Chương này và vài chương sau có một số nhân vật sẽ nói giọng miền Tây. Cụ thể:
- Tr = T ( Bến Tre = Bến Te)
- R = G ( cá rô = cá gô)
Mình ghi chú trước để các bạn dễ theo dõi.
Thân mến!
Hai người đang thuận lợi một đường xuôi Nam thì đột ngột bị mất dấu ngay tại thành phố Trà Tiên. Vĩnh An tức mình đập bồm bộp vào mặt dây chuyền. Đập xong vẫn chẳng thấy ánh vàng phát sáng trở lại.
- Sao thế? - Ma quân hỏi.
- Ngủm rồi. Loại trận này tôi mới làm lần đầu. Luyện khí cũng chưa cứng nên có thể xảy ra sai sót.
Ma quân cầm lấy xem xét rồi bổ sung:
- Không tệ đâu. Có thể đầu bên kia xảy ra vấn đề.
Cậu bực mình sút tung một tảng đá bay lên trời. Tín hiệu đã gần lắm rồi vậy mà còn bị mất dấu. - Chia nhau ra tìm thôi. Vùng này cũng không lớn. Nhốt từng ấy người cũng phải lòi ra sơ hở gì chứ.
Lệ Thiên đứng im bất động. Anh không muốn rời khỏi bé ngốc của mình một giây nào hết. Từ ngày biết nhau cho đến bây giờ, hễ dời mắt một chút là y như rằng có chuyện xảy ra.
Thủ lĩnh Bạch Vân vừa nói vừa ủn mông bạn đồng hành. - Đi đi. Ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này đào đâu ra nhiều tu sĩ ngưng hồn. Tụ đan cũng đủ bảo vệ mình rồi.
Như sợ anh chưa đồng ý, cậu còn gài độ thêm. - Với lại cách nhau không xa. Có gì tôi ới anh một tiếng. Anh lục soát bên này, tôi kiểm tra hướng đối diện. Đến tối gặp lại nhau ở đây.
Ma quân trầm ngâm một lúc mới đồng ý tách ra, còn không quên đe dọa:
- Kỳ này mà còn liều, tôi sẽ dán chặt cậu bên người.
Sau đó bọn họ chia nhau lục soát theo hai hướng trái ngược. Thủ lĩnh Bạch Vân đi sâu vào khu vực nghèo nhất tại Trà Tiên. Nơi này là một con kênh ao tù nước đọng. Rác khắp nơi theo dòng dồn về lẫn lộn với lục bình, không khí bốc lên mùi hôi thối khó chịu. Hai bên bờ kênh là hàng loạt dãy nhà lụp xụp thấp bé. Mái lá cũ nát rách bươm, vá chằng vá chịt, oành mình dãi nắng dầm sương.
Cậu đi rất chậm qua con đường ngoằn ngoèo trơn trượt, thần thức mở rộng dò tìm cặn kẽ từng ngõ ngách một. Hình ảnh trả về khiến tâm trạng trùng xuống. Khu vực này dường như thuộc về thế giới khác. Không phải là nơi có tiên nhân ngự kiếm bay lượn, nơi ngự trị của giàu có phồn thịnh, nơi có những cỗ máy chạy bằng linh lực hiện đại.
Nào là tu sĩ và người thường là hai tầng lớp không thể tách rời. Nào là quan hệ hai bên là quan hệ cộng sinh. Nào là cùng nắm tay nhau phát triển bền vững… Mẹ nó! Từng câu từng chữ trên những trang sách đó đều là lếu láo. Phải gọi là chính sách "củ cà rốt và con lừa" mới chính xác. Tại sao người ta có thể viết ra những từ ngữ dối trá bẩn thỉu như vậy? Cậu bực mình nhổ toẹt một bãi nước bọt ra đất, dùng mũi giày di qua di lại để nó hòa với bụi đất.
Cái trước mắt mới là sự thật, là thực tế trần trụi.
Cậu đang thấy cái gì thế này?
Một thằng nhỏ chừng sáu tuổi đu mình trên cành cây mỏng dòn, cố vươn tay ra hái trái bình bát chỉ mới ương ương. Bên dưới là con kênh sắp cạn, nhưng mực nước và bùn lầy vẫn đủ sức giết chết đứa trẻ.
Nó biết bơi không?
Bố mẹ nó đâu?
Có lẽ là đang cắm đầu vào cuộc mưu sinh cực nhọc. Cái nghèo ép người ta liều lĩnh, và mạng người trở nên rẻ mạt.
Trong xó xỉnh bẩn thỉu có hai đứa nhóc ăn mặc thiếu vải. Đứa mặc quần, đứa mặc áo, ghép lại sẽ thành một bộ. Người suy nghĩ tích cực sẽ nói: "Hè mà, mặc thế cho mát. Chưa chắc nhà chúng nó đã nghèo."
Dạ thưa, tỉnh lại ngay đi! Nhìn tụi nhỏ mà xem. Hai đứa đang tranh nhau vài hạt cơm vàng khè thiu thối từ mấy đời.
Phóng sự về cảnh nghèo chưa dừng lại ở đó. Nó còn tiếp diễn bằng hình ảnh cụ già nằm bẹp dí trên chiếc giường bệnh ọp ẹp, không gian ẩm thấp, bốc mùi nước đái khai khắm. Thân thể xương xẩu dúm dó ấy đang oằn mình hứng chịu những cơn đau dai dẳng. Có chỗ bị hoại tử nặng nề, nơi từng là da thịt mơn mởn giờ chỉ còn lại màu đen sẫm hôi thối.
Những hình ảnh này quá sức lạ lẫm. Vĩnh An không quen. Đảo quốc An Lạc trong mắt thủ lĩnh Bạch Vân phải là một nơi tươi sáng. Nơi có những tu sĩ trẻ mãi không già, nước da trắng hồng rạng rỡ, trăm năm chưa biết bệnh đau là gì.
Từ khi bước chân vào thế giới này cậu đã rất may mắn. Đầu tiên được giáo sư Châu Thanh nhận về bảo bọc. Và rồi dưới danh tiếng tam linh ngàn năm có một, thiên hạ ùn ùn vác của đến dâng tận tay. Sau đó tới lượt Lệ Thiên che chở. Mưa không đến mặt, nắng không tới đầu, ở chỗ hạng sang, ăn sơn hào hải vị, cần gì có nấy. Làm sao có thể tưởng tượng nổi khốn cảnh thế này.
Hôm nay, những mảnh đời khốn khổ ấy tát cho cậu tỉnh ra. Thế này mới gọi là đời!
Thủ lĩnh Bạch Vân ỉu xìu đi vào một quán nhậu vỉa hè. Nơi tập trung tất cả những thông tin tầm xàm bá láp, muốn biết gì đó, tìm đến đây là đúng nơi đúng chỗ.
Mấy gã bợm nhậu liếc con mắt đỏ ngầu nhìn thằng nhóc bóng bẩy. Quần áo tươm tất, da dẻ mịn màng, mặt sáng dáng cao. Chốt lại, không phải dân bản địa, không phải chuyện của họ. Thế là... "Dô, dô, dô!". Nhậu tiếp thôi, nhậu nữa đi nào! Như thể sau cơn say khốn khổ sẽ tự nhiên biến mất.
Cô Tư chủ quán nhác thấy khách xịn liền đon đả mời chào.
- Em tai ghé đây ngồi chơi. Quán Tư cái gì cũng có, cần gì kêu Tư một tiếng.
Vĩnh An nhìn qua một lượt. Trên bàn bày vài lít rượu đế đựng trong mấy chai thủy tinh cũ kỹ. Trái cây thì có cóc, xoài, ổi… thêm vài con khô lù đù. Chắc dân ở đây có sở thích nói ngược. Cậu đặt mông ngồi xuống ghế gỗ ba chân thấp chủm, gọi vài món lấy lệ:
- Lấy tôi lít đế với mấy con khô.
Bà chủ phốt pháp tươi cười đáp lại:
- Chờ Tư xíu nghen!
Rồi quay lưng nói lanh lảnh vào trong:
- Bé Hai, đực mặt ra đó làm chi. Mau nướng khô cho Tư.
Nghe bà chủ nhắc, con bé gầy nhom tầm mười lăm tuổi mới giật mình, dứt khỏi gương mặt điển trai, lẹt đẹt chạy ra sau vườn. Nó hí hoáy quạt than rồi để mấy con cá mốc meo lên nướng.
Ít phút sau, bé Hai bê đồ ăn thức uống cùng ly sứ con con đặt xuống bàn. Đưa đồ ăn xong, nó ngồi xuống ghế đối diện. Vĩnh An ngẩng lên nhìn rồi cũng không có ý đuổi đi, tiếp tục cúi xuống rót rượu.
- Anh hai… - Nó ngập ngừng giây lát rồi đề nghị. - Mua em hông? Mua lần đầu.
Vĩnh An khựng lại, nhìn thẳng vào mắt bé Hai lần nữa. Rất tự nhiên và bình thản. Chuyện này ở đây không hiếm. - Nhiêu?
- Em lấy tẻ anh hai mười giạ lúa.
Nó nghĩ kỹ rồi, trước sau gì cũng bán đổi thêm cho nhà ít gạo. Còn hơn nằm ngửa cho thằng khác chơi chùa. Nghe đâu lần đầu rất đau. Người này nhìn dáng vẻ thư sinh, chắc sẽ nhẹ nhàng hơn mấy lão thô lỗ.
Cậu vốn không rành giá cả nên hỏi lại cô gái. - Là nhiêu ngũ vương?
- Tám tăm.
Bằng tám viên linh thạch hạ phẩm. Nhân cách rẻ mạt vậy sao? Ừ, cậu quên mất, khi đói, người ta chỉ cần no bụng. Vĩnh An lặng lẽ đặt lên bàn mười tờ bạc một trăm.
- Coi như là quà tặng người cô yêu sau này. Tiền dư trả chủ quán giúp tôi.
Sau đó cậu đứng dậy bỏ đi. Đang yên đang lành tự nhiên được mời nếm thử món sò lông miệt vườn. Ăn uống nổi mới lạ. Mấy gã bợm nhậu kia cũng không có thông tin gì quan trọng. Cần phải chuyển hướng điều tra.
Thủ lĩnh Bạch Vân đi được một đoạn, đang định bước qua cây cầu khỉ bắc ngang con kênh, thì có thằng bé đuổi theo phía sau.
- Anh hai, chậm chút.
Cậu đứng lại, ánh mắt hiện rõ ba chữ "Có việc gì?"
Thằng nhóc nhanh chóng đuổi kịp rồi thở phì phò. Tướng tá cỡ chừng mười hai, gương mặt lại già đanh, hẳn là suy dinh dưỡng.
- Anh hai tới đây muốn nghe ngóng tin tức phải hông?
Vĩnh An hơi bất ngờ trước câu hỏi của nó. Nhưng mà nghĩ cũng phải, bản thân quá khác người, lại ngồi nghe ngóng ở quán nhậu, cũng không mấy khó đoán. Thế là cậu hỏi liền:
- Vùng này có gì lạ không?
- Tui hổng biết! Nhưng dượng ba tui rành mấy vụ này dữ lắm. Cho tui ít tiền, tui dẫn anh lại chỗ ổng.
Cậu móc ra tờ trăm ngũ vương mới cáu đưa cho nó. Thằng nhóc giật lấy rồi cười hì hì. - Anh hai đợi nghen. Tui hỏi trước ổng một tiếng rồi dắt anh qua.
Nói rồi, thằng bé biến mất còn nhanh hơn lúc nó đến. Thanh niên ngây thơ đứng đó cho tới xẩm tối cuối cùng cũng gặp được người, mà còn là người quen nữa chứ.
Lệ Thiên thình lình xuất hiện từ phía sau lưng. - Cậu đứng đây làm gì?
Vĩnh An thật thà kể lại từ đầu đến cuối sự việc. Nghe xong anh cười to.
- Nó cho cậu ăn thịt lừa rồi. - Ma quân cúi sâu người, mở rộng hai tay làm động tác chào đón. - Mừng thiên thần giáng thế. Cậu biết vì sao người ta gọi đây là thế gian không?
- Vì sao?
- Đó là cách nói tắt của câu "Thế sự gian dối".
Hóa ra mình còn rất non và xanh. Vĩnh An quê độ đổi qua đề tài khác.
- Anh kiếm được gì không?
- Không. - Ma quân lắc đầu.
Cùng lúc đó, một luồng âm thanh lao xao truyền đến. Bọn họ liếc nhau rồi di chuyển đến nơi phát ra tiếng động.
Đó là trụ sở làm việc của tu sĩ cấp thấp. Người dân quanh đây đang bu đen bu đỏ hóng hớt chuyện vui. Bọn họ chỉ chỏ bàn tán về người đàn bà bẩn thỉu. Tóc tai bạc trắng, làn da đen nhẻm nhăn nheo, thân thể gầy yếu, quần áo vừa rách vừa bốc mùi khó chịu. Bà ta ghì chặt chân một tu sĩ lùn tịt. Miệng liên tục gào thét:
- Trả con cho tao, trả con cho tao…
Gã điên tiết rống to. - Mụ điên cút đi.
Đôi chân ngắn ngủn hất mạnh kẻ đeo bám nhưng bất thành. Chẳng hiểu bà ta lấy sức đâu ra mà bấu chặt cứng. Thậm chí dùng cả răng để cắn vào đùi non.
- Ui da! - Hắn hết lên, rồi giật cùi chỏ vào gáy người điên.
Ăn đau, bà ta hơi buông lỏng. Thế là gã tu sĩ nhấc bổng kẻ lì lợm ném ra ngoài. Thân thể gầy gò đập mạnh vào tường, miệng phun máu.
Đám đông hết ô rồi a, mắt tròn mắt dẹt xem kỹ đến từng chi tiết, miệng cười miệng nói rất chi hào hứng.
Hắn ta còn chưa hết tức, dùng roi da truyền thêm linh lực vào quất mạnh.
"Chát, chát, chát…"
- Á… á… á... - Gã tu sĩ nhảy tê tê rú lên.
Quần chúng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng là người kia đang cầm roi đánh người. Sao bây giờ công cụ hành hung lại ở trên tay người khác.
Vĩnh An quất đã tay mới nắm cổ gã hỏi tội.
- Ai cho phép anh dùng linh lực đánh dân thường?
Gã tu sĩ biết bản thân đụng phải hàng cứng. Vội vàng quỳ xuống vái lấy vái để. - Tôi biết tội rồi. Cầu ngài tha mạng.
Cậu vứt roi da vào mặt gã. - Biến cho lẹ.
Bên kia tên côn đồ vừa bỏ đi, bên này bà điên nhào lại túm lấy tay ân nhân.
- Con má, con má!
Rồi bất ngờ ôm chầm lấy Vĩnh An nói nhỏ. - Theo dì. - Giọng nói lạnh lẽo, bình tĩnh, như của hai người khác nhau.
() Tầm xàm bá láp: Là khẩu ngữ ý nói chuyện không nghiêm túc, không có ý nghĩa gì to tát.
() Một giạ: Đơn vị đong lúa của miền Tây, giạ nặng từ đến kg tùy theo vùng.