Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

chương 76: hù hắn té đái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Tiểu Băng

Không Hải ngẩn người.

Hắn thật sự vừa mới nhìn thấy một mớ kim quang hiện lên ở cách đó không xa.

Đáng tiếc sương trắng chắn mất tầm mắt của hắn, không sao nhìn thấy rõ được là ai.

"Là cường giả Đạo môn hay cao tăng Phật môn?"

Không Hải hơi kinh ngạc.

Người có thể ngưng tụ ra kim quang độ hóa trong cả Tấn quốc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Một người tu sĩ, muốn ngưng tụ kim quang độ hóa, cực kỳ khó khăn.

Đầu tiên phải ngưng tụ được một nghìn đạo lực công đức, một nghìn đạo lực công đức này, không phải là chém giết một nghìn oan hồn là có thể đạt được.

Mà phải là độ hóa thật sự. Không Hải bỏ ra thời gian suốt mười lăm năm, mới chỉ ngưng tụ hơn sáu trăm bảy mươi đạo lực công đức mà thôi.

Muốn có được đủ một nghìn đạo còn cách một khúc nữa, hơn nữa mặc dù là ngưng tụ một nghìn đạo lực công đức, cũng chỉ có thể đắp nặn Phật môn Kim Thân, rồi sau đó mới có thể uẩn dưỡng kim quang độ hóa.

Nên người có thể có được kim quang độ hóa đều là cao nhân đắc đạo, là cao nhân đắc đạo chân chính.

Kim Quang phổ chiếu, tẩy rửa oán niệm.

Mộ quỷ Lâm Hà gần đây đã xảy ra rung chuyển, nhưng chỉ là một chút rung chuyển mà thôi, cao tăng trong chùa cho là phong ấn của mộ quỷ Lâm Hà hơi bị lỏng ra, bảo hắn tới điều tra.

Trừ phi là Quỷ Vương phục sinh, bằng không, sẽ không thể nào đưa cao nhân đắc đạo tới được.

"Hẳn là một vị tiền bối, tiếc là mình không thể đi lung tung, ở đây vẫn còn hai vị thí chủ, nếu mình rời đi, tất có Quỷ tu đến đây tìm bọn họ gây sự."

Không Hải có chút khó chịu, hắn muốn đi mở mang kiến thức xem vị cao nhân đắc đạo này một chút.

Nhưng nghĩ tới Diệp Bình và Tô Trường Ngự còn đang ở gần đó, hắn không dám rời đi, không thôi sợ hắn đi rồi, đám Quỷ tu kia sẽ thừa cơ mà vào.

Cúng đúng vào lúc này.

Trong sương mù trắng, một đám cô hồn dã quỷ tụ lại với nhau.

"Sao Lam nhi và Dương Văn đi lâu quá mà vẫn chưa trở lại?"

"Đúng đó, lần này cũng đã nửa canh giờ rồi, nếu còn cứ vậy, đến khi trận pháp biến mất thì phiền toái."

"Bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?"

Đám cô hồn dã quỷ này ước chừng hai ba mươi con, coi như là một thế lực nhỏ tại mộ quỷ Lâm Hà, bình thường chúng sẽ bắt những tu sĩ lạc đàn, hấp thụ dương khí của đối phương.

"Không có khả năng, hai người kia chỉ là Luyện Khí tu sĩ, trong khi Dương Văn và Lam nhi ít nhất cũng là Quỷ Binh Đại viên mãn, tương đương Luyện Khí viên mãn, trừ phi bọn họ chọc phải tên hòa thượng kia, nhưng ta không hề cảm nhận được Phật hiệu chi lực."

Nam tử cầm đầu nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

"Đại nhân, có khi nào hai người kia giả heo ăn thịt hổ, nhìn như Luyện Khí Cảnh, nhưng trên thực tế cũng là tu sĩ Trúc Cơ, để dụ chúng ta tới không?"

"Bằng không, chỉ với hai tu sĩ Luyện Khí, một kẻ trong đó còn là Luyện Khí tầng hai, mà dám đến mộ quỷ Lâm Hà?"

Một oan hồn nói, vẻ hết sức tò mò.

Nó vừa nói xong, đám dã quỷ còn lại đều không khỏi sững ra.

Suy nghĩ kĩ lại, quả thật là có thể.

"Chắc là không có đâu. Mộ quỷ Lâm Hà, có cả trăm vạn oan hồn, có lẽ hắn gạt được chúng ta, nhưng làm sao lừa được những ác quỷ khác, hơn nữa, cứ cho là như vậy thật, thì cũng không lo."

"Ta đã đột phá tới Quỷ Sĩ cảnh, dù hai tên đó có là tu sĩ Trúc Cơ Đại viên mãn, cũng không làm gì được ta."

"Chẳng lẽ bọn chúng còn có thể ngưng tụ kim quang độ hóa?"

Thủ lĩnh của đám dã quỷ rất tự tin, hắn là tu sĩ Quỷ Sĩ cảnh, tương đương tu sĩ Trúc Cơ Cảnh.

Hơn nữa nơi đây chính là mộ quỷ Lâm Hà, có hiệu quả hỗ trợ đối với bọn chúng.

Nếu chiến đấu cùng cảnh giới, dù có đánh không lại thì tuyệt đối cũng không thể chết ở trong tay đối phương, vì vậy hắn không hề sợ hãi.

Đám quỷ tu đều gật đầu.

Đúng thế, dù Diệp Bình và Tô Trường Ngự thật sự giả heo ăn thịt hổ, vậy thì sao?

Chẳng lẽ là Kim Đan giả bộ Luyện Khí?

Điều này về cơ bản là chuyện không thể nào, huống hồ chân nhân Kim Đan cũng không có khả năng tới chỗ như thế này.

Càng không khả năng thật sự có thể đánh ra kim quang độ hóa!

Trong lúc đám Quỷ tu đang suy nghĩ.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên.

"Tới rồi, tới rồi!"

Đám oan hồn nghe vậy, đều nâng cao tinh thần.

Quả nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt đám quỷ tu.

Đám oan hồn đều hưng phấn không thôi.

"Đừng có lộn xộn, để cho hắn tới gần thêm chút nữa, để khỏi lúc đang vây hắn lại bị hòa thượng thúi phá hỏng."

"Cũng không được giết hắn ngay, phải dọa hắn trước, dọa cho hắn sợ, dương khí hút được mới tốt."

Tên thủ lĩnh cô hồn lên tiếng.

"Lão đại yên tâm, ta nhất định sẽ dọa hắn tới mức hồn phi phách tán."

"Hắc hắc hắc, vất vả biết bao mới bắt được người, chúng ta nhất định sẽ từ từ mà chơi."

"Đúng đó, chỉ hi vọng tên nhóc này đừng có giống với tên lần trước, bị chúng ta dọa cái chết tươi."

Đám dã quỷ cười lớn, tên nào cũng vô cùng hưng phấn, không thể chờ đợi được.

Mà cách đó không xa.

Diệp Bình tay cầm phi kiếm, nét mặt có vẻ cực kì phiền muộn.

Hắn rất phiền muộn.

Không phải nói nơi này là mộ quỷ Lâm Hà sao? Sao đi cả gần một nén nhang, mà chả gặp được một phần mộ dã quỷ nào hết?

Quỷ đâu?

Đi đâu hết rồi?

Chết hết rồi hả?

Diệp Bình rất khó chịu, bản thân vất vả biết bao mới học được pháp môn siêu độ, còn đang mong kiếm điểm công đức, thật không ngờ ngay cả một con quỷ cũng còn không thấy.

Loại cảm giác này rất khó chịu, Diệp Bình không tả thành lời được.

Nghĩ vậy, Diệp Bình không khỏi sinh ra oán niệm.

Nhưng ngay lúc này, hắn chợt sững ra.

Kinh độ hóa Thái Thượng, không chỉ là độ hóa vong hồn, mà còn có thể độ hóa oán niệm.

Mình bây giờ sinh ra oán niệm, có thể độ hóa được không?

Nếu mình độ hóa ngay chính mình, vậy có công đức hay không?

Nếu có công đức, vậy chẳng lẽ có thể tự sản tự tiêu?

Nghĩ vậy, Diệp Bình không khỏi vỗ vỗ đầu, một luồng ánh sáng vàng từ thiên linh chui vào trong cơ thể.

Đây là kim quang độ hóa.

Sau một khắc, một loại cảm giác khó tả xuất hiện.

Dường như tiến nhập vào trạng thái thánh hiền, tất cả phiền não, áp lực, phiền muộn, đều biến mất sạch.

Thứ đáng tiếc duy nhất là cảm nhận được công đức.

Nhưng loại cảm giác này rất tốt, có một loại cảm giác như giác ngộ trí tuệ, khiến người ta không khỏi trở nên hưng phấn.

"Mặc dù không có lực công đức, nhưng lại có thể khiến cho bản thân tiến vào trạng thái hiểu biết, mở ra trí tuệ, tiêu trừ phiền não, cũng coi như tốt rồii."

Diệp Bình tự nhủ.

Không có lực công đức, nhưng lại có thể tiêu trừ phiền não, rất tốt.

Nhưng mà, ngay lúc Diệp Bình đang suy nghĩ.

Đột nhiên có những đợt gió âm lạnh thổi tới.

Một âm thanh trầm trầm khàn khàn vang lên.

"Ta... Chết... Thật thê thảm."

Thanh âm cực kỳ trầm thấp, mang theo một sự kêu rên, làm người ta nghe mà sởn hết cả gai ốc.

Diệp Bình ngẩn người.

Từng đoàn khói đen xuất hiện, hóa thành rất nhiều ác quỷ, quỷ không đầu, quỷ gãy tay chân, còn có cả một chút oan hồn, toàn thân đều dính máu tươi, nhìn vô cùng thê thảm.

Gió âm lạnh không ngừng thổi tới, những âm thanh kêu rên không ngừng vang lên, mấy chục oan hồn từ dưới mặt đất trồi lên, con nào cũng oán khí ngập trời nhìn Diệp Bình chằm chằm.

Những oan hồn này, thấy Diệp Bình ‘ngây ngốc’ đứng đơ ra ở đó, con nào cũng không khỏi cười rộ trong lòng, nghĩ hẳn Diệp Bình đã sợ tới choáng váng luôn rồi.

Bọn chúng rất hưởng thụ cảm giác sợ hãi này.

Một khắc sau.

Diệp Bình tỉnh táo lại, trong ánh mắt... Toát ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Hả?

Kinh hỉ???

Đám quỷ sững sờ.

Đây là ý gì?

Không phải là sợ hãi sao?

Sao ngươi lại vừa sợ hãi lẫn vui mừng?

Đám oan hồn có chút bối rối.

Còn Diệp Bình sau khi lấy lại tinh thần, thì vẻ mặt đầy vui mừng.

Hắn bỏ thời gian một nén nhang, không tìm được một oan hồn nào, không ngờ chỉ thoáng cái xuất hiện tới mấy chục oan hồn.

Thế này bảo sao hắn không vui vẻ?

"Ta chết thật oan."

"Ta rất thống khổ."

"Ta thật là khó chịu."

Đúng lúc này, một oan hồn người nhiễm đầy máu tươi đi tới dưới chân Diệp Bình, tóm lấy chân của hắn, trong mắt đầy oán hận và không cam lòng.

Đây là một con quỷ thắt cổ, trên cổ nó có một vòng dây hằn màu xanh.

Quỷ thắt cổ nhìn thẳng vào Diệp Bình, nó rất chờ mong biểu hiện tiếp theo của Diệp Bình.

Nhưng sau một khắc, Diệp Bình lại ngồi luôn xuống, vẻ mặt đầy từ bi nói với quỷ thắt cổ.

"Ngươi thật sự thống khổ lắm hả?"

Diệp Bình hỏi với vẻ mặt đầy lòng thương xót.

Quỷ thắt cổ không khỏi sững sờ?

Ý gì?

Ngươi hỏi ta có thống khổ hay không làm gì?

Bộ muốn siêu độ cho ta hả?

Đại ca à, nghiêm túc chút đi có được không? Ta là quỷ đó.

Ngươi có thể có chút phản ứng bình thường của con người hay không?

Ngươi khóc một cái cho ta xem một chút được không?

Quỷ thắt cổ không nhịn được muốn mắc ói trong lòng.

Nhưng tuy trong lòng đang nôn ọe, nhưng ngoài mặt quỷ thắt cổ vẫn hết sức thê thảm mà nói với Diệp Bình.

"Đúng vậy, ta thống khổ lắm, ngươi có thể cứu ta không?"

Quỷ thắt cổ vừa nói, vừa biểu lộ vẻ oán độc trong ánh mắt.

Nhưng ngay lúc này.

Tiếng Diệp Bình vang lên sát bên tai nó.

"Không sao đâu, ngươi sẽ không còn thống khổ ngay tức khắc."

Thanh âm vang lên.

Quỷ thắt cổ còn chưa kịp phản ứng.

Một nhúm kim quang xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Bình.

Đám oan hồn ngẩn người.

Kim quang độ hóa?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio