, mình vẫn nghĩ là mình không tốt, là vì tư chất của mình có vấn đề, nhưng vấn đề lại không nằm ở tư chất.
Tư chất có thật là quan trọng không?
Không, tư chất không quan trọng, thứ quan trọng thật sự, là… đạo tâm tu tiên của mình.
Thực lực của mình rốt cuộc có mạnh hay không?
Đáp án là, mạnh hay không còn tùy người so sánh.
Đối diện với Đại sư huynh, mình không là cái gì, vì Đại sư huynh là kiếm tiên tuyệt thế.
Nhưng so với người bình thường thì sao?
Mình rất mạnh, thậm chí giống như Trần Nguyên đã nói, mình là mãnh nam.
Nhất là khi Diệp Bình nhớ tới lúc ở trong nội thành Thanh Châu.
Đại sư huynh bảo hắn là gặp nguy hiểm thì bỏ chạy.
Lúc đó Diệp Bình đã khó hiểu, sao một kiếm tiên tuyệt thế lại có thể nói ra loại lời như vậy được?
Lúc ấy tình thế khẩn cấp, Diệp Bình không kịp suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.
Thì ra là Đại sư huynh đang kiểm tra ta.
Lúc này, Diệp Bình thật sự đã minh bạch.
Đại sư huynh bảo hắn chạy, là muốn xem phản ứng của hắn.
Xem có đúng là gặp phải nguy hiểm thì chỉ có biết chạy hay không.
Nghĩ tới đây, Diệp Bình không khỏi vã mồ hôi lạnh.
Nếu không phải hắn thông minh, không chừng đã thật sự chạy về Thanh Vân Đạo tông.
Tới lúc đó, chắc Đại sư huynh sẽ rất thất vọng đối với mình.
"Rất tốt. Ta hiểu rồi."
Diệp Bình nói. Khí chất cả người hắn đột nhiên biến đổi.
Bao nhiêu mê mang, hoang mang lúc trước, lúc này đều đã tan thành mây khói, thay vào đó là sự kiên định.
Ánh mắt hắn vô cùng kiên nghị.
"Chúc mừng thượng tiên đại triệt đại ngộ, vậy thượng tiên à, ta có thể đi được chưa?"
Thấy Diệp Bình có vẻ đã hiểu, Trần Nguyên không khỏi lớn tiếng chúc mừng, sau đó hỏi Diệp Bình mình có thể đi hay chưa.
"Vẫn chưa. Cùng ta tới Thanh Châu Cổ Thành."
Diệp Bình lắc đầu, cái tên trước mặt này, tuy là giúp mình, nhưng Diệp Bình không hoàn toàn tin mọi điều gã nói. Hơn nữa, bây giờ mình mà trở về, lỡ gặp phải đệ tử Ma Thần Giáo, có gã bên cạnh, ít nhất cũng có người hỗ trợ.
"Đi cùng ngài? Thượng tiên, ta không đi được đâu. Nếu bọn họ phát hiện ra ta đi chung với ngài, sẽ hận chết ta đó."
Trần Nguyên luống cuống, cùng đi với hắn ư? Gã không muốn đâu!
Lỡ bị đệ tử Ma Thần Giáo khác tóm được, kết cục sẽ thê thảm lắm. Đám người đó cơ bản đâu còn nhân tính, trong mắt bọn họ không có thứ gọi là đồng liêu, bắt được là sẽ đem đi luyện chế tà khí, tới lúc đó mình muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
"Ngươi muốn đi cũng đi, mà không muốn đi cũng phải đi. Nếu ngươi không gạt ta, lúc ta hàng yêu trừ ma, sẽ cho ngươi một phần công đức, nhưng nếu ngươi lừa ta, trước khi chết ta cũng sẽ khiến ngươi khó sống. Coi như trừng phạt đúng tội của ngươi, đừng có nói nhảm nữa, đi."
Diệp Bình không thèm nói nhiều. Hắn đã trễ nải ở ngoài bốn năm canh giờ rồi, có trời mới biết trong Cổ Thành chuyện gì đang xảy ra.
Lỡ Đại sư huynh chờ mình lâu vậy mà không thấy, tưởng lầm là mình bỏ chạy thật, vậy chẳng phải là lỗ nặng sao?
Nên, Diệp Bình dùng lực công đức, hóa thành một sợi dây thừng, trói chặt lấy Trần Nguyên, chạy thẳng về phía Thanh Châu Cổ Thành.
"Thượng tiên, ta thực không thể đi đâu, thượng tiên, ta xin ngươi, bỏ qua cho ta đi."
"Thượng tiên, lần sau ta mời ngươi uống trà được không? Nhất định là trà mới."
"Thượng tiên,..."
Giữa núi non, tiếng khóc nức nở của Trần Nguyên dần dần tắt hẳn.
Lúc này.
Cả Thanh Châu Cổ Thành đã hóa thành địa ngục nhân gian, khắp nơi đều là giết chóc, khắp nơi đều là máu tươi.
Ngũ oán cổ độc, biến người ta thành cỗ máy giết chóc, bao nhiêu nỗi hận, nỗi oán trong lòng đều sẽ được phóng to lên, kích lên ý giết người.
Đây là điểm đáng sợ của ngũ oán cổ độc.
Hơn nữa rất nhiều đệ tử Ma Thần Giáo cũng đang ở đây đại khai sát giới, lúc đầu bọn họ tới đây là để ám sát thiên tài, bây giờ sau khi xâm nhập Cổ Thành, đã trở thành thế bị động, nên chỉ có thể gặp người nào là giết người đó, để khiến đối phương sợ ném chuột vỡ bình.
Võ trường Đại hội kiếm đạo.
Sắc mặt Tư Không Kiếm Thiên cực kì khó coi. Hắn nghìn tính vạn tính, nhưng không tính được Ma Thần Giáo lại đi giao hồ lô phỉ thúy đựng ngũ oán cổ độc cho Ngụy Lâm.
Đây là một món cổ bảo, cực kỳ trân quý, chẳng những có thể phóng ra rất nhiều ngũ oán cổ độc, mà còn có thể chế tạo ra cảnh tượng sâm la địa ngục. Hắn hiện giờ cực kỳ bị động, bị hạn chế tay chân, cần rất nhiều thời gian mới có thể phá được.
Nhưng thời gian bị kéo càng dài, người chết sẽ càng nhiều, hơn nữa hồ lô phỉ thúy đựng ngũ oán cổ độc đang không ngừng hấp thu oán lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể tới một lúc nào đó, chẳng những không thể trấn áp Ngụy Lâm, ngược lại có khi còn để gã chạy mất.
"Nếu biết trước thế này, mình không nên quá tự tin như vậy."
"Lần này xong rồi. Đám chết tiệt Đạo Đức Đường của Giám Thiên Viện có việc để làm rồi."
Tư Không Kiếm Thiên bị áp lực cực lớn.
Lúc này, Ngụy Lâm lại đầy vui mừng, gã thật không ngờ, mình chỉ đánh bậy đánh bạ, mà nhiệm vụ lại hoàn thành vượt mức, ngũ oán cổ độc vừa ra, cả Thanh Châu Cổ Thành đều sắp hóa thành tòa thành chết.
Tuy Ngụy Lâm biết, Tư Không Kiếm Thiên đang tìm cách phá giải, nhưng ngũ oán cổ độc trong hồ lô phỉ thúy đang không ngừng hấp thu oán lực của chúng sinh, khi nó hoàn thành, tới lúc đó gã có thể nhờ món cổ bảo này, chạy thoát khỏi Thanh Châu Cổ Thành.
Chẳng những hoàn thành nhiệm vụ, mà còn chạy thoát, tới lúc đó là một bước lên mây.
Nghĩ tới đây, Ngụy Lâm không khỏi cười lạnh nói.
"Tư Không Kiếm Thiên, đừng vùng vẫy nữa, kết cục lần này đã định rồi. Nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức thu tay lại, tìm một con đường sống, bằng không đợi tới khi hồ lô trong tay ta hấp thu xong chúng sinh oán lực, tới lúc đó ngươi sẽ phải chết ở chỗ này."
Giọng Ngụy Lâm đầy kiêu ngạo.
"Hừ!"
Tư Không Kiếm Thiên hừ lạnh, hắn không trả lời, nhưng hắn biết đối phương nói hoàn toàn không sai.
Có lẽ theo tên kia, là không còn cách nào nữa. Nếu hắn bỏ chạy, e rằng Thanh Châu Cổ Thành nhất định sẽ hóa thành tòa thành chết. Hắn không gánh nổi trách nhiệm này, nên chỉ có thể thủ vững.
Đúng lúc này.
Không ai biết.
Ngoài cửa nam Thanh Châu Cổ Thành.
Một bóng người xuất hiện.
Ngoài cửa thành phía nam.
Diệp Bình cau mày.
Vì cả tòa cổ thành đã bị ngũ oán cổ độc bao phủ, người ở bên trong e là đã lành ít dữ nhiều.
"Thượng tiên, tranh thủ thời gian chạy đi, đừng có đi vào. Ngũ oán cổ độc đã biến chất rồi, còn đáng sợ hơn trước nữa, nếu ngài vào, sẽ lành ít dữ nhiều."
Ngoài cửa thành, Trần Nguyên quả thật là khổ không nói nên lời. Gã hối hận, hối hận sao mình lại nói nhiều như vậy, lừa người mà cũng tự hố mình.
Nhưng Diệp Bình không để ý tới Trần Nguyên, ngược lại còn tăng tốc đi về phía Cổ Thành.
Lúc này, ánh mắt của Diệp Bình vô cùng kiên nghị, trên đường đi tới đây, hắn càng nghĩ càng cảm thấy Trần Nguyên nói đúng.
Đây là Đại sư huynh đang kiểm tra mình.
Kiểm tra của Kiếm tiên tuyệt thế.
Nên mình không thể sợ.
"Đại sư huynh, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ không để cho huynh thất vọng."
Diệp Bình rút Thanh Nguyệt Pháp Kiếm, ánh mắt của hắn lúc này càng thêm kiên quyết, khí chất đột nhiên tăng vọt.
Bá!
Trong nháy mắt, Diệp Bình vượt qua cửa thành, xông vào trong Thanh Châu Cổ Thành.
"Thượng tiên, tranh thủ thời gian dùng lực công đức bọc lấy mình, như vậy ngũ oán cổ độc khí mới không thể tiếp xúc với ngài."
"Còn nữa, những tu sĩ đã trúng độc này đều nên dùng kim quang độ hóa bọn họ, cứu một mạng người cũng sẽ có được công đức."
Thấy Diệp Bình hung hãn không sợ chết, Trần Nguyên không còn cách nào khác, chỉ còn cách dạy Diệp Bình sử dụng lực công đức, để khỏi bị chết uổng.
"Được."
Diệp Bình không nói nhiều, vận lực công đức trong người, phóng ra một làn ánh sáng màu vàng nhạt, bọc quanh người mình.
Quả nhiên dùng lực công đức bảo vệ xung quanh, ngũ oán cổ độc khí sẽ tự động tránh hắn ra.
Tuyệt. Mang Trần Nguyên theo quả nhiên là chọn lựa sáng suốt.
Diệp Bình rất thoả mãn.
Hắn vừa bước vào Cổ Thành, hơn mười bóng đen lập tức xuất hiện, tay đều cầm loan đao, lạnh lùng nhìn Diệp Bình.
Không buồn nói một lời, mười mấy người phóng thẳng về phía Diệp Bình.
Ầm!
Diệp Bình cũng chẳng thèm nhiều lời, thậm chí nét mặt cũng không buồn biến đổi.
Hắn vừa nhấc kiếm, Tứ Lôi kiếm thế lập tức giết ra, kiếm khí bao phủ đầy trời, đám người kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị hóa thành tro tàn ngay tại chỗ.
Diệp Bình vung tay phải, kim quang độ hóa lóe sáng, đối phương còn chưa kịp nói chuyện, đã hóa thành hơn mười đạo lực công đức, chui cả vào trong người Diệp Bình.
"Mạnh quá!"
Trần Nguyên đứng nhìn mà kinh ngạc, tuy gã cũng đã từng được thể nghiệm qua, nhưng lần này nhìn thấy, vẫn vô cùng khiếp sợ.
Bá!
Rất nhanh, mấy chục bóng người nữa xuất hiện, nhưng những người này không phải là giáo đồ Ma Thần giáo, mà là tu sĩ bình thường, mắt bọn họ đỏ rực, hung hãn không sợ chết.
Đối với tu sĩ bình thường, Diệp Bình không xuất kiếm, chỉ xuất ra một đạo kim quang độ hóa mà thôi.
Trong nháy mắt, ánh mắt bọn họ tỉnh táo trở lại, từng đạo ngũ oán cổ độc khí từ trong cơ thể họ bay ra.
"Đừng ở lại, mau rời khỏi đây."
Diệp Bình quẳng lại một câu, rồi tiếp tục đi vào trong nội thành.
Trong Cổ Thành, khắp nơi đều là giết chóc, khắp nơi đều là đệ tử Ma Thần Giáo.
Rất nhiều người đang bị giáo đồ Ma Thần giáo đuổi giết, khổ không thể tả.
Trên một con đường, có mấy trăm tu sĩ đang kết trận chống lại giáo đồ Ma Thần Giáo.
Đa phần họ là nữ tu, nét mặt ai cũng đầy vẻ tuyệt vọng, vì trưởng lão bày trận đã bị chết thảm trong tay Ma Thần Giáo.
Trận pháp đã sắp mất đi hiệu lực, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các nàng đều chỉ còn cách cái chết không xa.
"Mau phá trận, giết sạch hết nam, nữ phế bỏ tu vi mang đi."
"Chậc chậc, cả đám đều như hoa như ngọc, các huynh đệ, chúng ta thật có phúc."
"Ha ha ha ha, bình thường các ngươi xa lánh bọn ta, chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ cho các ngươi đều dục tiên dục tử."
Mấy trăm đệ tử Ma Thần Giáo vây ở chỗ này, ánh mắt rực lên khao khát.
Mấy trăm tu sĩ bị vây đều thấp thỏm lo âu.
Thậm chí có người còn muốn tự sát, nhưng mà không có dũng khí.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
"Đại nhân, có người tới."
"Khá lắm, lại có một kẻ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hửm?"
"Giết hắn đi!"
Đệ tử Ma Thần Giáo nhìn thấy người thì không hề kinh ngạc, ngược lại trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Nhưng những người đang bị vây khốn thì kinh ngạc.
"Là Diệp Bình! Các ngươi mau nhìn, là Diệp Bình!"
"Đúng là Diệp Bình, Diệp Bình sư huynh tới cứu chúng ta phải không?"
"Diệp Bình sư huynh, chúng ta ở đây này."
"Diệp Bình sư huynh, ngươi đừng qua đây, ở đây có tu sĩ Trúc Cơ Đại viên mãn, ngươi mau chạy đi."
Trong số những người đang bị vây khốn, có người mừng rỡ như điên, nhưng cũng có người đầy lo lắng, bảo Diệp Bình không được sang chỗ họ.
Lúc này.
Cách đó không xa.
Diệp Bình nhìn chăm chú vào mấy trăm người áo đen, sau đó chém ra một kiếm.
Ầm!
Kiếm khi mang theo sấm sét tung hoành, hóa thành một con sông tia sét, che phủ cả con đường.
Mấy trăm đệ tử Ma Thần Giáo như những người trước, vừa đối mặt là lập tức bị Diệp Bình tiêu diệt.
Đơn giản và trực tiếp.
Sau đó, một luồng kim quang chiếu xuống, những đệ tử Ma Thần Giáo vừa mới hóa thành oan hồn, tức khắc hóa thành mấy trăm đạo lực công đức, chui vào trong cơ thể Diệp Bình.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh!
Con đường vốn đang vô cùng ồn ào lộn xộn, giờ khắc này trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh tới cực hạn.
"Các ngươi chạy mau, còn lại giao cho Diệp mỗ ta."
Sau một khắc.
Một giọng nói vô cùng lạnh nhạt vang lên.
Giọng nói này cực kỳ bình tĩnh.
Phối hợp với dung mạo tuyệt thế của Diệp Bình, khiến mọi người đều bị chấn động khó tả.
- --oo---