Đồng tử của Cố Thanh Bùi chợt co rút lại, trơ mắt nhìn Nguyên Dương đem một con dao cắm lên mu bàn tay của gã bảo vệ kia, non nửa con dao đâm vào mu bàn tay, xuyên qua lòng bàn tay của người nọ.
Cố Thanh Bùi nhíu mày, tuy hắn biết đối phó loại côn đồ vô lại này, lấy bạo lực áp chế kỳ thật là thủ đoạn tốt nhất, có tính đe dọa nhất, song hắn cũng không có tính toán làm như vậy. Cho dù thật sự không có cách nào đành phải sử dụng bạo lực, hắn cũng không muốn tận mắt chứng kiến, hắn chính là người bình thường, đối với mấy chuyện máu me dù sao cũng không có ấn tượng tốt gì.
Chính là Nguyên Dương hiển nhiên so với hắn càng biết nên đối phó thế nào với loại người này.
Hắn quay đầu nhìn Nguyên Dương, sườn mặt Nguyên Dương gần trong gang tấc, gần đến Cố Thanh Bùi có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Nguyên Dương, đường cong kiên định kia khiến cho Cố Thanh Bùi rung động không ít.
Ánh mắt Nguyên Dương tối tăm dọa người, y buông lỏng tay nắm chuôi dao, con dao xuyên qua bàn tay cắm vào sàn nhà, trực tiếp đóng đinh tay gã bảo vệ kia trên mặt đất. Y tóm tóc gã, cưỡng ép người nọ ngẩng đầu.
Gã bảo vệ sắc mặt trắng bệch, môi run run không dám mở miệng.
Gã biết Nguyên Dương là loại người tàn nhẫn, không nói hai lời trực tiếp đưa dao, ngay cả khoảng trống nói chuyện cũng không cho gã, kẻ thế này thực khiến cho người ta sợ hãi.
Nguyên Dương buông lỏng bàn tay bịt miệng gã, thấp giọng nói: "Hiện tại tao hỏi mày đáp, dám nói một câu vô nghĩa, dám kêu to một tiếng, tao sẽ đổi chỗ khác để luyện dao."
Gã bảo vệ gật gật đầu.
"Ảnh chụp là lấy từ chỗ nào, một thằng bảo vệ như mày không có khả năng có email trong công ty."
"Từ một...... đồng nghiệp."
"Ai, tên, điện thoại, địa chỉ."
Người nọ cắn răng, "Tao sẽ không nói cho mày, nếu mày ép tao quá trớn...... A ——"
Nguyên Dương cầm lấy chuôi dao, xoay nửa vòng, khiến gã đau đến mắt trợn trắng, trên người giống như bị gặp mưa, quần áo nháy mắt bị mồ hôi thấm đẫm.
Cố Thanh Bùi dứt khoát đứng dậy, ngồi qua bên sofa, hắn cũng không quá muốn nhìn.
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Còn nói nhảm nữa, tao sẽ phế nốt cả cái tay kia."
Gã bảo vệ kia thực sự sỡ hãi, run run nói: "Vốn là người làm tại tiền sảnh công ty, là..... bạn gái tao."
Nguyên Dương lấy điện thoại từ trong túi gã ra, mở danh bạ, lật ghi chép cuộc gọi gần nhất cho gã xem, "Là người nào?"
"Đó." Gã bảo vệ dùng cằm chỉ chỉ, "Là tiểu Điệp."
Nguyên Dương ném di động cho vệ sỹ im phăng phắc phía sau, "Đi tìm người đi, cả hai cùng đi luôn, tiêu hủy toàn bộ số ảnh có trong tay bọn họ."
Hai vệ sỹ cầm di động bước đi.
Trong phòng chỉ còn lại có ba người.
Nguyên Dương tiếp tục hỏi: "Còn có mấy đồng bọn nữa?"
"Không có, thực sự không có."
Nguyên Dương nhẹ nhàng búng chuôi dao, dao động cực nhỏ kia khiến gã sợ tới mức mặt trắng như tờ giấy, gã kêu la: "Thật sự không có, tôi chính là thiếu tiền, thiếu tiền nên mới, mới nghĩ đến cái này, tôi sau này không dám nữa."
Nguyên Dương nhìn gã hai giây, bất chợt rút dao.
"Á!" Gã bảo vệ đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Nguyên Dương rút tờ tiền ra từ trong ví, lạnh nhạt nói: "Chỗ này có hai vạn, cầm đi khám tay, mày hẳn phải mừng vì tao hai năm nay tính tình khá hơn nhiều, bằng không, làm biến mất một hai người như mày, căn bản là không có bất luận kẻ nào phát hiện. Mày nhớ cho kỹ chút giáo huấn nho nhỏ hôm nay, nếu để tao biết còn dám có ý nghĩ này nữa, tao sẽ róc từng miếng thịt trên thân thể mày xuống." Nói xong y cắt đứt dây thừng trên thân gã bảo vệ xuống, "Cút đi."
Gã lẩy bẩy như ve sầu mùa đông, một bên nói "Không dám" một bên giống như điên lao ra ngoài.
Nguyên Dương cầm dao quẳng xuống mặt đất, rút khăn lau lai tay, sau đó xoay người nhìn Cố Thanh Bùi một cái, cười nhạt nói: "Sợ à?"
Cố Thanh Bùi lãnh đạm đáp: "Không đến nỗi, tôi chỉ là không thích loại thủ đoạn này."
"Ông cho rằng giảng đạo lý hữu dụng với hắn sao? Hắn hiện tại đáp ứng, rồi một ngày không có tiền, vẫn có thể tới làm phiền ông. Ông không khiến hắn sợ hãi, hắn vĩnh viễn sẽ không ghi nhớ giáo huấn."
Cố Thanh Bùi từ chối cho ý kiến, hắn đứng lên, "Mấy thứ kia, tự cậu xử lý đi." Hắn chỉ chính là vết máu trên mặt đất.
"Sẽ có người xử lý." Nguyên Dương hai ba bước đi đến trước mặt hắn, cao thấp đánh giá hắn một phen, nhẹ nhàng nói: "không sao chứ."
"Tôi thì có chuyện gì."
"Chuyện ảnh chụp." Nguyên Dương xoay mặt hắn chính diện, nhìn ánh mắt hắn, "Ông không cần phải lo nghĩ chuyện ảnh chụp nữa, tôi đã nói, tôi sẽ xử lý."
Cố Thanh Bùi chế nhạo cười, "Cậu xử lý như thế nào? Cậu có thể đập nát hết máy tính của mọi người ư?"
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Tin tức hôm nay hắn gặp chuyện ngày mai sẽ truyền khắp công ty, tôi muốn cho mỗi người đều biết rằng, dám tự ý phát tán số ảnh này, sẽ đều phải trả giả đắt."
Cố Thanh Bùi cúi đầu, khàn giọng nói: "Bất kể cậu dùng phương pháp gì, mấy thứ đó vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất." Hắn đẩy Nguyên Dương ra, đi về phía cửa.
Trong lòng Nguyên Dương xiết chặt, nắm lấy bờ vai hắn, chặn hắn lên cửa. Y nhìn ánh mắt Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: "Làm đàn ông thì mẹ nó phóng khoáng chút đi, quên hết những chuyện đó đi có được không."
"Không thể." Cố Thanh Bùi lạnh giá nhìn y, "Tôi vẫn còn cần thể diện."
Nguyên Dương cả giận nói: "Cùng lắm thì ông ra nhà ga mà tung tin về tôi, tôi mẹ nó không quan tâm."
Tâm tình Cố Thanh Bùi cực kém, vừa lo lắng hãi hùng vừa gặp cảnh máu me, lúc này nhìn đến Nguyên Dương, thù mới hận cũ tất cả đều dâng lên, hung hăng đẩy y một phen, "Đừng làm phiền tôi, cút được bao xa thì càng cút xa bấy nhiêu đi."
Nguyên Dương kẹp cằm hắn dùng sức hôn lên môi.
Cố Thanh Bùi trừng to hai mắt nhìn, nhắm thẳng làn môi mềm mại kia cắn một ngụm. Nguyên Dương bị đau, môi thoáng run lên, nhưng không có buông ra, ngược lại thừa dịp Cố Thanh Bùi há miệng luồn đầu lưỡi vào trong, suồng sã càn quấy trong khoang miệng hắn.
Cố Thanh Bùi bị y giam vào trong ngực, một chút chỗ trống trốn tránh đều không có. Nụ hôn thô bạo của Nguyên Dương trộn lẫn cùng mùi máu tươi, tràn ngập hương vị dã tính, làm cho Cố Thanh Bùi cơ hồ không thở nổi.
Hai người thở dốc tách ra, Nguyên Dương vươn đầu lưỡi, liếm liếm vết máu nơi khóe miệng, "Muốn cắn người hả?"
"Buông ra, tôi phải về."
"Ông bây giờ vẫn chưa thể quay về."
"Cậu muốn nhốt tôi lại chốn này sao?" Cố Thanh Bùi châm chọc nói.
"Không, ông đêm nay phải cùng tôi đến một chỗ."
Cố Thanh Bùi nhăn mày, "Chỗ nào."
"Lễ mừng tròn tám năm của liên hội doanh nghiệp XX, tối nay tại khách sạn lớn XX, ông hẳn là đã nhận được thiếp mời."
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Tôi không đi."
"Vì sao?"
"Không rảnh."
"Ông có." Nguyên Dương kéo áo hắn, ghé sát vào bên tai hắn, khiêu khích nói: "Ông mặc như vậy trông rất trẻ, bất quá, buổi tối vẫn là phải mặc nghiêm chỉnh."
Cố Thanh Bùi giận dữ nói: "Tôi nói là tôi không đi."
Nguyên Lập Giang là chủ tịch vinh dự của liên hội doanh nghiệp XX, tối nay đến trăm phần trăm phải mặt đối mặt với vợ chồng Nguyên Lập Giang. Hắn không biết trong lòng Nguyên Dương là có ý gì, hắn không có nghĩa vụ phải thần kinh cùng y.
Hắn có loại dự cảm, hắn cảm thấy Nguyên Dương đang có âm mưu gì đó. Loại cảm giác này có từ sau khi hắn trở lại, bắt đầu tiếp xúc Nguyên Dương đến tận bây giờ, vẫn luôn không vứt bỏ được.
Mặc kệ là cái gì, hắn cũng không nghĩ làm một phần của mớ hỗn độn này.
Nguyên văn: 不想趟这趟浑水 ( bất tưởng tranh giá tranh hồn thủy): Mình thấy cái câu này trên baidu dịch sang Tiếng Anh là: I"m not going to be part of this mess. Nên mình cũng chuyển nguyên theo ý của câu Tiếng Anh này luôn.
Chính là Nguyên Dương hiển nhiên sẽ không buông tha hắn, kiên quyết lôi hắn lên xe mình, lái về khu thương mại trung tâm.
Cố Thanh Bùi lạnh giọng nói: "Để tôi xem coi cậu có thể hai mươi bốn tiếng chằm chằm nhìn tôi hay không."
Nguyên Dương thoáng nhìn hắn, lập tức nói: "Đêm nay thành thành thật thật đứng ở bên tôi đi, tôi sẽ giúp ông giải quyết vấn đề đau đầu nhất trước mắt của ông."
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, "Là có ý gì."
Nguyên Dương dừng xe, từ ghế sau lấy ra một phần hợp đồng, "Ký đi, trước buổi chiều ngày mai có thể thu được bốn trăm vạn, ông có thể thanh toán trước dự án bên Vị Thủy kia."
Cố Thanh Bùi ngẩn người, hắn không có mở ra, mà nhìn Nguyên Dương, "Nguyên Dương, cậu đã qua cái tuổi làm ăn chơi bời rồi, đừng coi tôi là đồ ngốc, nói rõ ràng mau."
Nguyên Dương thoáng nhìn hắn, đột nhiên nghiêng người ghé sát, ám muội nói: "Nếu tôi nói, đem ông ra thế chấp cho tôi thì thế nào."