̣ em đa tình Sau khi Chung Hạ Nhi đã chọn một phòng khác và ngồi lỳ trong phòng không ra. Thiên Ngạo cũng chẳng quan tâm liền kéo Miêu Nguyệt về phòng, ra ban công hóng gió.
-Đói không – hắn đưa tay vuốt tóc cô dịu dàng hỏi.
Miêu Nguyệt lắc đầu, mắt không rời mặt hắn. Rõ ràng ai cũng có thể nhận ra Chung Hạ Nhi thật sự thích hắn, ban nãy gượng gạo cười càng thêm chứng tỏ. Cũng khó trách, Thiên Ngạo hội tụ đủ tố chất nam thần, tiền bạc, vẻ ngoài đều có. khuôn mặt cùng thân người kia quả thật yêu mị chết người, nhất là đôi mắt xanh biếc sâu thăm thẳm ấy, nó như cuốn người nhìn vào hư ảo mê li.
-Đẹp không?
-Đẹp – Miêu Nguyệt chỉ vô thức trả lời, lát sau mới để ý đến nụ cười đắc ý mang vẻ giễu cợt trên môi hắn.
-Có một người mắt cũng đẹp như thế, muốn đi xem không?
-Ừ
Vậy là Thiên Ngạo cùng cô ra khỏi phòng, đi đến căn phòng đầu tiên lầu . Đây chính là căn phòng ban đầu Miêu Nguyệt định ở nhưng hắn không đồng ý. Bên trong sạch sẽ và gon gàng như có người ở. Toàn bộ phòng mang tông tím, có lẽ đây là căn phòng của phụ nữ, và chắc chắn cô ta sống rất nội tâm. Giữa phòng treo một tấm ảnh lớn của người phụ nữ mà khi trước Miêu Nguyệt từng nhìn thấy. Lúc đấy cô còn nghĩ là hôn thê của hắn vì quá trẻ, nhưng bây giờ để y lại mới thấy mắt hắn và người phụ nữ trong ảnh hoàn toàn giống nhau. Có lẽ đây là mẹ hắn
Miêu Nguyệt quay sang nhìn hắn, sắc mặt hắn vẫn không đổi, chỉ chăm chú nhìn lên bức ảnh. Có lẽ mẹ hắn đã qua đời, mà còn từ khi rất trẻ. Nếu như vậy khi ấy hắn cũng vẫn là trẻ con đã phải chịu mất mát rất lớn. Cô định lên tiếng an ủi hắn nhưng chẳng biết nói làm sao nên lại thôi, lặng lẽ cùng hắn đứng đó rất lâu.
….
Mãi lúc sau, Hoắc Thiên Ngạo mới quay sang cô cười:
-Có giống nhau không?
-Ừ..giống
-Nhưng tôi không thể hiền từ được như bà ấy – ánh mắt hắn hiện lên tia bi thương.
Miêu Nguyệt thật sự không biết nên làm sao lúc này.Làm sao để hắn htôi đau lòng nữa. Nói với hắn “thôi đừng đau lòng nữa sao”? Không..nghe thật vô vị
-Tôi…buồn ngủ!
Nghĩ thế nào rốt cuộc Miêu Nguyệt lại đưa ra một lý do khá không liên quan nhưng vô cùng hợp lý. Cô đành cười trừ
-Hửm? Ừ! Cũng nên đi ngủ thôi – Thiên Ngạo bật cười nhìn cô, lại cúi xuống bế cô lên rồi rời đi.
Miêu Nguyệt choáng váng, Cô cũng chỉ muốn hắn đừng nghĩ đến quá khứ nữa, không biết hắn có nghĩ ra ý khác không nữa, thế nhưng cũng chẳng giãy nảy phản kháng >.