Có ai không?
Tiếng nói vang lên trong không gian tối tăm.
Một giọng nói khác nhanh chóng vang lên tiếp nối.
"Đại sư huynh, là huynh phải không?"
Là tiếng của Hứa Lạc Trần.
"Đây là nơi nào?"
Tiếng Vương Trác Vũ nối liền sau đó.
"Sao cái chỗ này tối thế?"
Tiếng Tiết Triện vang vang, rõ ràng tất cả đệ tử của Thanh Vân Đạo Tông đều đã tới.
"Có ai thắp lửa đi?"
Tiếng của Lâm Bắc.
"Để ta, để ta."
Đại Húc đáp lời, giọng rất kích động.
Một luồng ánh sáng nhanh chóng xuất hiện, Đại Húc cầm trong tay một viên bảo châu, tỏa ra ánh sáng trắng nhờ nhờ, chiếu sáng chung quanh.
Mọi người ngay tức khắc nhìn thấy được hoàn cảnh xung quanh.
"Đại sư huynh."
"Nhị sư huynh."
"Mọi người đều ở đây?"
"Hay quá, hay quá, chúng ta cũng chung một chỗ."
"Đây là cái chỗ quỷ nào vậy?"
"Đại sư huynh, không ngờ huynh lại biết trận pháp thật, huynh học lúc nào vậy?"
Mọi người bàn tán, đầu tiên bọn họ đánh giá chung quanh, phát hiện nơi này hình như là ở hang động, cơ mà rất rộng.
Người của Thanh Vân Đạo Tông đều đã tới đây cả, bao gồm Cổ kiếm tiên cũng vậy.
"Cổ sư chất, sao ngươi lại ở đây?"
Trần Linh Nhu lên tiếng hỏi, mắt nhìn Cổ kiếm tiên với vẻ tò mò, trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy Cổ kiếm tiên.
Cổ kiếm tiên còn chưa kịp trả lời, Hứa Lạc Trần đã xen vào.
"Đại sư huynh, không ngờ huynh biết trận pháp thật! Huynh học khi nào?"
Hứa Lạc Trần hỏi, mọi người cũng tò mò nhìn qua.
Nhất là Vương Trác Vũ, tới lúc này y vẫn còn cảm thấy như đang mơ.
Đâu có ai ngờ, Tô Trường Ngự lại biết trận pháp chứ!
Hơn nữa điều kỳ quái nhất là, Diệp Bình bố trí trận pháp, cũng phải căn cứ trên trận đồ để bố trí!
Còn Tô Trường Ngự.
Chỉ há miệng gọi, “Trận lên!” là bố trí ra trận pháp truyền tống luôn!
Còn cao siêu hơn cả Diệp Bình!
Chẳng lẽ, đại sư huynh là thiên tài trận pháp tuyệt thế? Và đã bị chưởng môn định sai hướng?
Tô Trường Ngự cũng bối rối.
Hắn có học trận pháp bao giờ, lúc đó cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, hô xong hai chữ ‘trận lên’ là sẽ bỏ chạy ngay.
Không dè, lại kích hoạt trận pháp được thật.
Thế này thì cũng quá đáng quá!
Nhất thời, trong đầu Tô Trường Ngự chợt nảy ra một suy nghĩ chấn động.
Chẳng lẽ mình là thiên tài trận pháp thật?
A!
Vậy chẳng phải mình sẽ phi thiên luôn sao!?
Có điều, đối mặt với nghi nhờ của mọi người, Tô Trường Ngự vẫn cảm thấy cần phải giải thích một chút.
Nhưng tới khi mở miệng, lời lại không được bình thường.
"Trận pháp, tiểu đạo thôi."
Năm chữ, vô cùng hờ hững, đã đưa khí chất giả ngầu của Tô Trường Ngự lên tầm cao vô hạn.
Nói xong, Tô Trường Ngự sửng sốt, nhưng mà nghĩ lại, thấy nói như vậy cũng không sai, đây đúng là chuyện nhỏ thôi.
Còn tưởng trận pháp khó khăn, không dè chỉ có vậy!
Lần này, không ai lên tiếng phản đối.
Tô Trường Ngự bày ra trận này, đã làm tất cả mọi người rung động.
Đối với họ, Tô Trường Ngự là một đại sư huynh phế vật, nhưng hôm nay Tô Trường Ngự đã lật đổ nhận thức của mọi người về mình.
"Đại sư huynh, chừng nào rảnh rỗi huynh dạy ta trận pháp chút nha."
"Đại sư huynh, uy vũ!"
"Đại sư huynh, đây là chỗ nào vậy? Hay huynh lại bày thêm một trận pháp, cho chúng ta về đi, chúng ta trở về tông môn trò chuyện."
Hứa Lạc Trần, Trần Linh Nhu và Tiết Triện thi nhau líu ríu, ba người rất là chấn động và kích động.
Thái Hoa đạo nhân đứng vừa thấy vậy, cũng không khỏi trầm mặc.
Tô Trường Ngự còn chưa kịp trả lời, Đại Húc đã lên tiếng.
"Chỉ sợ là không lập được nữa. Chư vị, các ngươi không nhận ra nơi này là khu vực vô linh sao? Hơn nữa các ngươi nhìn lại xem thử đằng sau mình là cái gì."
Đại Húc đã quan sát chung quanh, hắn đã nhận ra nơi này cổ quái.
Là khu vực vô linh.
Cái gọi là khu vực vô linh, chính là nơi không có linh khí, ở những nơi như thế này, dù ngươi có đạo pháp thông thiên, cũng không moi ra được xí xi nào linh khí, và linh khí trong cơ thể cũng sẽ bị áp chế.
Chỉ có sức mạnh thân thể mới có tác dụng, đây cũng là lý do rất nhiều tu sĩ, khi có thời gian rảnh sẽ lo đi rèn luyện thân thể, chính là vì lo có một ngày, rơi phải vào khu vực vô linh như thế này.
Sau khi biết nơi này là khu vực vô linh, mọi người cũng không hề kinh ngạc, vì cho dù có linh khí, bọn họ cũng chẳng làm được gì.
Nhưng Đại Húc thì lại nghĩ khác. Tu sĩ bình thường khi nghe thấy mình rơi vào khu vực vô linh, ai cũng có phản ứng rất mạnh.
Nhưng đám người này người nào cũng bình tĩnh như này, chậc chậc, không hổ là cao nhân tuyệt thế.
Thế nhưng ai cũng rất biết điều, quay đầu lại nhìn.
Đập vào mắt họ là một tấm bia đá.
Trên bia đá có viết năm chữ “Cửu Tử Nhất Sinh Động”.
Ở phía sau bia đá, có mười cái hang động, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
"Đây là cái chỗ quỷ nào thế?"
"Đại sư huynh, huynh truyền tống chúng ta đi đâu vậy?"
"Đại sư huynh, đừng nghịch nữa, đưa chúng ta về đi."
"Cửu Tử Nhất Sinh Động? Ai mà nhàm chán thế?"
Mọi người bàn tán ồn ào, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Tô Trường Ngự càng thêm bối rối.
Có trời mới biết mình bị truyền tống tới nơi nào. Hắn chỉ hô hai chữ “trận lên” thôi, thậm chí nói thật, Tô Trường Ngự còn không biết sẽ kích hoạt được truyền tống trận thật.
"Chư vị, nếu ta đoán không lầm, đây cũng là một nơi bí cảnh."
Đại Húc đánh giá chung quanh, hắn là tu sĩ Nguyên Anh, đương nhiên biết nhiều hơn người thường một chút, nhìn là đã nhận ra đây cũng là một bí cảnh.
"Bí cảnh?"
"Ngươi nói nơi này là bí cảnh?"
"Vậy có bảo vật không?"
Nghe thấy hai chữ bí cảnh, mấy người lập tức tinh thần tỉnh táo, bọn họ chưa bao giờ đi vào bí cảnh, nhưng cũng biết bí cảnh là cái gì.
Khi về già, một số tu sĩ cường đại trước khi chết, vì để người thừa kế có thể truyền thừa của mình, sẽ mở ra bí cảnh, để cho hậu nhân tới tranh giành.
Bí cảnh đại diện cho sự hung hiểm, nhưng cũng đại diện cho đủ loại cơ duyên.
"Hẳn là bí cảnh, nhưng ta cũng không chắc lắm."
Đại Húc không dám chắc chắn trăm phần trăm, hắn chỉ là nhìn thấy giống như vậy mà thôi.
"Thôi kệ nó, nói chuyện đại sư huynh trước đi."
"Đại sư huynh, huynh học trận pháp hồi nào?"
"Đúng thế, đại sư huynh, trận pháp này của huynh cao minh hơn Tam sư huynh không biết bao nhiêu lần, Tam sư huynh bày trận, rất là lích kích, nào là phải có trận khí, rồi thì trận bàn, còn đòi phải có trận đồ cái gì đó nữa, còn huynh chỉ há miệng hô là bố trí ra trận pháp luôn, sao huynh làm được vậy? Ta cũng muốn học."
"Đúng đúng thế, ta cũng muốn học."
Ai nấy láo nháo, người nào cũng đầy tò mò, ngay cả Đại Húc cũng vậy.
Chỉ có Vương Trác Vũ là một mình bi thương.
Tô Trường Ngự nhìn mọi người, trong lòng cười lạnh.
Trận pháp? Đây chả phải cứ có tay là được à?
Các ngươi không thật sự coi Tô mỗ ta là một phế vật đó chứ?
Tô Trường Ngự rất vui vẻ, nói chính xác thì là rất sảng khoái. Tu luyện kiếm đạo bao năm, đám sư đệ sư muội này trong tông môn chẳng có đứa nào coi trọng hắn.
Không ngờ mình lại có thiên phú về trận pháp, có là ai thì cũng thấy vui!
Nhưng mà vui thì vui, nhưng Tô Trường Ngự biết mình vẫn phải giữ vững cái tư thái cao thâm khó lường kia.
Thứ nhất là mình cũng không biết để mà giải thích rõ ràng, thứ hai là nói nhiều thì sẽ sai nhiều, hừ, thà là không nói, để bọn họ tự đi mà đoán.
"Ta vẫn luôn nghĩ mãi một chuyện. Sư phụ, nói ngài đừng giận, năm đó ngài xem bói, tính toán con đường tu luyện riêng cho từng người bọn ta, thế nhưng tu luyện suốt mười mấy năm, mà vẫn dậm chân tại chỗ, có phải là ngài xem bói sai rồi hay không?"
Hứa Lạc Trần phát hiện ra một chuyện, Tô Trường Ngự tùy tùy tiện tiện cũng bố trí ra trận pháp, làm hắn vừa rung động, vừa tò mò.
Hắn không nhịn được nữa, bèn quay qua hỏi Thái Hoa đạo nhân.
Mọi người nghe hắn hỏi thế, đều thấy bình thường, nhưng Thái Hoa đạo nhân lại phản ứng rất mạnh.
"Ngươi nói nhăng gì thế? Ta tính toán thiên cơ, sao mà sai được? Có thể là Trường Ngự cũng có thiên phú rất tốt về mặt trận pháp mà thôi, nhưng mạnh nhất vẫn chính là kiếm đạo."
Thái Hoa đạo nhân cứng cổ đáp trả. Ông không thể thừa nhận mình xem bói sai được, tuyệt đối không.
"Ta mặc kệ, đi về ta nhất định cũng sẽ thử về mặt trận đạo, nếu thật sự không được sẽ thử qua phù đạo, ta thật sự chưa từng thử qua đạo pháp nào khác hết."
Hứa Lạc Trần mở miệng, nhìn Tô Trường Ngự đang giả trâu bò, hắn đỏ cả con mắt, chỉ ước gì ngay lúc này quay trở về tông môn, thử xem xem mình có thiên phú ở phương diện nào khác hay không.
Bọn họ không ngừng bàn tán.
Đại Húc nhìn tất cả, trong lòng không hề tin.
Hắn biết, Thái Hoa đạo nhân vẫn còn đang giả bộ, lúc đó trước khi đi, Diệp Bình cũng đã từng nói với hắn về chuyện này.
Đám đại lão này của tông môn ai cũng giỏi giả bộ, chắc là có bí mật gì đó, nên không muốn thể hiện ra thực lực thật sự, nếu không có chuyện gì sẽ luôn giả bộ mình là một người bình thường.
Nói thật, từ sau khi Diệp Bình rời đi, Đại Húc đã vô cùng để ý quan sát những người này.
Không nói thì thôi, nói ra quả thật là giả cũng vô cùng giống lắm.
Nếu không phải mình biết những người này là cao nhân tuyệt thế, nói thật thiếu chút nữa Đại Húc cũng tin.
"Sư phụ, ngài đừng cãi ngang. Rốt cuộc là đúng hay sai, bây giờ không phải là có có sẵn cơ hội để kiểm hay sao? Đây là Cửu Tử Nhất Sinh Động, ngài bói thử một cái xem, xem xem, cái động nào là sinh lộ, cái động nào là tử lộ, tính ra cho ta xem đi."
Tiếng Lâm Bắc vang lên.
Vừa nói, tay vừa chỉ vào mấy cái động Cửu Tử Nhất Sinh sau lưng.
Mọi người nghe vậy, thi nhau gật đầu.
Ý kiến này không tệ.
Ai nấy đều quay qua nhìn Thái Hoa đạo nhân.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người.
Thái Hoa đạo nhân hừ lạnh, thấy mọi người nghi ngờ, ông biết mình nhất định phải thể hiện tài năng mình cho thật tốt.
Nếu không, đám đệ tử này chắc sẽ lật trời mất!
Nghĩ vậy, Thái Hoa đạo nhân lấy ra một đồng tiền, một cái mai rùa, bỏ đồng tiền vào trong mai rùa.
Lắc đều cái mai rùa.
Ông nhắm mắt, trong lòng không ngừng thì thầm.
"Thiên cơ, thiên cơ, đo lường phúc họa, nếu cái động thứ nhất là sinh lộ, thì ra mặt sấp! Nếu cái động thứ nhất là tử lộ, thì ra mặt ngửa."
Thái Hoa đạo nhân không ngừng lầm bầm trong lòng.
Đây là thuật xem bói thiên cơ của ông.
Đơn giản, bói cái có liền.
Nửa khắc đồng hồ sau.
Thái Hoa đạo nhân đổ đồng tiền ra.
Là mặt sấp.
Nét mặt Thái Hoa đạo nhân trở nên vui mừng, nói.
"Là sinh lộ, con đường này là sinh lộ."
Thái Hoa đạo nhân chỉ cái hang thứ nhất, vô cùng vui mừng nói.
Nhưng mà vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi, sắc mặt Cổ kiếm tiên cũng không khỏi hơi đổi, chỉ có Đại Húc là nhìn Thái Hoa đạo nhân đầy sùng bái.
"Sư phụ, người nghiêm túc một chút có được không?"
"Sư phụ, chỉ vậy thôi? Chỉ vậy là người bảo với ta đó là sinh lộ?"
"Sư phụ, đừng làm rộn nữa, sao mà cái thứ nhất là sinh lộ được? Bói lại lần nữa đi."
"Sư phụ, sao người tính ra được? Ta thấy người ta xem bói, ai cũng ném ra cả mấy đồng tiền, người dùng có một đồng mà cũng xem ra được hả? Người nói nguyên lý ra ta nghe xem nào."
Mọi người láo nháo.
Không phải bọn họ không tin Thái Hoa đạo nhân, mà là cách bói này kì cục quá.
Chỉ dùng có một đồng tiền, mà đo ra được đây là sinh lộ? Chỉ dùng xác suất / của hai mặt sấp ngửa thôi à?
Dù bọn họ kính trọng Thái Hoa đạo nhân, nhưng bọn họ không ngu.
"Chẳng lẽ các ngươi không tin sư phụ?"
Thái Hoa đạo nhân nhíu mày.
"Ta tin, sư phụ, nếu không người đi vào đó thử xem, nếu như có nguy hiểm, người kêu to lên, đám sư huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau vọt vào, còn nếu không có nguy hiểm, chúng ta sẽ lập tức đuổi theo ngài, thế nào?"
Hứa Lạc Trần mở miệng, hết sức nghiêm túc.
Thái Hoa đạo nhân lập tức lắc đầu.
"Có câu là thiên cơ bất khả lộ, ta tính toán thiên cơ, đã là vì các ngươi mà nghịch thiên cải mệnh, nên ta không thể chủ động đi vào được. Hay thế này đi, Lạc Trần, ngươi vào đó thử xem một chút, nếu có nguy hiểm, ngươi kêu to lên, sư phụ sẽ lập tức vọt vào, còn nếu không có gì, chúng ta sẽ đi vào theo, thế nào?"
Thái Hoa đạo nhân đâu có ngu. Dù ông rất tin vào thuật bói toán của mình, nhưng mà thiên cơ khó dò, lỡ như thất thủ thì tiêu sao!
"Ta không đi, đánh chết ta cũng không đi."
Hứa Lạc Trần bước lùi liền mấy bước, dù có chết hắn cũng không đi, lỡ gặp phải nguy hiểm thật thì sao, mình teo luôn đó!
Mình teo luôn cũng không sao, nhưng mà đan đạo nhất mạch, sẽ bị mất đi một luyện đan sư tuyệt thế, tổn thất này tính thế nào?
"Nhị sư huynh, huynh đi đi. Ta đã tính rồi, nhất định không lỗ đâu. Huynh nhìn xấu như vậy, huynh đi vào đó, lỡ quả thật gặp nguy hiểm, huynh hi sinh một mình mà giải cứu được tất cả chúng ta, thánh nhân nói, cứu một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng, chúng ta ở đây có mười người, trừ huynh ra, là còn chín người, bảy lần chín sáu mươi ba, là tới sáu mươi ba tầng lận đó!"
"Công đức vô lượng, thành tiên ngay tại chỗ, nếu đó là sinh lộ, vậy ở sau đó nhất định sẽ là bảo vật, nếu là bảo vật, huynh tới trước sẽ được trước, nhìn kiểu nào cũng không lỗ hết. Nhị sư huynh, huynh tin ta đi!"
Tiết Triện mở miệng, hắn đã cẩn thận tính toán, thấy ra kiểu gì cũng không lỗ cả.
Nhưng mà hắn nói xong, Hứa Lạc Trần càng không dám đi.
Hắn cần một tầng tháp cái lông ấy!
Hứa Lạc Trần không động tâm, nhưng có người lại động tâm.
Đại Húc đứng sau đám người động tâm.
Nhất là nghe Tiết Triện nói như vậy, hắn càng động tâm.
Nếu chết, cứu được người, quả thực là công đức vô lượng, nếu không chết, thì trước mặt sẽ đều là bảo vật.
Vả lại, nếu gặp nguy hiểm thật, không lẽ những cao nhân tuyệt thế này lại không giúp mình?
Hơn nữa không hiểu sao Đại Húc cảm thấy, hình như đây là khảo nghiệm bọn họ dành cho mình, thật ra thì bọn họ đã sớm nhìn ra cái huyệt động này là sinh lộ, cái huyệt động kia là tử lộ.
Họ chỉ muốn thử mình, nếu mình chủ động chịu hy sinh, vậy chẳng phải sẽ làm bọn họ cảm động hay sao?
Thái Hoa đạo nhân cũng không thể nào làm bậy được.
Ông ấy đã xem bói lặp đi lặp lại mấy lần, lần nào sơn động thứ nhất cũng là sinh lộ.
Nhưng Trần Linh Nhu chợt lên tiếng.
"Sư phụ, vậy người thử xem những hang động còn lại xem, xem xem quẻ tượng của những động còn lại là gì."
Trần Linh Nhu nói thế, Thái Hoa đạo nhân lập tức hiểu ra.
Đúng thế, xem bói thử những sơn động còn lại, xem xem chúng nói thế nào.
Nghĩ vậy, Thái Hoa đạo nhân lập tức xem bói cái sơn động thứ hai.
Úy!
Cũng là sinh lộ?
Cái thứ ba, cũng là sinh lộ?
Cái thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, sao đều là sinh lộ vậy?
Mãi tới cái thứ chín, cuối cùng tử lộ mới xuất hiện.
Cái thứ mười cũng là sinh lộ.
Không phải Cửu Tử Nhất Sinh Động sao?
Sao lại tính ra thành chín sinh lộ, một tử lộ thế này?
Chẳng lẽ thuật bói toán của mình, thật sự là đồ bỏ?
Thái Hoa đạo nhân cau mày.
Ông không chịu tin, tiếp tục hì hụi xem bói ba lần nữa.
Cuối cùng đưa ra một kết luận vô cùng kinh người.
Trừ hang thứ chín kiểm tra ra là tử lộ, thì những hang động còn lại đều là sinh lộ, kiểm tra đi kiểm tra lại ba lần, không hề bị lỗi lần nào cả.
Thậm chí Thái Hoa đạo nhân còn đặc biệt xem bói riêng cho cái sơn động thứ chín.
Nhưng dù xem kiểu nào, kết quả cuối cùng cũng đều là tử, không có một lần sinh nào cả.
"Kỳ quái! Đây không phải là Cửu Tử Nhất Sinh Động à? Sao tính tới tính lui, lại có tới chín sinh lộ, một tử lộ?"
Thái Hoa đạo nhân nhìn chằm chằm vào sơn động thứ chín.
Mọi người nghe vậy, đều tỏ vẻ hình như đã nghĩ ra điều gì.
Mười cái sơn động, chín cái là sinh lộ, một cái là tử lộ.
Giả thiết đảo lời của Thái Hoa đạo nhân ngược lại, thì sẽ thành một tử lộ, chín sinh lộ.
Thái Hoa đạo nhân chợt vỗ đùi, vẻ ‘ta đã hiểu’.
"Ta hiểu rồi."
"Tấm bia đá này là giả, nó tung hỏa mù chúng ta, đây phải là Cửu Sinh Nhất Tử Động, muốn lừa chúng ta đó."
"Cũng may ta biết bói quẻ, nếu không, lỡ không cẩn thận đi vào tử động, thì phiền rồi."
Thái Hoa đạo nhân vỗ đùi, đầy tự tin nói.
Mọi người: "..."
Sắc mặt mọi người đều trở nên cổ quái, trừ Đại Húc.
Cửu Sinh Nhất Tử Động? Chuyện như vậy mà Thái Hoa đạo nhân cũng nghĩ ra được.
Nếu đã là Cửu Sinh Nhất Tử Động, có cần phải khổ tâm như vậy không?
Có tỷ lệ tới chín thành là chiến thắng, còn cần làm ra thứ đồ chơi này để làm gì?
Mọi người không biết nên nói gì, Đại Húc đã lên tiếng.
"Để ta vào thử. Dù đó là cửu tử nhất sinh lẫn cửu sinh nhất tử, thì Đại Húc ta cũng thử. Phật viết, ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục, Đại Húc ta không người thân thích, sau khi tới đạo môn, cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, ta không còn cầu gì khác."
"Nếu lần này một đi không trở lại, hy vọng sau này các người nhớ tới Đại Húc ta, còn nếu lần này may mắn sống sót, hy vọng chư vị từ hôm nay sẽ tiếp nhận ta."
Đại Húc bước ra, giọng khẳng khái.
Mọi người nghe mà cảm động.
"Đại Húc, ngài thật là Bồ Tát sống."
"Đại Húc, không nhìn ra, ngươi lại có lòng từ bi như thế, ta sẽ không bao giờ quên ngươi."
"Đại Húc, không cần nói gì nhiều, nếu chuyến này chúng ta còn sống sót trở về, ta về sẽ dạy ngươi thuật luyện đan."
"Ta dạy ngươi trận đạo."
Mọi người mở miệng, Vương Trác Vũ cũng đã tỉnh táo lại, cũng vội chen lời.
Nghe thấy hai chữ trận đạo, Đại Húc hơi sững ra, nói với Vương Trác Vũ: "Ta muốn học đan đạo trước thôi."
Vương Trác Vũ: "..."
Ngươi đi chết đi.
Vương Trác Vũ trầm mặc, lại chìm vào sự u buồn.
"Được rồi, vẫn là tìm cách khác đi. Đại Húc, không nên xung động."
Thái Hoa đạo nhân mở miệng, định xem thêm một quẻ, chứ nếu lỡ xảy ra chuyện gì, thì phiền lắm.
"Chưởng môn, cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ, còn nói gì tới tu hành, còn nói gì tới đại đạo? Chư vị, ta đi đây."
Đại Húc vô cùng anh dũng, không chút lề mề, vọt vào cái hang thứ chín.
Hắn chả hề để ý rốt cuộc là cửu tử nhất sinh, lẫn cửu sinh nhất tử.
Vì chỉ cần có nguy hiểm, các cao nhân này nhất định sẽ ra tay mà.
Nếu không có nguy hiểm, thì cũng có lời.
Nói tóm lại, lần này, nhất định mình sẽ lấy được thiện cảm của mọi người.
Đại Húc nhanh chóng mất hút trong sơn động.
Mọi người hồi hộp, đợi kết quả.
Chừng một khắc đồng hồ sau.
Tiếng Đại Húc chợt vang lên.
"Chư vị."
Ai nấy dựng thẳng người dậy, vô cùng lo lắng.
"Thế nào?"
"Đã xảy ra chuyện gì? Đại Húc?"
"Sư phụ đã bảo đó là tử lộ, mà các ngươi không chịu tin! Bây giờ thì hay chưa? Xảy ra mạng người rồi đó! Các ngươi nói sao với tiểu sư đệ đây?"
"Đại Húc, ngươi đừng sợ, ngươi sẽ trở nên công đức viên mãn, sẽ được thành tiên, ngươi đừng có sợ."
Ai nấy đua nhau nói, vừa nói vừa lo.
Tiết Triện không ngừng an ủi Đại Húc, bảo hắn sắp thành tiên rồi.
Một khắc sau.
Tiếng Đại Húc lại vọng ra.
"Không có nguy hiểm gì cả, mọi người mau vào đây."
Mọi người sửng sốt.
Nhất là Thái Hoa đạo nhân. Ông sững cả ra.
Cùng lúc đó.
Đại Hạ hoàng cung...