Dịch: Tiểu Băng
Sáng sớm.
Diệp Bình vẫn trong tư thế quan thiên đã ngồi từ hôm qua.
Nhưng đáng tiếc, hắn chưa giác ngộ ra được Thái Cổ Thần Ma Đồ.
Điều này làm cho Diệp Bình hơi khó chịu.
Trên công pháp viết rất rõ.
Người có tư chất chỉ cần liếc qua là có thể giác ngộ Quan thiên Thần Ma Đồ.
Còn nếu không có tư chất, thì có khi cả đời cũng không thể giác ngộ ra Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết.
Nhưng Diệp Bình không chịu từ bỏ.
Hắn nghỉ ngơi một lúc. Có Ích Khí Đan rồi, hắn không cần phải ăn cơm, nên tiết kiệm được thời gian ăn cơm, thậm chí còn tiết kiệm được thời gian đi nhà xí, vì dù sao cũng đâu có ăn cái gì.
Bây giờ một ngày có mười hai canh giờ, Diệp Bình hầu như đã dành mười một canh giờ để tu hành, chỉ chừa lại một canh giờ để nghỉ ngơi qua loa hoặc làm chút việc khác.
Buổi trưa.
Diệp Bình vẫn chưa giác ngộ ra được Quan thiên Thần Ma Đồ.
Nhưng hắn không hề nổi giận, mà ngược lại càng thêm khắc khổ hơn.
"Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết cần phải là người có đại nghị lực mới có thể giác ngộ ra được. Tuy tư chất của ta không tốt, nhưng ta có nghị lực mà người thường không có. Ta nhất định sẽ thành công. Diệp Bình, phải tin tưởng vào bản thân mình.”
Đến chiều, Diệp Bình vẫn giơ hai tay, cảm ngộ thiên địa.
Mang theo ý chí ấy.
Mãi đến khuya.
Thanh Vân Đạo Tông an tĩnh bình hòa.
Trên bầu trời, sao dăng đầy như dòng sông, trăng sáng chưa lộ.
Diệp Bình vẫn đang giác ngộ Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết.
Nhưng đáng tiếc vẫn không giác ngộ ra.
Diệp Bình biết mình tư chất bình thường, không bằng những thiên tài kia, nên muốn giác ngộ nhất định cần phải tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng dù biết vậy, hắn vẫn thấy hơi sốt ruột, để tay lên ngực tự hỏi ai mà chẳng muốn học được Thần Ma Luyện Thể Quyết này sớm một chút chứ?
Một giờ sau.
Diệp Bình thấy mệt, thả tay xuống, ngồi dưới đất thở dài.
Trời đêm.
Gió lạnh thổi qua.
Diệp Bình không ngừng suy nghĩ, mình luyện sai ở chỗ nào.
"Công pháp nhất định là không sai."
"Nhất định là ta đã hiểu sai."
"Nhưng rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Có nên hỏi sư huynh không?"
Diệp Bình suy tư.
Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu.
Nếu cả chuyện này cũng đi hỏi sư huynh, vậy chẳng phải hình tượng của mình trong lòng sư huynh sẽ kém hơn sao?
Diệp Bình phủ quyết ý nghĩ của mình, cảm thấy cần phải tự mình nghiên cứu.
Vì vậy, hắn tiếp tục nhìn công pháp, suy nghĩ.
Công pháp tuy không tệ, nhưng mặt sau không có nội dung, vậy điểm quan trọng chính là bức Quan thiên Thần Ma Đồ này.
Diệp Bình tin tưởng đây là công pháp tuyệt thế, bởi vì công pháp càng đơn giản thì có nghĩa nội dung ẩn chứa trong nó càng thâm ảo.
Có câu, đại đạo vô cùng đơn giản.
Vật càng rườm rà, càng lòe loẹt thì càng không đáng tin.
Điều này Diệp Bình vẫn hiểu được.
Hơn nửa canh giờ sau.
Diệp Bình chợt vỗ đùi, nghĩ ra một điểm quan trọng.
"Quan thiên đồ! Ý của chữ Quan không phải là quan (nhìn) thiên địa, mà là lấy tâm thay mắt, quan vọng vũ trụ vô cùng."
Diệp Bình nghĩ cả một canh giờ, bỗng nhiên nhìn vào chữ ‘quan’ kia.
Chữ quan này có hơi khác biệt. Nó hơi lớn hơn chữ thiên một chút, nhờ chi tiết này, Diệp Bình mới có suy nghĩ như vậy.
"Đúng đúng đúng."
"Người thường nhìn trời, sẽ chỉ cảm thấy đất trời mênh mông, nhưng bọn họ không biết, cái gọi là trời kỳ thực là vũ trụ, là vô số tinh hệ, vô biên vô hạn, đó mới là trời thật sự."
"Mình nhìn trời đất cũng bị giới hạn. Mặc Thiên Đạo Tôn sinh ra còn trước khi trời đất sinh ra, trời trong mắt ông ấy là vũ trụ bao la, là vô biên vô hạn, là thế gian vô cùng, trời này không phải là trời ở trong mắt, mà là trời ở trong lòng."
"A, đại sư huynh, ta ngộ ra rồi."
Trong lòng Diệp Bình hiện ra một đáp án.
Hắn vô cùng kích động.
"Nên ta vẫn chưa giác ngộ bởi vì luôn đi sai đường."
"Diệp Bình a Diệp Bình, sao mi ngu ngốc vậy chứ, thiếu một chút là giác ngộ không ra."
Trong lòng Diệp Bình thầm trách mình quá ngu xuẩn.
Không đi giải thích ý nghĩa hai từ ‘quan thiên’.
Mà hãy thử nghĩ theo cách nghĩ của Diệp Bình, sẽ thấy vô cùng chính xác.
Vòm trời trong mắt người thường, tuy vẫn mênh mông như vậy, nhưng đối với một người xuyên qua, Diệp Bình biết rõ trời thật sự lớn tới cỡ nào.
Hồi còn trẻ hắn rất thích đi tìm hiểu vũ trụ, nên đương nhiên biết thế giới này rộng lớn tới dường nào.
Diệp Bình hít sâu một hơi.
Hắn đặt Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết vào trong lòng, lại bày ra tư thế quan thiên thần ma.
Nhưng lần này, hắn không nhìn lên trời cao nữa.
Mà hắn nhắm mắt, lấy tâm hóa mắt, nhìn trời đất ở trong lòng.
Trong nháy mắt.
Một cơn gió mát thoảng qua.
Trong đầu Diệp Bình hiện ra vũ trụ mênh mông.
Vô số tinh hệ hiện ra trong đầu hắn, vô cùng vô biên, bất tử bất diệt.
Cũng ngay lúc này.
Trên bầu trời, từng ngôi sao đột nhiên chấn động.
Quần tinh chấn động, tỏa ra quang mang sáng chói.
Đại Hạ vương triều.
Nơi đây tráng lệ nguy nga, xa hoa cùng cực.
Trong Thiên Cơ Điện.
Trong một bức cổ đồ, quần tinh lấp lánh.
Lão giả ngồi trước cổ đồ mở bừng mắt ra, nét mặt không sao tin được.
"Đây là… đây là…! Chuyện này không thể nào! Quần tinh lấp lánh! Đây chính là sinh ra một vị Thánh Nhân bất hủ đúng không? Sao có thể có loại dị tượng này?"
Cả người lão giả rung động.
Lão chính là điện chủ Thiên Cơ Điện của Đại Hạ vương triều, quyền thế ngập trời, địa vị gần bằng Đại Hạ hoàng đế.
Nhưng lúc này, cơ thể lão rung rung, trong mắt là sự kinh sợ.
Không chỉ vậy, ở ba hướng đông nam tây còn có ba tòa Thiên Cơ Điện khác, trong ba tòa Thiên Cơ Điện này cũng đều có người có thực lực cường đại ở đó, và đều lộ ra sự kinh sợ.
Tu tiên thế giới.
Có cường giả tuyệt thế thích quan sát trời, sao, bói toán thiên cơ, thiên cơ học trong thế giới tu tiên là vô cùng quan trọng, có thể nhìn ra hung cát, cũng có thể nhìn vận mệnh một nước, thậm chí là đại vận của bộ tộc.
Dù là ở quốc gia đó hay ở vương triều, thì trước khi quyết định bất kì chuyện lớn nào nhất định cũng phải mời người quan sát ngôi sao xem thiên cơ, dự đoán chuyện sẽ xảy ra trong thời gian tới.
Nếu là hung, thì lui.
Nếu là cát, thì tiến.
Tuy bói toán không nhất định trăm phần trăm thành công, nhưng trong nhiều trường hợp quả thật là có hiệu quả thần kì.
Bây giờ cường giả của bốn đại Thiên Cơ Điện đều bị chấn động, đã đủ để chứng minh sự đáng sợ của việc này.
Nhưng đối với đa số tu sĩ khắp thiên hạ thì chả có chuyện gì bất thường.
Thí dụ như ở Thanh Vân Đạo Tông.
Tô Trường Ngự lặng lẽ nhìn chăm chú vào trời cao.
Hắn sẽ chẳng phát hiện ra bất kì một sự khác thường nào cả.
Nếu phải nói ra, thì bây giờ Tô Trường Ngự chỉ cảm thấy hình như những ngôi sao sáng hơn hồi trước một chút.
Cách đó không xa.
Hứa Lạc Trần và Trần Linh Nhu thì nhìn chăm chú vào Tô Trường Ngự.
"Nhị sư huynh, huynh nói xem dạo này đại sư huynh làm sao vậy? Mỗi ngày cứ tới giờ này là lại đi ngắm sao. Có phải huynh ấy có tâm sự không?"
Trần Linh Nhu hỏi.
"Không rõ nữa."
Hứa Lạc Trần lắc đầu, y không rõ lắm.
"Có phải là tư chất của tiểu sư đệ thấp quá, dạy khó quá không? Nên Đại sư huynh hơi không vui?"
Trần Linh Nhu tiếp tục nói.
"Có khả năng, dù sao cũng không phải ai cũng có thể học được kiếm đạo. Để mấy ngày nữa ta tới chỗ tiểu sư đệ vậy, nếu không cứ tiếp tục thế này, ai biết đại sư huynh có làm ra chuyện gì cực đoan hay không."
Hứa Lạc Trần nói.
Làm như vậy, mọi chuyện đều yên bình.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Trong đầu Diệp Bình hiện ra một hư ảnh pho tượng thần ma.