Bây giờ thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người còn lại: Miêu Nguyệt và Hoàng Vũ, ai cũng biết rằng hai người bọn họ là vô phương địch thủ trong côi nhi viện này, hai người kia đã đáng sợ như vậy, thế còn hai người này, liệu có thể lường trước sao?
Hoàng vũ quay sang nhìn Miêu Nguyệt, cô nhìn anh khẽ gật đầu, anh cũng mỉm cười nhìn cô, nụ cười thật ấm áp, chứa đựng sự tin tưởng và yêu thương.
Quét ánh mắt màu tím đầy lãnh khốc và huyền ảo quanh phòng, Miêu Nguyệt không nói lời nào một thân bước đến bể cá lớn góc phòng. Không biết cô định làm gì, tất cả đều im lặng dõi theo cô, một loại khí chất đáng sợ bao phủ quanh Miêu Nguyệt, lãnh khốc, vô tình.
Miêu Nguyệt lấy ra một lọ sứ nhỏ được cất trong đai lưng. Cô nghiêng bình, thật thận trọng, một giọt chất lỏng trong suốt, không mùi, không màu tựa như nước được nhỏ xuống bể cả. Tất cả đều nín lặng chờ đợi kết quả. Dường như chẳng có gì sảy ra cả, giọt chất lỏng chạm vào làn nước xanh mát của bể cá, hòa lẫn vào đấy thành những vòng tròn nối tiếp nhau. Thật giống như một hạt mưa hay một hạt sương chạm vào hồ nước vậy. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì tất cả gần như chết đứng. Chưa đầy ba giây, những con cá trong bể bắt đầu nổi lên với tư thế lật ngược, phơi cái bụng trắng phếu của mình, thoáng chốc tất cả cá trong bể đều chết hết. Thậm chí ngay cà những cây tảo, rêu đầu lập tức khô héo và chết. Một bể cá đẹp mê hồn giờ như một cõi chết.
Mặc kệ trước sự kinh ngạc cửa tất cả, Miêu Nguyệt đậy lại nắp bình, một hướng bước lên chỗ năm người kia
-độcc…nà nàyy, là do cô chế sao? – không giấu nổi kinh ngạc, Lam Phong ấp úng hỏi
-anh vẫn biết Miêu Nguyệt không thích dùng đồ của người khác mà – Triệu Tuấn chen vào, miệng cười cười đắc ý
Thật không thể tin nổi, đó chỉ là một giọt, nếu như một bình sứ đấy liệu có thể hủy diệt hết căn phòng này không nhỉ? Hơn nữa, độc này không màu, không mùi cho dù có nhạy bén cỡ nào cũng khó mà nhận ra được. Miêu Nguyệ đúng là cao thủ dùng độc.
Bây giờ chỉ còn lại Hoàng Vũ, thật không thể biết rằng anh sẽ thể hiện tài năng gì nữa đây, cả ba người kia đều khiến mọi người trố mắt nhìn. Tất cả đều tin rằng Hoàng Vũ sẽ không kém ba người kia.
Chớp mắt, chỉ thấy cánh tay anh khẽ động, một khẩu súng lục được dắt bên hông xoay trên tay anh, hướng thẳng súng đến tấm biên bắn, “đùng,đùng,đùng”
Ba tiếng súng dội vang lên, Hoàng Vũ tay xoay nhẹ, khẩu súng trở về vị trí cũ. Vì tấm biên ở quá xa bọn họ, không ai có thể thấy được kết quả. Quốc Hưng cùng Lam Phong đến gần xem. Cả hai đều trợn mắt kinh hãi nhìn nhau, miệng thì như có thể nhét vừa một quả trứng gà. Tất cả đều chính xác tuyệt đối, cả ba phát súng đều /. Không thể tin nổi, khoảng cách là m, vậy mà anh có thể bắn trúng tất cả hồng tâm. Nếu một lần còn có thể do may mắn, đằng này là ba lần, quả đúng là thiện xạ, à không, đại thiện xạ
Ông Thiết Đồng Nãy giờ ngồi ung dung trên chiếc ghế gỗ bành sang trọng quan sát bây giờ mới gật đầu cười nhẹ. Ông đứng lên, nhìn xuống bên dưới dõng dạc nói:
-Tôi không chọn sai người đúng không? Mọi người đều tận mắt chứng kiến, không dối nửa lời.
-Ông chủ chọn đúng- Tất cả đồng thanh
Ông Thiết Đồng khẽ gật đầu
- Tôi còn một chuyện nữa muốn nói với mọi người, một chuyện về bước ngoặc mới của cố côi nhi viện này.