Hai người dùng cơm xong, Nguyên Dương để Cố Thanh Bùi lấy ra thư hòa giải luật sư đối phương gửi tới, y ngồi trên sofa kỹ lưỡng nhìn xem.
Gã Lưu Cường kia ghé thăm nhà Cố Thanh Bùi một chuyến, thứ lấy đi cũng để uy hiếp bọn họ, song đến tận bây giờ vẫn không có động tĩnh, không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì. Có thể là chưa đến thời điểm, cũng có thể là chưa đầy đủ điều kiện. Từ việc Lưu Cường ngay cả một hai vạn tiền mặt cùng đồ trang trí hoàng kim cũng lấy đi có thể thấy được, kiếp sống chui nhủi của gã rất quẫn bách. Chỉ e là đã bị ép đến tuyệt cảnh rồi, mới có thể nghĩ ra phương pháp này.
Lưu Cường dù rằng biết mình đã chọc giận đến ai, nhưng với mấy cảnh vệ bên chỗ ba y, Lưu Cường là tiếp cận không nổi, cho nên liền chuyển dời chủ ý đến trên người Cố Thanh Bùi. Lưu Cường nhất định là tưởng lầm máy tính của y là của Cố Thanh Bùi, muốn từ bên trong lấy ra mấy tư liệu hữu dụng uy hiếp Cố Thanh Bùi rút đơn kiện, hoặc là đình chỉ truy bắt.
Hiện tại đồ vật ở trong tay Lưu Cường, chuyện có khả năng phát sinh là vô số, Nguyên Dương thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ ép chiến hữu cùng người bên Trương cục nhanh chóng truy bắt, sớm một ngày tóm được Lưu Cường, bản thân mới có thể an tâm. Bằng không, nếu để Lưu Cường uy hiếp, vạn nhất đoạn vid bị bộc lộ, phiền toái sẽ cực lớn.
Y hiện tại đối với Cố Thanh Bùi, không ngừng lo ngay ngáy. Đoạn vid lúc trước tính toán ghi lại để đùa bỡn uy hiếp Cố Thanh Bùi, sau lại lại trở thành bí mật trân quý của y, y vốn nghĩ muốn đem bí mật này coi giữ cả đời, chẳng ngờ......
Nguyên Dương ân hận đến ruột cũng phát xanh.
Hai ngày sau, toàn bộ công ty được nghỉ. Cố Thanh Bùi muốn về nhà gặp cha mẹ, hắn cùng Nguyên Dương dự định mùng bốn trở về, sau đó hai người sẽ đến hải đảo nhiệt đới nghỉ phép.
Kỳ thật Nguyên Dương đã không còn bất cứ tâm tư gì để nghỉ phép, tim y vẫn một mực treo cao, khiến cho y sứt đầu mẻ trán, nhưng y sợ Cố Thanh Bùi sẽ nhìn ra được điều gì, liền kiên trì đặt trước lộ trình.
Hai mươi chín tháng chạp, sau khi Cố Thanh Bùi về nhà, Nguyên Dương không yên lòng nổi, cách mấy giờ lại gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn cho hắn. Kỳ nghỉ rảnh rỗi, hai người thường xuyên một cú điện thoại nói nửa giờ, làm cho Ngô Cảnh Lan cũng tin tưởng con trai mình quả thật là đang nói chuyện yêu đương, bằng không sao chẳng có lý do gì mà cứ cách một khoảng thời gian lại lén lén lút lút đi gọi điện thoại, tin nhắn cũng gửi không ngừng.
Ngô Cảnh Lan nghĩ muốn chờ Nguyên Dương nói, Nguyên Dương lại một chữ cũng chẳng hề đề cập tới.
Qua mỗi một ngày, lo âu trong lòng Nguyên Dương liền gia tăng thêm một phân, đối phương cho dù chỉ gọi một cú điện thoại đòi hỏi cũng được, đáng sợ nhất chính là nhược điểm của mình bị nắm ở trong tay đối phương, mà đối phương lại không chút động tĩnh.
Nếu không phải Nguyên Dương ở trong quân ngũ rèn luyện ra ý chí kiên cường, e rằng lúc này đã sớm suy sụp.
Tối ba mươi Tết, họ hàng thân thuộc của Nguyên gia đều tập trung tới nhà lớn của Nguyên gia, cùng nhau ăn tất niên. Nguyên gia trên dưới có hai mươi người, có già có trẻ, hiện trường náo nhiệt khác thường.
Nguyên Dương ngậm thuốc lá lui ở trong góc, không có phản ứng gì.
Y vừa mới bị ông nội mình giáo huấn một trận, hiện tại ngay cả tâm trạng ăn cơm cũng đều không có.
Di động trong túi thoáng chấn động, y vội vàng lấy ra xem, Cố Thanh Bùi gửi đến một tin nhắn: Mẹ tôi hầm thịt gà đến nát nhừ, chẳng dễ ăn chút nào.
Nguyên Dương hiểu ý cười, nhắn lại nói: Đợi khi ông trở về, tôi sẽ làm món ngon cho ông ăn.
Cố Thanh Bùi trả lời: Tôi trở về sẽ mang đặc sản quê nhà tôi lên, cậu có kiêng cay hay không vậy.
Nguyên Dương thần tốc đáp lời: Không thành vấn đề.
Gửi tin nhắn xong, bên kia không có đáp lại. Nguyên Dương nghĩ nghĩ, lại gửi thêm một cái: Tôi nhớ ông.
Kế đó y lẳng lặng chờ, chờ lời Cố Thanh Bùi đáp lại cho y.
Mỗi một giây đợi chờ đều tràn ngập khổ sở cùng ngọt ngào, bao hàm cả chờ mong cùng lo lắng.
Một lát sau, tin nhắn gửi tới, ba chữ rất đơn giản: Tôi cũng vậy.
Khóe miệng Nguyên Dương nhịn không được cong lên, thực hận không thể xuyên qua di động, lập tức xuất hiện trước mặt Cố Thanh Bùi, lột sạch quần áo hắn, đặt hắn dưới thân mình hung hăng chà đạp, ở trên mỗi một tấc thân thể hắn lưu lại dấu tích tuyên thệ quyền sở hữu của mình. Song y hiện tại cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Nhóm thân thích tản mát khắp chốn trong phòng khách, từng chỗ nói chuyện phiếm uống rượu, bất tri bất giác, kim đồng hồ đã muốn nhích đến một năm mới, Nguyên Dương nghe được bên tai tiếng pháo mừng vang dội, cả Trung Quốc đều đang sôi trào.
Đúng lúc này, viên cảnh vệ nhà y tiến vào, nói mấy câu với ba y, cũng đem một phong thư lớn đưa cho ba y.
Nguyên Dương sững sờ vài giây, lập tức biến sắc, y ngăn cản đã muốn không kịp. Nguyên Lập Giang thuận tay mở ra, vừa nhìn thứ mới rút ra từ bên trong, huyết sắc trên mặt tức khắc biến sạch sẽ. Ông sợ người khác nhìn đến, liền cất lại vào phong thư, kế tiếp quay đầu nhìn về phía Nguyên Dương, cảm xúc trong mắt có thể nói là cuồn cuộn vũ bão.
Sắc mặt Nguyên Dương xanh mét, y lập tức liền đoán được trong phong thư đó là thứ đồ gì.
Nguyên Lập Giang hung hăng chỉ y, đầu ngón tay đều run rẩy, sau đó ông xoay người lên lầu, đi về phía thư phòng.
Cửa gỗ thư phòng dày nặng khép lại, hiệu quả cách âm tuyệt hảo, cơ hồ hoàn toàn đoạn tuyệt cùng thế giới huyên náo bên ngoài.
"Đây là cái gì!" Nguyên Lập Giang nghiêm nghị nói, ông rung phong thư trong tay, sau đó dồn sức đập mạnh xuống bàn. Một xấp ảnh trong phong thư liền tung ra, Nguyên Lập Giang thuận tay cầm một tấm nhìn thoáng qua, "Mày con mẹ nó......" Đột nhiên, ông chợt mở to hai mắt nhìn, chăm chú nhìn kỹ lại tấm ảnh kia.
Nguyên Dương sải một bước dài vọt đến, đoạt lấy ảnh chụp trên tay ông. Chính là trên bàn còn bày mấy chục tấm, y căn bản che đậy không nổi. Khuôn mặt Nguyên Dương giống như bị hỏa thiêu, đau đớn bỏng rát.
Nguyên Lập Giang cảm giác trái tim như bị hẫng mất mấy nhịp.
Khi ông nhận được phong thư, vội vã thoáng nhìn, ý thức được đó là ảnh sx của con trai mình, nhưng căn bản không để ý nhân vật còn lại là ai. Ông nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, người cùng con mình trần trụi quấn quýt, rõ ràng là một người đàn ông, hơn nữa, lại còn quen mắt đến như vậy......
Nguyên Lập Giang run giọng nói: "Đây là...... ai, là ai!" Nguyên Lập Giang hung hăng đập bàn, tròng mắt như muốn trừng ra. Người cùng con ông quấn quýt thân thể, cho dù biểu tình có chút vặn vẹo, cho dù toàn thân hồng như thể ngâm qua vang đỏ, nhưng ông vẫn như cũ nhận ra được, đó là người thanh niên tài tuấn mà ông yêu thích, là người quản lý mà ông đã dùng lương cao để chiêu mộ —— đại tổng tài một công ty của ông —— Cố Thanh Bùi!
Nguyên Dương nhanh chóng đem tất cả ảnh chụp thu vào trong phong thư, y hô hấp có chút không thoải mái, cúi đầu không biết nên nói gì mới phải.
Nếu hôm nay là bị bất luận người nào nhìn đến, y cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn, sẽ liền nắm lấy cổ áo đối phương, cảnh cáo đối phương nếu dám nói bừa sẽ liền móc cặp mắt kia ra. Nhưng mà trước mắt chính là ba y, y vô pháp hình dung sự khó xử ngượng ngùng khi bị phụ thân mình nhìn thấy ảnh sx, huống chi, ngay cả Cố Thanh Bùi cũng bị nhìn thấy.
Y cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, từ trong phong thư rút ra một tờ giấy, bên trên chỉ viết đơn giản mấy chữ: Rút đơn kiện, vạn. Còn có một dãy số điện thoại.
Đồng thời ở trong phong thư, còn có một cái đĩa CD. Không cần đoán cũng biết đó là cái gì.
Nguyên Dương hung hăng xiết tờ giấy, hận không thể đem Lưu Cường nghiền nát như tờ giấy kia.
Nguyên Lập Giang thấy y không nói lời nào, giận dữ công tâm, đứng dậy cho Nguyên Dương hai cái tát, "Chúng mày làm cái trò gì vậy! Đây là không phải là mày với Cố Thanh Bùi sao, có phải hay không!"
Nguyên Dương trầm giọng nói: "Ba cũng thấy rồi đó."
"Tao thấy cái rắm, mù mắt tao rồi!" Nguyên Lập Giang tức giận đến nghĩ muốn bóp chết Nguyên Dương, "Mày, mày cùng Cố Thanh Bùi, hai người chúng mày có phải mẹ nó điên rồi hay không, hai người chúng mày như thế nào lại làm cái trò này? Còn bị người ghi hình! Chụp ảnh nữa!"
Nguyên Dương thấp giọng nói: "Ba, là lỗi của tôi, không liên quan đến Cố Thanh Bùi. Tôi vừa mới vào công ty, không hợp với ông ấy, lúc đó để chỉnh ông ấy, nên mới hạ dược, kết quả máy tính bị Lưu Cường trộm mất."
Nguyên Lập Giang tức giận đến cho thêm một cái bạt tai, tát đến khóe miệng Nguyên Dương rớm đỏ, ông hung bạo quát: "Mày còn có mặt mũi nói nữa!"
Môi Nguyên Dương nhè nhẹ run, "Ba, thực xin lỗi."
Nguyên Lập Giang ngã ngồi vào trong ghế dựa, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Ngô Cảnh Lan ở ngoài cửa gọi: "Hai người đang làm gì thế? Ra ăn sủi cảo đi."