Ishimura như một cái đuôi bám dai dẳng không buông. Dù Hạ Tiểu Nhu hết mềm mỏng lại cứng rắn từ chối nhưng hắn vẫn mỗi ngày cho người đưa hoa đến. Việc hợp tác với Bách Hợp chỉ là mối làm ăn cỏn con của bất động sản Ishimura, căn bản không cần đến tổng giám đốc ra tay nhưng mỗi lần có cuộc họp hắn lại sống chết đến công ty cô. Họp xong liền “tiện thể” đến phòng cô, cô không thể thẳng tay mời hắn đi, nhưng hắn cứ dây dưa phiền phức vô cùng.
Hạ Tiểu Nhu là con ma cuồng công việc, Phương Nghị biết ý nên chẳng bao giờ tìm cô trong giờ làm, thậm chí đợi cô tăng ca thỏa mãn rồi mới đến. Lăn lộn đi học đi làm ở ngoài bao nhiêu năm, Hạ Tiểu Nhu nhận ra người hiểu ý người khác như Phương Nghị ít đến đáng thương. Phải chi thế giới này người nào cũng được như anh thì đã tốt đẹp. Không hiểu sao dạo này gặp ai cô cũng vô tình nghĩ đến anh, so sánh với anh. Chẳng lẽ gần đây hai người gặp nhau quá nhiều? Chắc là vậy rồi!
Hôm nay nghe ngóng được Ishimura sẽ đến Bách Hợp bàn việc đầu tư, từ sớm Hạ Tiểu Nhu đã lấy cớ kiểm tra tình hình kinh doanh, trốn sang chi nhánh ở Yokohama tạm lánh nạn. Vừa xong việc định quay trở lại công ty, nhân viên tốt của cô lại gọi điện mật báo cuộc họp đã dời lại, bây giờ mới bắt đầu. Hạ Tiểu Nhu đau đầu, đành vòng xe sang chi nhánh ở Evergreen tiếp tục “kiểm tra tình hình”.
Mới đầu mùa đông, trời lạnh nhưng lại chưa có tuyết, lượng khách đến Nhật cũng giảm bớt một ít nên Hạ Tiểu Nhu muốn tập trung vào lượng khách nội địa. Đáng lẽ có thể vào phòng quản lý ở trong nhưng cô muốn quan sát khách hàng một chút nên chọn bàn ở ngoài, giả dạng vừa ăn trưa vừa xem sổ sách.
Đang mải mê theo dõi các con số, một bó hoa đã đặt trước mặt cô, người đối diện không chút khách sáo ngồi xuống. Lại là Ishimura! Hạ Tiểu Nhu thở dài, tên này đặt chip định vị trên người cô sao, sao lại biết cô đang trốn ở đây!
“Hạ tiểu thư cho phép tôi dùng bữa với cô chứ?” Không biết làm cách nào Ishimura mua chuộc được nhân viên nào đó trong Bách Hợp, nắm được hành tung của cô. Ban đầu hắn biết cô tránh đến Yokohama nên cố tình đổi giờ họp, bây giờ lại chạy đến đây gặp người.
Hạ Tiểu Nhu không muốn nói chuyện với hắn tí nào nên gấp sổ sách, đứng dậy nói “Xin lỗi Ishimura tiên sinh, tôi đã dùng bữa xong. Anh có thể từ từ thưởng thức, tôi xin phép đi trước!”
“Hạ tiểu thư không có thiện ý thử sủi cảo với tôi sao? Vậy mà tôi định cùng cô bàn bạc về thức ăn ở Bách Hợp rồi quyết định mức đầu tư!”
Thật là đau đầu mà! “Nếu Ishimura tiên sinh có nhã ý muốn dùng thử, để tôi gọi phòng nghiên cứu sản phẩm đến bàn với anh. Bây giờ tôi phải về Bách Hợp! Anh dùng bữa thong thả, tôi xin phép!”
Hạ Tiểu Nhu cũng không khách sáo, quay người bỏ đi. Không ký hợp đồng thì thôi, anh tưởng Bách Hợp tôi không có bất động sản Ishimura sẽ chết à? Cho dù có chết, tôi cũng vực dậy được!
Không ngờ Ishimura cũng rời chỗ ngồi, cầm bó hoa đuổi theo cô đến tận sảnh “Hạ tiểu thư, tôi thật sự thích cô, muốn làm bạn trai của cô. Cô nói xem tôi phải làm thế nào cô mới chịu đồng ý?”
Một màn này không qua khỏi mắt Phương Nghị. Các người làm loạn ở đâu tôi không quan tâm, nhưng không được phép quấy nhiễu sảnh của tôi! Anh lập tức đến gần, nhận ra là Hạ Tiểu Nhu và Ishimura.
Lúc này, Ishimura đang nắm lấy cổ tay Hạ Tiểu Nhu rất chặt, cô khổ sở giằng co nhưng không thể nào thoát được. Phương Nghị bỗng chốc cảm thấy vô cùng khó chịu, người điềm tĩnh như anh cũng có lúc máu nóng bốc lên, anh muốn ra tay với tên đàn ông này!
“Xin vị tiên sinh này buông tay ra!” Phương Nghị gằn giọng. Tất cả mọi người khi bước vào đây đều là khách của anh, đây là lần hiếm hoi anh lớn tiếng.
Hạ Tiểu Nhu quay về phía phát ra giọng nói. Có hai luồng suy nghĩ trong cô lúc này. Một, cô không muốn Phương Nghị nhìn thấy mình dây dưa với người khác, hôm trước cô đã cứng rắn nói với anh mình đang lựa chọn người theo đuổi. Bây giờ người theo đuổi cô lại là một tên sến sẩm tẻ nhạt thế này, quả có chút mất mặt.
Hai là, cô có tia mong chờ anh đến giải vây cho mình. Một tuần Phương Nghị làm năm ngày, nhưng lại có ba ca khác nhau. Xác suất gặp được anh không phải quá lớn. Hạ Tiểu Nhu không muốn người khác giúp đỡ cô, cô không muốn mình bị yếu thế hay mắc nợ ai đó. Chỉ có Phương Nghị có thể.
Tựa hồ trên đời này, không ai xứng đáng để cô chịu ơn, chỉ có Phương Nghị.
Tựa hồ cô không bao giờ lộ mặt chật vật của mình với ai, chỉ có Phương Nghị.
Ishimura lên tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ của Hạ Tiểu Nhu “Anh biết tôi là ai không?”
“Xin lỗi tiên sinh, đây là sảnh chính của khách sạn chúng tôi. Hành động của anh có thể ảnh hưởng đến các vị khách khác!”
Lòng Hạ Tiểu Nhu chùng xuống. Hóa ra anh chỉ vì làm việc thôi à Phương Nghị? Cũng giống như ngày trước tôi hay Yuka náo loạn, anh cũng chỉ vì muốn sảnh của mình yên bình thôi. Hạ Tiểu Nhu dẫu biết chuyện này không có gì sai, dĩ nhiên Phương Nghị chỉ làm việc, cô làm sao quan trọng tới mức đó đối với anh. Vì một người bạn như cô mà đi đắc tội với Ishimura, người đặt công việc lên trên hết như Phương Nghị sẽ không làm như vậy. Chỉ có khách hàng anh xem như Trời mới đủ để anh đối phó với tổng giám đốc bất động sản này thôi. Nhưng tại sao cô lại thấy không vui?
“Một quản lý sảnh nhỏ nhoi mà cũng chống đối tôi. Tôi có thể nói Lạc Huân sa thải anh ngay lập tức! Anh dựa vào cái gì ngăn cản tôi?” Ishimura lên mặt thách thức, hắn chỉ chịu nhún nhường Hạ Tiểu Nhu vài phần, còn lại tuyệt đối không. Bất động sản Ishimura và Lạc thị có vài mối làm ăn, hắn không tin Lạc Huân không nể mặt hắn.
“Dựa vào tôi là bạn trai của cô ấy!”
Dứt lời, Phương Nghị không khách sáo nắm lấy ngón tay của Ishimura gỡ ra thật mạnh, kéo Hạ Tiểu Nhu vào lòng mình. Tay anh đặt lên vai cô khẳng định chủ quyền, lại ép chặt về phía mình. Tim Hạ Tiểu Nhu đập loạn, lúc này hai người không còn khoảng cách, đây là lần đầu tiên cô gần anh đến thế. Đầu cô đặt ở cổ anh, cô mơ hồ nghe tiếng tim anh. Hạ Tiểu Nhu tưởng Phương Nghị lúc nào cũng có thể bình tĩnh, nhưng bây giờ dường như trái tim anh cũng không đập theo nhịp bình thường nữa.
Gương mặt Ishimura thoáng chốc lộ vẻ mất mát, cánh tay cầm bó hoa đã buông thõng “Có thật không?”
Ngửi thấy mùi hương nam tính trên người anh, Hạ Tiểu Nhu thấy trong lòng như có con nai chạy loạn. Nhưng đã bắt đầu phải cố diễn cho trót, cô vòng tay mình ôm lấy eo Phương Nghị, nhìn anh cười rạng rỡ “Phải, tôi chưa nói với Ishimura tiên sinh. Đây là người yêu của tôi!”
Phương Nghị đang cố gắng giữ mình thoải mái để không bị lộ, bỗng cảm giác được cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tiểu Nhu choàng qua. Hiện tại cô dính sát vào người anh. Tuy mùa đông ai cũng mặc quần áo thật dày, anh vẫn cảm nhận được eo mình có chút khác lạ. Mùi thơm từ tóc cô truyền đến mũi anh, là mùi dầu gội cao cấp của nữ giới. Lại còn ánh mắt thâm tình chết người kia, tim Phương Nghị đập một cái thật mạnh. Hạ Tiểu Nhu này có cần diễn sâu vậy không!
Hai người diễn nhiệt tình vậy mà Ishimura vẫn không chịu bỏ cuộc “Em chọn tên quản lý nghèo nàn nhỏ nhoi này mà không chọn anh? Anh có gì thua hắn?”
Lại một tên sống chết đòi phân định thắng thua như Hạ Tiểu Nhu ngày trước. Bây giờ thì cô đã nhìn rõ lúc xưa mình có bao nhiêu càn quấy, khiến người ta chán ghét. Cô lắc đầu “Ishimura tiên sinh, tình yêu là nói đến cảm giác, không phải tiền bạc hay địa vị. Huống hồ tôi rất ngưỡng mộ tài năng của anh ấy.”
Câu cuối cùng là thật lòng, quả thật cô rất khâm phục bản lĩnh của Phương Nghị. Vừa từ Đài Loan đến Nhật chưa đầy một năm, anh đã cho mọi người thấy mình không thua kém bất kỳ người bản xứ nào. Cô biết chắc chắn trong tương lai anh sẽ còn tiến xa. Không sinh ra trong gia đình quyền thế như Lạc Huân hay Ishimura nhưng so tài năng, anh tuyệt đối không thấp hơn. Lại còn tinh tế hiểu chuyện gấp mấy lần tên dở hơi đang đứng trước mặt cô đây. Quan trọng là, hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là người đầu tiên cô chịu khuất phục.
Hạ Tiểu Nhu chợt khựng lại, cô tán thưởng anh như thế, ở bên anh thoải mái như thế, vậy còn về phần “cảm giác”, cô nghĩ thế nào? Phương Nghị là một người bạn tốt đúng không? Là tri kỉ để cô có thể nói hết lòng mình không chút dấu diếm, là người hiểu cô đến chân tơ kẽ tóc luôn làm cho cô dễ chịu khi ở bên đúng không?
Phương Nghị vỗ vỗ lên vai cắt đứt mạch suy nghĩ của cô “Mong Ishimura tiên sinh từ nay đừng làm phiền bạn gái của tôi!”
Ishimura nhìn hai người liếc mắt đưa tình không coi hắn ra gì liền buồn chán thất thểu quay đi. Hạ Tiểu Nhu thấy mọi chuyện có vẻ dễ dàng, có chút lo không biết trong lòng hắn thật sự đã bỏ cuộc chưa.
“Còn lo hắn quay lại tìm cô sao?” Phương Nghị thấy bóng Ishimura đã khuất hẳn liền buông tay ra khỏi vai cô.
Hạ Tiểu Nhu thấy vai đột nhiên mất đi sức nặng, cảm thấy có chút mất mát. Nhưng cô cũng nhanh chóng gỡ tay mình ra khỏi hông của anh.
“Tôi không tin hắn bỏ cuộc dễ dàng vậy. Mấy tuần nay hắn thật sự như oan hồn đòi mạng, sống chết không buông. Dù sao đi chăng nữa, lần này cũng… cảm ơn anh.”
Sau khi cô thả tay ra, anh cũng lùi lại một bước nhỏ giữ khoảng cách giữa họ. Mùi hương và độ ấm áp dễ chịu biến mất, hai người tự dưng cảm thấy trống rỗng.
“Cô không cần khách sáo, chúng ta là bạn bè! Hi vọng cô không trách tôi đường đột. Vả lại cũng không phải thật, Hạ đại tiểu thư đang lựa chọn người đẹp trai nhất, giàu có nhất, nhà to nhất, tôi hẳn không lọt được vào danh sách của cô ha ha!”
Hơn nữa cô còn chưa quên được Lạc tổng, không cần phải ép buộc mình. Phương Nghị luôn nghĩ mình hiểu rõ lòng người khác, luôn điều khiển cuộc chơi theo ý muốn của anh nhưng hiện tại có chút khó nắm bắt. Cuối cùng là Hạ Tiểu Nhu đã sẵn sàng cho một mối tình mới chưa?
“Anh biết tôi không phải là người như vậy mà! Chính tôi mới không lọt vào mắt anh. Không phải anh cũng chê tôi ngang ngược phiền phức sao quản lý Phương?”
Hạ Tiểu Nhu nhanh chóng cười to chôn chặt cảm giác kì lạ đang dâng lên trong lòng. Anh nói như vậy chính là chúng ta không có khả năng sao? Hạ Tiểu Nhu luôn tự tin cầm chắc khả năng thắng nhưng giờ phút này lại mông lung mơ hồ.
Cả hai đều là loại người giỏi che dấu cảm xúc nên lúc này vẫn chọc ghẹo nhau cười nói bình thường. Thế nhưng trong lòng họ đều có những suy nghĩ khác lạ. Dường như cảm giác với đối phương cứ lớn dần lớn dần lên, không thể ngăn cản được. Đây gọi là gì? Không phải chúng ta chỉ là bạn sao?
Thời gian vừa rồi cùng nhau trải qua vui vẻ, họ mơ hồ cảm nhận được điều gì đó từ đối phương. Nhưng hôm nay cả hai thẳng thắn nói như vậy, chả lẽ những gì chúng ta tưởng đều là ảo giác?
Thật ra, khi rơi vào lưới tình, dù là người bản lĩnh cách mấy cũng có lúc mờ mịt. Hai người luôn tự nhận mình lý trí lần này như đi vào sương mù, lúng túng không biết phải làm thế nào. Chẳng qua chỉ là yêu, chỉ có hai tên ngốc mãi không chịu nhận, làm rối lòng nhau thôi!
Trời đã vào đông, nhiệt độ xuống thật thấp, gió thổi giữa các tòa nhà cao tầng ở Tokyo khiến người ta chợt rùng mình. Hạ Tiểu Nhu đã phải khoác thêm vài lớp áo, choàng thêm một chiếc khăn khi ra khỏi nhà. May mắn hôm nay là một ngày đông đẹp, bầu trời không xám xịt như mọi khi, nắng vàng ươm gieo mình trên ngọn cây, trời nổi gió nhẹ mơn man từng lọn tóc xoăn của cô. Hôm nay cũng là một ngày trọng đại, lễ cưới của Lạc Huân và Ân Đồng, mà phù rể và phù dâu là Hạ Tiểu Nhu và Phương Nghị.
Bọn họ đã làm lễ ở nhà thờ từ sáng, bây giờ đang là tiệc tối. Tiệc lần này không tổ chức ở Evergreen nữa, sau hôm nay hai người sẽ bay đi Đài Loan chuẩn bị làm lễ lần hai tiện thể đón năm mới, lại hưởng tuần trăng mật, ước chừng nửa tháng sau mới về lại Tokyo. Đêm nay Ân Đồng xinh đẹp trong chiếc váy cô dâu trắng tinh khôi, Hạ Tiểu Nhu bên cạnh cố tình trang điểm nhẹ hơn mọi khi làm nổi bật nhân vật chính.
Cô dâu chú rể không thể uống rượu quá nhiều nhưng Lạc tổng kết hôn là đám cưới lớn, khó tránh khỏi phải tiếp rất nhiều khách. Đây là nhiệm vụ của phù dâu phù rể, cũng may hai người tửu lượng không tồi, liên tục uống thay cho Lạc Huân và Ân Đồng. Trong đám tiệc có những người bạn của Hạ Tiểu Nhu, trêu đùa hỏi cô chừng nào lên xe hoa. Hạ Tiểu Nhu chỉ cười, nói mình đang hẹn hò với kế hoạch năm tới của Bách Hợp, hiện tại chỉ muốn chung thủy với “bạn trai” này, chưa tính chuyện khác. Phương Nghị nghe được cũng cười, đây là đáp án anh đã biết từ trước. Nhìn Lạc tổng và Ân Đồng yêu nhau sâu sắc, vượt qua bao thử thách để có ngày hôm nay, anh thầm ngưỡng mộ họ. Anh quay sang Hạ Tiểu Nhu, tự hỏi không biết bây giờ cô nghĩ gì?
Tàn tiệc, cô dâu chú rể nghỉ tại phòng tổng thống của khách sạn. Hôm nay cả Lạc Huân và Ân Đồng đều cố ý không uống quá nhiều, họ muốn tận hưởng đêm tân hôn đã mong đợi bấy lâu. Anh nhìn cô e thẹn trong chiếc váy trắng, vòng tay kéo khóa xuống, cả người trắng mềm lộ ra trong không khí. Đây không phải là lần đầu họ nhìn thấy nhau trong tình trạng này, nhưng thời khắc này đặc biệt xúc động.
Lạc Huân ôm Ân Đồng lên giường, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Anh nâng niu cô như trân bảo, biết là lần đầu của cô, Lạc Huân kiềm nén, nương theo cảm giác của Ân Đồng. Tuy vậy, lúc anh đi vào cô vẫn đau nhăn mặt, nước mắt chảy ra. Lạc Huân xót xa hôn lên mí mắt cô, chậm rãi chờ cô thích ứng. Cơn mỏi mệt đi qua, khăn trải giường dính vài đốm máu, hai người hạnh phúc ôm nhau, hưởng thụ cảm giác thuộc về nhau trọn vẹn nhất.
Spoil chương sau:
"Cũng may chỉ có một chỗ mở này, Phương Nghị đã thành công lột toàn bộ chiếc váy phù dâu xuống. Đây là loại áo cúp ngực hở lưng, phần ngực được che bằng hai miếng mút và gọng may sẵn trong áo. Chính vì vậy, Hạ Tiểu Nhu … không mặc áo ngực."