Khi Dạ Tuyết tỉnh lại thì sắc trời đã xế chiều, tiệc trà ồn ào trong hậu viên Cổ gia cũng đã sớm kết thúc, những nam thanh nữ tú kia cũng đã trở về chuẩn bị ngày mai lên đường đi Lam Hà thành.
Nàng trở mình thì thấy Cổ Tước mỉm cười nhìn nàng, hai khuôn mặt gần đến mức chóp mũi sắp đ-ng nhau. Lúc này Dạ Tuyết mới chợt thấy dưới bụng còn chút dư âm ê ẩm, không khỏi ngượng ngùng dúi mặt vào cổ hắn, không dám nhìn thẳng mặt.
Cổ Tước vòng tay qua vuốt ve lưng ngọc của nàng một chút, cảm nhận làn da trắng nõn mịn màng kia. Dạ Tuyết trốn được một lúc thì nhỏ giọng nói ra:
- Ngươi làm chuyện xấu xa với tỷ tỷ, tỷ tỷ bắt ngươi phải chịu trách nhiệm.
- Tất nhiên, ta sẽ cả đời hảo hảo chăm sóc tỷ.
Cổ Tước không chút do dự đáp.
Dạ Tuyết lúc này mới không trốn nữa, thẳng thắn nhìn hắn, hỏi:
- Tiểu thiếp của ngươi thì sao? Tỷ như... thị nữ Thanh Ngọc kia.
Cổ Tước cũng không có bị rung chuyển, thành thật đáp:
- Cổ Tước ta sống sẽ không phụ người đối tốt với ta, ta chính là có thực lực nói được làm được. Trong tương lai nếu ta vô trách nhiệm bỏ mặc nữ nhân đem lòng yêu mến ta, liệu tỷ có còn tín nhiệm ta hay không?
Sống ở Thánh Huyền Giới chính là khảo nghiệm thực lực con người. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường nếu tên nam nhân đó có đầy đủ bản lĩnh chịu trách nhiệm với hậu cung của hắn. Trên thực tế, trong lịch sử Thánh Huyền Giới đã từng xuất hiện qua nhiều cường nữ đa phu, bọn họ chính là có dạng thực lực này, nếu không đã không thu phục được đám nam nhân kia.
Giấm chua trong bụng Dạ Tuyết vừa dâng lên chưa được một lóng tay đã hoàn toàn rút mất, nàng nghịch ngợm hôn hắn một cái, đem đầu hắn ôm vào ngực thơm, vẻ mặt thỏa mãn.
Sau khi hai người lõa thể đùa bỡn nhau được một lúc, Cổ Tước mặc y phục cho nàng, lại giúp nàng chải tóc. Buổi tối, cả hai dùng bữa trong phòng Dạ Tuyết, mấy thị nữ cũng không biết là tiểu thư của các nàng đã thất thân vì lúc đó hai tỷ đệ dùng huyền khí phong bế không gian trong phòng lại, âm thanh muỗi bay cũng không thoát ra ngoài được, nếu không tiếng rên la dâm mị của Dạ Tuyết đã kinh động toàn Cổ gia rồi.
Ăn xong, Cổ Tước lấy dược đỉnh ra, ngồi dưới đất, các loại dược liệu bày ra trên sàn gỗ, trong đó có một viên thú đan nhất biến lấy được từ hành trình xuyên sơn mạch của hai chủ tớ.
- Đệ muốn luyện Huyền Đan?
Dạ Tuyết ngồi kế bên tò mò hỏi.
- Không sai, có điều Huyền Đan ta luyện ra có thể giúp tỷ lập công cho tông môn.
Cổ Tước cười thần bí, nói ra. Sau đó hai tay đánh huyền khí vào dược đỉnh, hỏa diễm màu lam bùng cháy, khiến Dạ Tuyết khẽ giật mình. Trước đây nàng có nghe lão nô báo cáo Cổ Tước biết luyện dược, nhưng ngay cả Bạch lão cũng chưa từng chứng kiến lam hỏa hiếm thấy của hắn.
Cổ Tước vừa duy trì ngọn lửa vừa ném toàn bộ đan dược vào, kể cả thú đan.
Dạ Tuyết không khỏi kêu lên:
- A, không được! Làm như vậy sẽ dễ hỏng dược liệu!
Nhưng tiếp theo nàng liền bị chấn kinh. Đệ đệ nàng dẫn ra hỏa diễm màu lam mà không cần thủ ấn, hai tay chỉ giữ nguyên trong không trung, mà đống dược liệu cùng viên thú đan bên trong dược đỉnh đều được tinh luyện rất tỉ mỉ, tựa như nhiều dược sư ngự một dược đỉnh vậy.
- Đa Luyện Tĩnh Dẫn!
Dạ Tuyết ngạc nhiên nhìn đệ đệ mình. Không giống như Thanh Ngọc đã nhìn đến quen mắt, Dạ Tuyết là lần đầu thấy Cổ Tước luyện đan, khiến nàng không khỏi khiếp sợ.
Cổ Tước nhún vai cười cười, tiếp tục tinh luyện dược liệu. Một lúc sau, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, Cửu Thiên Quyết Nhị Thiên vận chuyển, tinh thần lực cường đại rót vào.
Các loại tinh hoa dược liệu đủ mọi hình thể bắt đầu trộn lẫn vào nhau.
Lúc này, lam hỏa bỗng dưng hóa hình, biến thành một đầu mãnh sư há mồm nuốt tinh hoa dược liệu vào bụng. Mãnh sư bắt đầu gầm thét không dứt, ngay cả dược đỉnh cũng rung chuyển.
- Hợp cho ta!
Cổ Tước khẽ quát, hai tay chắp lại, lam hỏa mãnh sư cuồng hống một tiếng cuối cùng rồi nổ tung, đem nắp dược đỉnh hất ra, một viên Huyền Đan nhất biến màu trắng tinh bay lên.
Cổ Tước đón lấy đan dược, không quan tâm lắm đưa cho Dạ Tuyết, nói ra:
- Tỷ mang về tông môn có lẽ sẽ đổi được chút phần thưởng.
Dạ Tuyết cầm Huyền Đan nhìn ngắm một lúc thì suýt nữa nhảy dựng lên.
- Lục, lục tinh!
Nàng không khỏi thở dốc trừng mắt nhìn hắn.
- Tạm thời ta chỉ có thể làm tới đây.
Cổ Tước gật đầu nói ra:
- Đợi ta trở thành Huyền Sư có thể luyện ra thất, bát tinh. Tất nhiên, đây là luận đan dược nhất biến. Về phần nhị biến, cho dù ta có trở thành Huyền Sư cũng chỉ có thể luyện ra tam tinh.
- Nhị biến tam tinh đã là cực phẩm rồi a.
Dạ Tuyết nhìn chằm chằm viên Huyền Đan nhất biến lục tinh trong tay, lẩm bẩm nói.
- Sau khi tiến vào Huyền Sư tỷ đã dùng qua Huyền Đan chưa?
Cổ Tước hỏi.
- Có, một viên tam biến tam tinh.
Dạ Tuyết gật đầu.
- Ầy, tỷ lệ thành đan kém cỏi như vậy... Nếu tỷ đột phá vào Huyền Vương thì đừng vội dùng Huyền Đan, chờ ta nghĩ biện pháp tìm cho tỷ tứ biến ngũ tinh trở lên.
Cổ Tước tặc lưỡi nói ra.
Dạ Tuyết cũng không có nghi ngờ lời hắn nói, tươi cười “ưm” một tiếng đáp ứng.
- Tiếp theo là nói về huyền công của tỷ.
Cổ Tước chuyển chủ đề.
- Huyền công của ta như thế nào?
Dạ Tuyết tò mò hỏi.
- Theo ta thấy thì tâm pháp Cực Âm Tiên Hà của tỷ tạm thời không có vấn đề gì, bất quá một khi đặt chân vào Huyền Hoàng cảnh sẽ bắt đầu gặp khó khăn.
- Làm sao đệ biết tỷ tu luyện Cực Âm Tiên Hà?
- Trên đời này không có nhiều loại huyền công có thể giúp tu sĩ thuộc tính Thủy dễ dàng ngưng ra huyền băng chỉ bằng tu vi Huyền Sư. Cực Âm Tiên Hà là một trong số đó.
Cổ Tước ung dung giải thích.
- Ngoài ra còn có huyền công nào tương tự nữa?
Dạ Tuyết hứng thú bừng bừng hỏi.
- Ngoài ra còn có Địa cấp Huyền Âm Chân Kinh, hoặc Thiên cấp Băng Thần Quyết. Có điều, chỉ có Huyền Âm Chân Kinh là từng xuất thế qua, Băng Thần Quyết xưa nay chỉ là truyền thuyết.
Ngay cả Khai Thế Tiên Vương năm xưa cũng chưa từng trực tiếp thấy qua Băng Thần Quyết, đồng thời cũng không rõ lời đồn về sự tồn tại của Băng Thần Quyết là từ đâu mà có.
- Thiên, Địa cấp a...
Dạ Tuyết cảm khái nói ra:
- Tâm pháp Cực Âm Tiên Hà của tỷ cũng chỉ là Huyền cấp trung giai.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, khái niệm Huyền cấp đã là mơ mộng, huống hồ Địa cấp hay thậm chí Thiên cấp. Còn trong mắt Cổ Tước, bí pháp Thiên cấp hắn đã từng nhìn thấy, cũng có nghiên cứu qua không ít, mục tiêu chân chính của hắn là Tiên cấp cùng Đế cấp chỉ có trong thần thoại.
- Tỷ không cần phải mơ mộng, tương lai Thiên cấp Địa cấp chắc chắn sẽ là sự thật.
Cổ Tước cười tự tin, nói ra.
Dạ Tuyết thấy hắn nói như chém đinh chặt sắt như vậy trong lòng cũng không khỏi rung động, trong phút chốc, nàng có niềm tin hắn sẽ dễ dàng đem huyền kỹ Thiên cấp ra tặng nàng. Bất quá nàng cũng không quan tâm về vật chất lắm, chỉ nghĩ tới tấm lòng sẵn sàng nhường huyền kỹ Thiên cấp cho nàng thôi đã đủ làm Dạ Tuyết động tình rồi.
Nàng uyển chuyển chui vào lòng hắn, môi đỏ nhẹ nhàng ngậm mút cổ hắn, một tay vuốt ve cái vật xấu xa kia qua lớp vải quần của hắn. Nhớ tới lúc sáng bản thân bị ác xà này làm cho ngây ngất đến chết mê chết mệt, khuôn mặt Dạ Tuyết không khỏi đỏ hồng lên, vô cùng xấu hổ.
Về phần Cổ Tước thì nếu nói về mặt sắc dục, Cổ Dạ Tuyết chính là điểm yếu của hắn. Chỉ cần nàng thân mật với hắn một chút liền khiến đạo tâm của hắn sụp đổ trong nháy mắt.
dương vt bị bàn tay uyển chuyển của nàng chọc nghẹo như vậy lập tức dựng thẳng, chủ thể cũng chịu không nổi đè Dạ Tuyết xuống sàn, quần áo lúc nãy mới mặc vào cho nàng gọn gàng bấy giờ lại bị mở tung ra.
Hai người vận dụng huyền khí phong bế không gian trong phòng xong thì đè nhau ra hôn hít đến mức môi miệng đều ửng đỏ lên, cặp lưỡi quấn lấy nhau cũng đã mỏi nhừ.
Cổ Tước bế nàng lên giường êm, tách hai chân thon dài của nàng ra, côn tht gấp gáp đâm vào. Dạ Tuyết a lên một tiếng, thân thể run rẩy, âm đo quấn chặt lấy hắn không muốn tách rời.
Ôm mỹ nhân trong tay, hạ thân Cổ Tước bắt đầu đưa đẩy mãnh liệt. Theo số lần côn tht của hắn đâm vào rút ra tăng lên, tiểu huyệt động của Dạ Tuyết cũng càng lúc càng ẩm ướt nhầy nhụa.
- Tước! Chậm, chậm chút...
Dạ Tuyết khẽ rên rỉ nói. Tuy toàn thân nàng sướng rơn, nhưng nàng cũng không muốn vội vội vàng vàng, tâm tư thiếu nữ lại muốn hai người từ từ chậm rãi ân ái thân mật một lúc.
- Ta làm tỷ đau sao?
Cổ Tước có chút hoảng sợ, từ trong xuân mộng tỉnh lại.
- Không phải.
Dạ Tuyết mỉm cười lắc đầu, nói ra:
- Ngược lại là rất thoải mái, có điều tỷ muốn nhịp điệu chậm lại một chút.
- Được, tỷ tỷ muốn thế nào ta cũng chiều theo tỷ.
Eo hổ Cổ Tước bắt đầu chậm lại, côn tht chỉ nhẹ nhàng cọ xát âm dạo của nàng, tiếng “bình bịch” dâm dật kia cũng không còn nữa, chỉ còn lại tiếng môi hôn ướt át.
Hai người quấn lấy nhau trên giường, thì thầm dâm ngữ vào tai nhau, khiến Dạ Tuyết ngượng chín mặt, nhưng nàng thích nhìn thấy hắn bị mình kích thích nên cũng dần dần trở nên bạo miệng, nói ra mấy câu thiêu hồn đốt phách Cổ Tước, làm hắn nhịn không nổi nữa.
- Tỷ tỷ! Ta... Ta muốn hung hăng “làm” tỷ!
Dạ Tuyết thích nhất là khiến hắn thành như vậy, cười toe toét gật đầu.
Cổ Tước hai mắt phún dâm hỏa, hạ thân vùn vụt di chuyển, vùi dập cửa mình đỏ hồng cùng cặp mông to tròn của Dạ Tuyết đến mức khiến nàng hét lên sung sướng. Thân thể Dạ Tuyết cũng bắt đầu uốn éo, eo thon bắt nhịp di chuyển theo hắn.
Lúc nàng lớn tiếng rên la tiết thân, móng tay trong vô thức cấu víu tấm lưng thô to của hắn, hạ thân nàng co giật liên hồi, dm thủy lại một lần nữa làm bẩn tấm vải trải giường đắt tiền.
Cổ Tước thở ra một hơi thật mạnh, tiểu huynh đệ cuồng phun dâm dịch ở nơi sâu nhất bên trong Dạ Tuyết. Tất nhiên, nàng cũng không quên làm ra biện pháp tạm thời tránh thai.
Thỏa mãn dục vọng toàn thân, hắn nằm ôm nàng thật chặt trong lòng, thì thầm:
- Tỷ tỷ, nàng đúng là tiên nữ a...
Dạ Tuyết len lén cười hạnh phúc, nhưng ngoài mặt lại trừng hắn:
- Xú đệ đệ, chỉ giỏi nịnh bợ!
- Đây là lời thật lòng a.
Cổ Tước không tình nguyện bị la mắng, phản bác.
- Sau này đệ sẽ gặp được mỹ nữ còn xinh đẹp hơn cả tỷ, ví dụ như Lam Hà tông thiên kim Lam Tú Nhi. So với nàng, tỷ cũng có mấy phần tự ti...
Dạ Tuyết thành thật nói.
- Đây là không so sánh được.
Cổ Tước lắc đầu nói ra:
- Nói như vậy không khác gì đem một cân thịt so với một gáo nước. Trên đời này mỗi người mỗi vẻ, mỗi nam nhân lại yêu thích hình mẫu nữ nhân khác nhau.
- Vậy hình mẫu lý tưởng của đệ là nữ nhân như thế nào?
Dạ Tuyết không nhịn được hỏi.
- Đối với ta, nhan sắc có thể dễ dàng đạt được trong quá trình tu luyện, còn chuyện tình cảm thì chỉ có ở trong chung đ-ng, cùng nhau sóng vai mới cảm nhận được. Có thể nói, ta không có chuẩn mực kén chọn tình nhân, mọi chuyện thuận theo duyên phận đưa đẩy là tốt nhất.
Dạ Tuyết ngước nhìn hắn một chút, không giấu được vẻ ngạc nhiên.
- Là tỷ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi...
Nàng có chút thất vọng về bản thân, yếu ớt nói ra.
Cổ Tước cười vuốt ve nàng, đáp:
- Đây gọi là trưởng thành. Thu thập kinh nghiệm sống, sau đó nhận lấy thay đổi, dù theo hướng tốt hay xấu thì cũng có thể gọi là trưởng thành. Sống phải có lúc đúng lúc sai a.
Dạ Tuyết “ưm” một tiếng, khẽ gật đầu, rúc vào lòng hắn.