Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

chương 196: hạ đế và tô trường ngự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong bí cảnh.

Kiếm Vương đi rồi.

Ai nấy đều vui mừng, không che giấu được.

Vui nhất là Trần Linh Nhu, vốn đã tưởng chỉ lấy được đồ vô dụng, ai dè lại được Kiếm Vương trao truyền thừa kiếm đạo lại cho mình.

Vậy sau này chẳng phải mình sẽ lên hương sao?

Tất cả mọi người rất vui vẻ, Cổ kiếm tiên rất bình tĩnh, chỉ có Đại Húc vô thức cảm thấy có chút khó chịu.

Mình vào sanh ra tử, mà sao không có chút phần thưởng nào?

Như cảm nhận được ưu tư của Đại Húc, Thái Hoa đạo nhân từ trên đài đá đi xuống, nhìn Đại Húc cười vui vẻ: "Đại Húc, có phải cảm thấy mình khổ cực bao lâu nay mà không có được cái gì không?"

Thái Hoa đạo nhân cất Thiên Cơ Bát Quái đồ, cười tủm tỉm nhìn Đại Húc.

"Có một chút."

Đại Húc không tiện nói thẳng mình rất khó chịu, chỉ có thể nói hơi khó chịu thôi.

"Đại Húc, dù ngươi không được thưởng cái gì, nhưng ngươi đã nhận được sự cho phép của chúng ta. Từ nay trở đi, ngươi là trưởng lão khách khanh của Thanh Vân Đạo Tông ta, thế nào?"

Thái Hoa đạo nhân mở miệng, ông cũng cảm thấy Đại Húc vào sanh ra tử vì họ, mà chẳng được cái gì, quả là có hơi làm lòng người chua xót.

"Khách khanh trưởng lão? Chưởng môn, Đại Húc ta là một người thô thiển, ít đọc sách, ngươi không lừa ta chứ?"

Với Đại Húc, nói thật, bảo vật chẳng có tác dụng gì, hắn là quỷ vương, chỉ dùng được quỷ khí, đưa những thứ kia cho hắn cũng chỉ vô dụng.

Nhưng mà trở thành khách khanh trưởng lão của Thanh Vân Đạo Tông, thành công lọt được vào trong, thì đúng là một chuyện tốt.

"Yên tâm, ngươi nhìn ta giống người đi lừa người không?"

Thái Hoa đạo nhân đầy nghiêm túc nói.

"Không giống."

Đại Húc cười gật đầu.

Tùy tiện quăng ra một chức danh làm khách khanh trưởng lão đã làm Đại Húc thỏa mãn, Thái Hoa đạo nhân vô cùng hài lòng.

Ông quay qua nhìn Cổ kiếm tiên, nói.

"Lão Cổ, ta làm chủ, từ nay về sau ngươi là đệ tử nội môn Thanh Vân Đạo Tông ta, sao, vui không?"

Nhìn Cổ kiếm tiên, Thái Hoa đạo nhân cũng suy nghĩ, nếu cho Đại Húc chỗ tốt, cũng phải cho Cổ kiếm tiên chút gì đó, nếu không chỉ có một mình Cổ kiếm tiên không có gì cũng không hay.

"Vui."

Cổ kiếm tiên bình thản trả lời.

Thái Hoa đạo nhân: "..."

Nhìn ngươi như vậy mà ngươi bảo vui?

Coi ta là đồ ngu hả?

Nhưng mà đây là tính tình của cái tên này, ông cũng không biết nói gì nữa.

"Được rồi, nếu đều đã lấy được vận may, vậy chúng ta đi thôi."

Lấy được đồ là đi, đây là tác phong làm việc xưa nay của Thái Hoa đạo nhân.

Mau chóng rời khỏi cái nơi thị phi này mới là đúng đắn.

Chứ lề mề lỡ có người tới, chẳng phải sẽ lỗ nặng hay sao!

"Đồng ý."

"Mau mau mau, mau về tông môn."

"Đúng đúng, trở về tông môn, ta muốn xem kĩ bảo bối của mình một chút."

Mọi người rối rít gật đầu, chỉ ước gì được về tới tông môn ngay tức khắc, để còn xem bảo vật mình lấy được.

"Vậy đi thôi, chúng ta cùng đi."

Thái Hoa đạo nhân mở miệng, là người đầu tiên nhảy vào giếng kiếp này.

Ngay cả truyền thừa cũng cho rồi, Thái Hoa đạo nhân không tin Kiếm Vương còn gài trò gì nữa.

Thái Hoa đạo nhân rời đi, Đại Húc lập tức đi theo sau.

Mọi người lần lượt nhảy vào trong giếng.

Thấy mọi người vội vã rời đi, Tô Trường Ngự cũng không nói gì, hắn là người cuối cùng rời khỏi, lúc gần đi, hắn nhìn quanh một vòng, cảm thấy nơi này hình như hơi sạch sẽ quá.

Suy nghĩ một chút, Tô Trường Ngự cầm Sương Bạch, khắc vài chữ lên trên vách đá.

[Ba triệu kiếm tiên trên trời, thấy ta cũng phải cúi đầu nghe theo]

Ừ, nhìn như vầy dễ coi hơn nhiều.

Tô Trường Ngự nhìn chữ khắc trên vách đá, trong lòng vui vẻ.

Cuối cùng, hắn còn khắc cả tên mình lên nữa.

[Tuyệt thế kiếm tiên Tô Trường Ngự lưu]

Lạc khoản xong, ha, không phải nói nha, rất có ý vị à.

Làm xong, hắn nhanh nhẹn nhảy vào giếng kiếp này.

"Mọi người đợi ta với."

Tô Trường Ngự kêu to.

Một khắc sau.

Thanh Vân Đạo Tông.

Trời trong nắng ấm.

Một cơn gió mát thổi qua, đám người Thái Hoa đạo nhân thi nhau xuất hiện.

Mắt ai nấy đều hơi đờ đẫn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tỉnh táo.

"Về rồi, sư phụ, chúng ta trở về rồi."

"Đúng là về lại rồi, lần này kiếm hời to ha."

"Không lỗ, không lỗ, lời to."

"Úy, đại sư huynh đâu? Sao chưa xuất hiện?"

Đám đệ tử Thanh Vân Đạo Tông trở lại tông môn, Hứa Lạc Trần lập tức phát hiện ra không nhìn thấy đại sư huynh.

"Thôi rồi."

Đại Húc kêu lên.

Mọi người quay qua nhìn hắn.

"Sao?"

"Đại Húc, đã xảy ra chuyện gì?"

Mọi người tò mò, nhìn Đại Húc.

"Trận pháp trong giếng kiếp này là truyền tống trận cố định, chúng ta cùng nhảy vào một lúc, nên sẽ được truyền tống đến cùng một nơi, nhưng mà hình như Tô tiền bối không có vào cùng lúc với chúng ta."

"Nếu không có gì thay đổi, e là Tô tiền bối sẽ không về chung với chúng ta được, mà sẽ bị truyền tống đến một nơi khác."

Đại Húc nói, hắn kiến thức rộng, hiểu ngay chuyện gì xảy ra.

Mọi người cau mày.

"Ý ngươi là, Trường Ngự có lẽ sẽ bị truyền tống đến những nơi khác, không về được tông môn?"

Thái Hoa đạo nhân lo âu.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đúng là như vậy."

Đại Húc nghiêm túc gật đầu.

Ai nấy đều lo lắng.

"Bị truyền tống tới đâu?"

"Có gặp nguy hiểm không?"

"Sao lại như vậy?"

Mọi người lo âu, hối hả hỏi nhau.

"Thật ra, hẳn là sẽ không truyền tống đến nơi quá xa, chín thành chín sai số là chỉ trong phạm vi năm ngàn dặm mà thôi, nguy hiểm thì chắc không có nguy hiểm gì đâu, trong cảnh nội Thanh Châu không có nơi nào nguy hiểm cả."

Đại Húc cau mày, nói.

Phải nói rằng, nơi nguy hiểm nhất trong cảnh nội Thanh Châu, chính là mộ quỷ Lâm Hà.

Tiếc là, mộ quỷ Lâm Hà bây giờ đã không còn nguy hiểm nào nữa.

Nên Tô Trường Ngự sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Nghe thủng ý của Đại Húc, ai nấy thở phào.

Không bị sao thì tốt.

"Đã như vậy thì chờ Trường Ngự trở lại đi, có chuyện sư phụ cũng muốn thông báo một chút!"

"Tu sĩ chúng ta, không thể lười biếng, các ngươi đều đã lấy được cơ duyên, không thể vì vậy mà buông lỏng, ba tháng sau, tất cả các ngươi xuống núi cho ta, đi học tập cho giỏi, không thể nào cứ mãi dựa vào người khác được!"

Thái Hoa đạo vô cùng nghiêm túc nói.

Dục vọng của con người là động sâu không đáy.

Lúc đầu, Thái Hoa đạo nhân chỉ hy vọng tông môn tăng lên tam phẩm là ông đã đủ hài lòng.

Nhưng bây giờ, Diệp Bình đã đến, thậm chí còn đi Tấn quốc học phủ, tông môn hoàn toàn có thể tăng lên nhị phẩm.

Nhưng nếu chỉ dựa vào Diệp Bình, trong lòng Thái Hoa đạo nhân luôn có cảm giác không yên tâm.

Song bây giờ đã khác, đệ tử trong tông môn cuối cùng đều đã lấy được vận may, nếu bản thân có bản lãnh, tại sao không dựa vào chính bản thân mình?

Luôn cứ muốn dựa dẫm vào người khác còn có ý nghĩa gì!

Nên ông mới nảy ra sáng kiến nhất thời, muốn tất cả mọi người xuống núi.

Mục đích xuống núi rất đơn giản, thứ nhất là để tăng cường thực lực, không thể nào cứ mãi chui nhủi trong tông môn được đúng không?

Trước kia không có bản lãnh thì thôi không nói, bây giờ có bản lãnh rồi, còn muốn tiếp tục vậy sao?

Thế thì có chút không còn gì để nói.

Mục đích thứ hai đơn giản hơn, Thái Hoa đạo nhân biết, với thực lực thiên phú đám đệ tử này của mình, gạt Diệp Bình trong thời gian ngắn thì không vấn đề, nhưng có thể gạt được cả đời không?

Câu trả lời đương nhiên là không. Nên ông muốn đám người này xuống núi rèn luyện mình cho thật tốt, sau đó mới quay lại đi dạy cho Diệp Bình.

Chưa nói tới chuyện có thể dạy được cái gì cho Diệp Bình, chỉ cần chỉ dẫn cho hắn chút gì đó cũng đã tốt rồi.

Không dạy nổi Diệp Bình chưa tính, chẳng lẽ lừa gạt chút chút cũng không làm được?

Nếu ngay cả chút xíu kiến thức vỡ lòng cũng không làm được, vậy thì đi chết cho rồi.

"Hả? Xuống núi?"

"Chưởng môn, con cũng phải xuống núi sao?"

Mọi người kinh ngạc, không ngờ còn phải xuống núi?

Trần Linh Nhu ngơ ngác nhất, hỏi Thái Hoa đạo nhân.

"Ừ, ngươi cũng phải xuống núi. Được rồi, các ngươi suy nghĩ cho kĩ đi, ba tháng sau, sư phụ sẽ đuổi hết các ngươi ra khỏi tông môn."

Thái Hoa đạo nhân phất tay, quay người bỏ đi.

Không phải nói chứ, chỉ nghĩ tới chuyện ba tháng sau đuổi chúng nó đi là thấy vui rồi, vừa đẩy được người đi, vừa bớt được tiền cơm một thời gian.

Còn cái chuyện chúng nó có gặp nguy hiểm gì hay không, cơ bản là Thái Hoa đạo nhân chả thèm suy nghĩ, có chí bảo rồi mà còn sợ gặp tặc tử à?

Vả lại ngày thường đã dạy chúng nó như thế nào?

Không thể nào cứ làm đóa hoa cả đời được chứ?

Thái Hoa đạo nhân đi rồi, chúng đệ tử cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng tản đi.

Nếu chưởng môn đã nói như vậy, bọn họ còn nói được gì, chỉ còn cách quay về tu luyện cho đàng hoàng, lỡ ba tháng sau thật bắt mình xuống núi, có đạo khí trong tay mà vẫn không đánh thắng được người khác, chẳng phải rất mất mặt hay sao?

Mọi người rời đi, sau núi Thanh Vân chỉ còn lại hai người Đại Húc và Cổ kiếm tiên.

Cổ kiếm tiên còn đỡ, thấy mọi người đi hết rồi, cũng biến mất tại chỗ.

Nhưng Đại Húc, thì đứng đó nhìn theo bóng lưng mọi người rời đi với vẻ hâm mộ.

"Tông môn lánh đời không hổ là tông môn lánh đời, rõ ràng mạnh tới như vậy, thế mà ai cũng hiền lành khiêm tốn, đây là cao nhân tuyệt thế đó sao? Ai da."

Đại Húc lẩm bẩm trong lòng, hắn đã bị các đệ tử Thanh Vân hoàn toàn thuyết phục.

Cùng lúc đó.

Trần quốc.

Trên một ngọn núi xanh.

Hai bóng người đứng bên vách núi, một người mặc bào đen viền vàng, một người mặc trường bào xanh nhạt.

Tuổi đều chừng hơn bốn mươi.

Người mặc bào đen viền vàng có nét mặt ôn hòa, không thể nói là hòa ái dễ thân cận, nhưng cũng không tạo ra cảm giác từ chối người từ ngoài ngàn dặm.

Song loáng thoáng mang tới một cảm giác không hề tầm thường.

Người mặc trường bào xanh nhạt thì đầy vẻ là người lòng dạ thâm sâu, mỗi cử động đều sâu không lường được, nhưng nếu không cẩn thận quan sát, sẽ chỉ thấy hai người này bình thường.

"Huyền Cơ, năm đó trẫm gặp Trường Kiều, chính là ở Trần quốc."

"Ài, bây giờ nghĩ lại, cũng đã sắp ba mươi năm rồi."

"Nói thật, trẫm rất nhớ Trường Kiều, tiếc là ông trời trêu người."

Người mặc bào đen viền vàng mở miệng, trong mắt đầy thổn thức, nhìn bầu trời màu vàng cam, đầy cảm khái.

"Bệ hạ đừng thương tâm, đợi đến khi Đại Hạ chân chính quật khởi, mở ra con đường thành tiên, đến lúc đó Trường Kiều nương nương cũng có thể sống lại."

Người mặc trường bào xanh nhạt chắp tay sau lưng, đáp lại.

Người mặc bào đen thở dài, gương mặt không nhìn ra được là vui hay buồn.

"Đại Hạ quật khởi? Nếu tiểu thập còn, có lẽ có cơ hội thật."

"Không có tiểu thập, Đại Hạ lấy gì quật khởi?"

Ông ta nói đến đây, không biết nói gì nữa.

"Bệ hạ lo xa quá. Thập điện hạ là tuyệt thế thiên kiêu, tuy gặp phải bọn tặc hãm hại, nhưng thần tin rằng, Thập điện hạ nhất định vẫn còn sống, có câu ‘người giỏi thường hay gặp trắc trở’, có lẽ ý trời chính là như vậy."

"Nói không chừng không lâu nữa, bệ hạ sẽ gặp lại Thập điện hạ."

Ông ta nói.

"Huyền Cơ, ngươi đừng an ủi trẫm, tiểu thập đã chết, đây là sự thật không thay đổi được, cũng may là, tiểu Càn cũng không tệ, tuy làm việc có hơi nóng vội, nhưng tuổi trẻ nóng nảy một chút là chuyện bình thường, đại thể cũng không có gì to tát."

"Chắc không bao lâu nữa, trẫm sẽ thoái vị, cho tiểu Càn kế vị, vừa cơ hội để sửa lại thiên mệnh cho Đại Hạ, bộ xương già của trẫm không còn kiên trì được bao lâu."

Người trung niên mặc bào đen tiếp tục nói.

Nhưng người mặc trường bào xanh nhạt lập tức quỳ xuống, mặt biến sắc.

"Bệ hạ, không bao giờ được nói như vậy, vương triều Đại Hạ này còn cần bệ hạ chống đỡ, con dân Đại Hạ này cũng cần bệ hạ quản lý, nếu bệ hạ thoái vị, đối với con dân lẫn triều đình Đại Hạ đều không phải là chuyện tốt."

Ông ta hết sức kích động, kiên quyết không đồng ý cho thiên tử Đại Hạ thoái vị.

Đúng vậy, người mặc bào đen viền vàng này, chính là thiên tử Đại Hạ, đế vương Đại Hạ, Hạ Đế.

Còn người trung niên mặc trường bào xanh nhạt, là Tể tướng của Đại Hạ vương triều, Thái Thượng Huyền Cơ.

Ông ta nắm quyền lực của triều đình, là người đứng đầu vương triều Đại Hạ, cả bối cảnh lẫn thế lực, đều cực kỳ đáng sợ, có thể nói là dưới một người, trên vạn người.

Vừa nghe thấy Hạ Đế muốn thoái vị, Thái Thượng Huyền Cơ lập tức phản đối, dù là thế nào, cũng không đồng ý cho hoàng đế thoái vị.

Đúng là thiên mệnh của vương triều cần thay đổi, đây là ý trời, nhưng ông ta sẽ không nói ra lời như vậy, cũng không thể tán thành, nếu không chẳng phải là, bề tôi không cần hoàng đế nữa hay sao?

"Huyền Cơ à Huyền Cơ, ngươi cái gì cũng tốt, chuyện gì nhìn cũng thấu triệt, nhưng có khi nhìn thấu triệt quá cũng không phải là chuyện tốt, giữa ngươi và trẫm vĩnh viễn không bao giờ giống với Bá Hiên."

Hạ Đế nói, gương mặt không nhìn ra vui mừng.

Giận hay vui, người ngoài đều không đoán ra được.

"Nhưng thần cũng giống với Bá Hiên, trung thành với Đại Hạ, cũng trung thành với bệ hạ."

Thái Thượng Huyền Cơ cúi đầu, mỗi chữ mỗi câu, đều vô cùng nghiêm túc.

Hạ Đế không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức phong cảnh.

Bỗng, có một giọng nói chợt vang lên.

"Ngươi đang làm gì thế? Ăn hiếp người già à? À, không phải, ăn hiếp người tàn tật hả?"

Giọng nói kia vang lên có hơi đột ngột.

Thái Thượng Huyền Cơ đứng dậy, nhìn về hướng đông nam.

Hạ Đế cũng nhìn về phía ấy với vẻ hứng thú.

Lúc này.

Hướng đông nam, một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mắt hai người.

Là một thanh niên, người mặc áo bào trắng, dung mạo tuyệt thế, quanh người tràn ngập một loại khí chất khó tả, giống như một tuyệt thế kiếm tiên.

Khí chất cao lạnh, ánh mắt bình tĩnh, hơn nữa còn đẹp trai tới xé trời, khiến người ta vô thức cảm thấy vô cùng có thiện cảm.

Phía xa.

Tô Trường Ngự đi tới, hắn khẽ cau mày.

Nhảy vào giếng kiếp này rồi, hắn mới nhận ra mình không quay về tông môn.

Hắn bèn đi tìm người để hỏi đường, vừa đi tới đây thì nhìn thấy một người quỳ xuống trước mặt một người khác.

Theo bản năng, Tô Trường Ngự liền cho rằng đây là có người đang ỷ mạnh hiếp yếu.

Nếu là ngày thường, hắn sẽ quay đầu đi ngay, sợ mình đi lên cũng bị người ta cướp, nhưng bây giờ Tô Trường Ngự không sợ.

Có tuyệt thế tiên kiếm Sương Bạch trong tay, Tô Trường Ngự còn sợ cái lông.

Nên hắn xốc lên tinh thần kiếm tiên, gặp chuyện bất bình liền quát to, vừa muốn giả ngầu, vừa tiện thể hỏi đường.

Nhưng mà nhìn kỹ lại, hình như… mình đã hiểu lầm rồi.

"A! Đây là?"

"Ngươi!"

Khi ánh mắt hai người rơi vào người Tô Trường Ngự.

Cả Hạ Đế lẫn Thái Thượng Huyền Cơ đều ngây ra.

Thứ nhất là khí chất của Tô Trường Ngự quá mức hù người.

Thứ hai là, bề ngoài của Tô Trường Ngự cực giống với Hạ Đế khi còn trẻ.

Đây! Đây! Đây!

Nhất là Hạ Đế. Ông ta vô cùng bối rối, nhìn Tô Trường Ngự với ánh mắt chấn động, không thể nào tin được.

Thái Thượng Huyền Cơ cũng vậy.

Hồi còn trẻ, Hạ Đế rất là anh tuấn, nên lấy được trái tim của rất nhiều mỹ nhân thiên hạ.

Vẻ ngoài của Tô Trường Ngự hiện giờ không thể nói là giống hoàn toàn như đúc, nhưng mà ít nhất cũng giống tới tám phần.

"Bệ..."

Giọng Thái Thượng Huyền Cơ run run.

Hạ Đế lập tức thần thức truyền âm, bảo Thái Thượng Huyền Cơ không được để lộ thân phận, nhưng chính bản thân ông lúc này, cũng không biết làm sao.

"Lão gia, cái này?"

Thái Thượng Huyền Cơ lập tức đổi lời, ông ta nhìn Hạ Đế, không biết nên nói gì.

Không chỉ Thái Thượng Huyền Cơ không biết nên nói gì, Hạ Đế cũng vậy.

"Các ngươi quen nhau?"

Nhìn ánh mắt đầy rung động của hai người, Tô Trường Ngự hơi chột dạ.

Hình như mình hiểu lầm thật?

Nhưng, hắn không thấy xấu hổ.

Vì chỉ cần mình không xấu hổ, thì kẻ phải lúng túng sẽ là người khác.

"Dám hỏi tiểu hữu là?"

Thấy Hạ Đế im thin thít, Thái Thượng Huyền Cơ liền mở miệng, hỏi lai lịch của Tô Trường Ngự.

"Kiếm tiên Tô Trường Ngự."

Tô Trường Ngự bình tĩnh đáp.

Hắn biết, cao thủ phân làm hai loại.

Một loại là từng nghe tới tên, loại thứ hai là chưa nghe bao giờ.

Cao thủ chân chính, trên căn bản đều là chưa ai biết tới.

Mình vừa vặn chính là cái loại thứ hai đó, dù sao thì dù là loại nào, cứ dọa được người thí chính là tốt nhất.

"Tô Trường Ngự?"

Thái Thượng Huyền Cơ kinh hãi, vội nhìn nhìn Hạ Đế.

Hạ Đế cũng đã dần hồi thần.

Chỉ là quá bất ngờ, khiến ông không biết nên nói gì cho phải.

Thế là, Thái Thượng Huyền Cơ nói tiếp.

"Tiểu hữu ở nơi nào vậy? Phụ mẫu có còn khỏe mạnh hay không? Hiện giờ bao nhiêu tuổi?"

Thái Thượng Huyền Cơ hỏi dò.

Tô Trường Ngự nhíu mày.

Đang yên đang lành hỏi cái này làm gì?

Muốn điều tra ta?

Muốn cướp tông môn ta à?

Tư duy suy nghĩ của Tô Trường Ngự rất ư không bình thường, nhưng chuyện này cũng không trách hắn được, bởi vì Thái Hoa đạo nhân thường dạy rằng, đi ra khỏi nhà nhất định phải cẩn thận.

Nên Tô Trường Ngự trả lời.

"Các hạ hỏi vậy không khỏi hơi cặn kẽ hay sao?"

Rõ ràng Tô Trường Ngự không muốn trả lời những câu hỏi này.

Thái Thượng Huyền Cơ lúng túng.

Nhưng ông ta tìm ra được lý do để giải thích rất nhanh.

"Là tại hạ đường đột, chỉ là vì nghĩ ta có một nữ nhi rất là xinh đẹp, nói là chim sa cá lặn cũng không hề quá, tiếc là vẫn chưa chọn được lang quân như ý, ta thấy vẻ ngoài của tiểu hữu rất xứng với tiểu nữ của ta."

Thái Thượng Huyền Cơ tìm đại một lý do để che giấu.

Nhưng Tô Trường Ngự không ngu, không bị lời nói kia qua mặt.

Nhưng vì hắn đang còn cần hai người giúp đỡ, nên cũng không quấn chặt nữa.

"Dám hỏi hai vị, nơi này là nơi nào?"

Tô Trường Ngự hỏi, hắn không muốn nói nhiều, nói nhiều sai nhiều.

Quan trọng hơn là, hắn cảm thấy hai người này cổ quái, nên không dám giao thiệp sâu, dù sao chỉ cần biết nơi này là nơi nào là được.

"À, nơi này là Bắc Quận Trần quốc, các hạ không biết?"

Thái Thượng Huyền Cơ hỏi với vẻ tò mò.

Tô Trường Ngự bối rối.

Gì?

Trần quốc?

Bắc Quận?

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio