̣ diện khuôn mặt thật – bị cướp hôn
Chiếc Ferrari lướt nhanh trên đường đèo, cuối cùng dừng lại tại một thành phố giáp biển. Thiên Ngạo lái xe đến trước một khách sạn năm sao lớn. Khi cô cùng hắn bước vào, tất cả các nhân viên, tiếp tân đều cúi chào “Cậu chủ”. Liền sau đó có một cô tiếp tân xinh đẹp mang hai thẻ phòng tới. Tất cả như được sắp xếp trước. Miêu Nguyệt cầm lấy thẻ rồi đi vào phòng. Vì bất ngờ nên cô chẳng mang theo đồ đạc gì cả? Cũng chẳng biết sẽ ở đây bao lâu? Phòng cô nằm sát bên phòng hắn. Cô thả người lên tấm đệm, suy nghĩ về những lời nói ban nãy của Thiên Ngạo. Đến giờ thì cô vẫn chưa biết rốt cuộc hắn đưa cô đến đây để làm gì.
“cộc cộc cộc” – tiếng gõ cửa vang lên.
Miêu Nguyệt đứng lên mở cửa, hình ảnh trước mắt khiến cô khá ngạc nghiên.
Thiên Ngạo trong bộ thường phục hoàn toàn khác so với mặc đồng phục học sinh. quần jean kết hợp với áo pun đơn giản, trông tùy ý nhưng quấn hút bức người, gợi vẻ phóng khoáng. Hắn liếc nhìn cô vẫn còn đang mặc đồng phục, không nói không rằng kéo cô ra ngoài.
Khi chẩn bị bước ra khỏi khách sạn thì cơn mưa phùn rảo nhẹ. Đối với những người khác điều đó quá lãng mạn nha. Nhưng đối với Miêu Nguyệt thì không tốt chút nào, cô càng tránh nước càng tốt. Cô khựng bước lại, lạnh lùng nói:
-Tôi không quen đi mưa
-Hửm…. Mưa phùn thôi mà – Thiên Ngạo tỏ ý vô tư
-Tôi không quen…
-Vậy thì nên làm quen một chút
-Anh….
Thiên Ngạo nhìn Miêu Nguyệt cười cười.
-Hình như cô có vẻ ngại nước, vậy đi ra tắm biển chút chứ?Hửm?
-Không cần… - Nói rồi cô liền quay bước trở vào trong
Nhưng động tác của cô không nhanh bằng hắn. Thiên Ngạo kéo tay cô lại, theo quán tính người cô đập vào ngực hắn. Tiện thể hắn cúi xuống bế cô lên. Nhân viên khách sạn chứng kiến cảnh đó sock toàn tập.
-Để xem em muốn giấu tôi thứ gì
Nói rồi hắn một mạch bế cô ra biển, khách sạn cách bải biển chưa đến mét. Trong phút chốc hắn đã bế cô đến đó. Miêu Nguyệt dùng hết bản năng kháng cự nhưng vô ích, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này. Thiên Ngạo bước từng bước, nước ngập đến chân rồi ngang thắt lưng hắn.
“Tùmm”
Bất ngờ, Thiên Ngạo ném cô xuống nước, nước bắn tung tóe. Có lẽ hắn đã đoán ra được bí mật cô che giấu khuôn mặt rồi nên lưng ném rõ ràng mạnh, mục đích muốn xóa đi lớp bột dịch dung. Bị một lực ném mạnh như vậy cô chìm hẳn xuống khoảng mét. Không ổn rồi, khoảng cách như vậy nước sẽ rửa trôi hết. Miêu Nguyệt ơi là Miêu Nguyệt không ngờ có ngày cô lại bó tay chịu trói như thế này. Nhưng… cũng không phải là quá tệ, để hắn biết một vài bí mật cũng không phải không tốt. Nghĩ rồi cô liên trở mình ngoi lên mặt nước, mặt tức giận nhìn Thiên Ngạo.
Trước mặt hắn chính là người con gái đó, người con gái chỉ thuộc về mình hắn. Quả nhiên hắn đoán không sai, chính là cô. Đôi mắt tím sậm sâu thẳm như nước hồ thu, làn da trắng ngần, môi anh đào đỏ mọng, sống mũi cao thanh toát, khuynh diễm bức người. Đặc biệt là khuôn mặt cô đang tức giận… Đúng Miêu Nguyệt chính là cô ấy. ( cô ấy là ai sau này biết hì hì)
Thiên Ngạo nhanh như chớp kéo cô vào lòng, phủ môi lên môi cô. Hành động đó khiến Miêu Nguyệt cứng đờ cả người, cô… cô đang bị cướp hôn đó sao. Lần trước cô chỉ bị Sói Đêm hôn lên má. Lần này là cướp hôn, cướp hôn. Miêu Nguyệt dùng hết sức vùng vẫy nhưng cả người đều bị hắn giữ chặt. Cô chỉ còn cách cắn chặt răng không để chiếc lưỡi tinh quái hắn xâm vào. Thấy bộ dạng của Miêu Nguyệt, Thiên Ngạo lại càng thích thú. Hắn đánh lưỡi trêu chọc trên cánh môi cô, mút mạnh cánh môi đỏ mọng rồi nhẹ nhàng day day ( Chúa ơi con chỉ viết theo suy nghĩ thôi lau mồ hôi). Miêu Nguyệt càng ngày càng bị sự quyến rũ kia thôi miên, cuối cùng lại trở nên bất động, mặc hắn tách hàm răng trắng đều của cô ra mà quấn lấy lưỡi cô. (kinh khủng quá). Nhưng phút chốc lý trí cô bừng tỉnh, đã không kháng cự được thì cô trả thù hắn. Miêu Nguyệt đôi mắt càng sậm hơn vì tức, cô vòng hai tay ra cổ hắn, đáp trả ( T_T). Cả hai mảnh liệt đến từng giây phút cho đến khi Miêu Nguyệt cắn mạnh vào môi hắn, vị máu trào bên khóe môi. Thiên Ngạo cũng chẳng vừa cắn mạnh cô một cái ( kết cục cũng tương tự). Hai con người này giống như đang khẳng định chủ quyền nơi nhau.
Đến khi cả hai buông ra. Miêu Nguyệt cánh môi sưng mọng cùng máu những tia máu căm giận nhìn hắn. Thiên Ngạo cũng không khá hơn, đôi môi quyển rũ kia bị một vết cắn làm chảy máu. Tuy nhiên, hắn vẫn nở nụ cười yêu mị. Là nụ cười của độc quyền chiếm hữu
Miêu Nguyệt tay nắm chặt nắm đấp, tung cước vào hắn. Thiên Ngạo liền nhanh chóng né được, đồng thời lại kéo cô vào lòng
-Muốn nữa sao?
( tác giả: chắc chết quá
Thiên Ngạo: ra chỗ khác chơi)
-Không cầnnn… Miêu Nguyệt buông dài một câu rồi hầm hực trở về khách sạn, cô đúng là sai lầm khi cùng hắn đến đây, nếu cô ở lại cùng Hoàng Vũ thì đã không như thế này ( thế đâu có cảnh hot J)
Thiên Ngạo mỉm cười bước phía sau cô. Chuyến đi này thật không tệ nha, rốt cuộc lại khiến anh tìm ra cô. Hắn nói vài câu với cô nhân viên rồi trở về phóng.
Trùng hợp là cả hai sau khi về phòng đều đi tắm
Dưới làn nước mát chảy xuống người
Bên này phòng:
Thiên Ngạo không khỏi vửa nghĩ lại vừa cười,đưa ngón tay lên vuốt môi như vẫn còn vương hôi ấm của cô. Hắn thích cảm giác ban nãy. Có lẽ hắn sẽ nghiện đấy
Bên kia phòng:
Miêu Nguyệt Cắn chặt môi dưới, không ngờ cô lại bị cướp hôn. Nhưng mà cô không thể phủ nhận nụ hôn của hắn rất quyến rũ. Súy chút nữa thì làm mất luôn lí trí của cô rồi