Tờ mờ sáng hôm sau, Vĩnh An chắp tay sau đít thủng thẳng ra quầy bar. Mùi trà xanh thoang thoảng trong không khí hấp dẫn bước chân nhanh hơn. Quân Minh và Nhật Quang không có thói quen dậy sớm, anh nhà chỉ thích uống trà khô. Không lẽ...
- Anh An! Thử trà em pha không?
Hoài Bách mặt mày hớn hở cầm tách trà lại gần thần tượng. Ánh mắt chờ mong nhìn người trước mặt.
Cậu định lắc đầu từ chối cho đến khi nhìn thấy màu đỏ bầm sóng sánh trong tách trà. Cảm giác quen thuộc nhẹ nhàng lướt qua, chưa cần uống cũng có thể mường tượng hương vị ngày xa xưa. Vị đắng chát, hậu không ngọt, rất nhanh thiu, một tách trà lỗi.
Vĩnh An ngẩn ngơ soi bóng mình trong màu nước của thời thơ ấu, dường như hình bóng mẹ phảng phất đâu đây. Hồi đó bà cũng hay pha một bình trà lỗi thế này. Ban đầu là nấu ấm nước cho thật sôi, sau đó ấn tất tần tật cành lá vào hết, tiếp tục đun ùng ục trên bếp. Mẹ từng nói: "Pha thế trà mới rục, mới ra hết chất." Nghe như là hầm xương heo. Hồi đó nhỏ xíu, bà nói sao biết vậy. Sau này mới rõ pha vậy là sai, còn bà thì đã mất, nên chẳng có cơ hội sửa chữa cho mẹ. Mùi vị chát ngầm kém hoàn hảo ấy được ký ức cẩn thận đóng hộp và cất đi như một báu vật. Giờ nhìn tách trà lại thấy nhớ người, cầm hoài trên tay không nỡ uống...
Vài giây sau, bàn tay còn lại tự nhiên có cảm giác ấm áp, ẩm ướt. Ánh mắt theo phản xạ nhìn xuống, vừa kịp trông thấy Hoài Bách vừa ấn cho cậu chiếc khăn nóng, kèm theo lời dặn dò:
- Sáng sớm lau mặt bằng khăn ấm rất tốt, máu huyết dễ dàng lưu thông.
Cậu ngây người, hồi xưa mẹ cũng hay nói như thế. Người này sao giống mẹ quá vậy? Hay là...
- Anh An, anh sao vậy? - Bàn tay thô to huơ huơ trước mặt thần tượng.
Vĩnh An lấy lại tỉnh táo. Mới sáng đã được đàn em dâng trà lau mặt, vậy cuối cùng ai là chủ ai là khách? Cơn giận hôm qua vừa khéo vùi lấp sau mớ cảm xúc ngổn ngang, lời nói dịu hẳn đi:
- À không, anh muốn gặp em hỏi vài chuyện.
Thằng nhóc ngoài thân hình phổng phao to lớn thì dường như chẳng có gì thay đổi, vẫn một mực cung kính, ánh mắt thậm chí còn lấp lánh hơn xưa. Quy củ đứng yên chờ đợi câu nói tiếp theo.
Cậu cũng chẳng thích lằng nhằng nên vào thẳng câu chuyện:
- Mục đích của em đến đây làm gì?
Nó cúi đầu, giọng nhỏ đi:
- Em muốn gặp anh. Chuyện của giáo sư là ngoài ý muốn.
Sau đó nó kể hết từ đầu chí cuối, nghe ra có vẻ là tai nạn thật. Mặt dây chuyền sau nhiều năm không còn hoạt động chính xác. Lúc thần tượng có mặt tại Ngọc Viễn Đông mới có cảm ứng, nhưng tín hiệu lúc có, lúc không. Hoài Bách chạy theo mấy lần đều chậm chân không gặp được người. Cho đến hôm xảy ra chuyện, tín hiệu dừng lại ở đảo Thiên Thai, anh chàng lo lắng có biến xảy ra nên vội báo cho giáo sư Châu Thanh, nào ngờ ý tốt biến thành ý xấu.
Đàn anh nhìn đàn em, cũng chẳng biết nên mở lời thế nào, gặp tình huống như vậy người ta còn biết trách ai ngoài số phận. Mà nói một câu "Không sao đâu em." lại vô cùng khiên cưỡng, cho nên, bẻ lái qua việc khác cho nhanh:
- Em có biết thông tin gì về Thiên Môn Trận và tháp Triệu Linh không? Nếu có thì bán cho anh.
Hoài Bách đoán lờ mờ ra ý của đàn anh nhưng vẫn muốn hỏi cho chắc:
- Anh muốn dựng trận để cứu giáo sư?
- Ừ!
- Trận đó rất nguy hiểm. Đông Hoa ngày xưa không phải...
Cậu hơi bực, thằng nhóc này hình như chỉ quan tâm đến an nguy của mình thì phải, còn người khác ra sao thì nó mặc kệ. Chính nó lôi thầy vào vụ này mà không hề có chút hối hận hay lo lắng nào hết. Sau năm năm, hình mọi người xung quanh đều phát triển lệch lạc. Vĩnh An trầm giọng khó chịu:
- Anh đổ vỏ cho em đấy. Đừng nói linh tinh nữa. Có hay không?
Hoài Bách ý tứ nhìn thần tượng:
- Em nhớ có một ít thông tin không rõ ràng. Nó là bản viết tay cổ xưa, lẫn lộn trong kho tài liệu ở trụ sở, giờ tìm lại hơi mất thời gian.
- Vậy em về trước đi. Anh sắp xếp công việc rồi qua đó phụ.
Hoài Bách vừa nghe thần tượng nói ghé nhà đôi mắt liền ánh một tia vui mừng rất nhẹ, rồi nhanh chóng biến mất, ngữ điệu vẫn bình thường:
- Để em về trước sắp xếp.
Thành phố Ngọc Viễn Đông, đường Ba Chuông.
Người dân sống trong khu phố I đang xúm xít xem lệnh truy nã của chính quyền, tiền thưởng lên đến một triệu linh thạch thượng phẩm. Vào thời buổi khó khăn thế này, phải nói đây là phần thưởng cực lớn. Người bị truy nã chính là tài năng được giới trẻ hâm mộ một thời - Tiên nhân Vĩnh An.
Nhìn vào gương mặt anh tuấn, hai mắt long lanh như sao trời. Ai mà ngờ được chính là người câu kết với ma quân Lệ Thiên, gây ra hàng loạt vụ giết người chấn động năm xưa, nhất là vụ án vào dịp Tết tại Bạch gia. Rồi còn cả tội đột nhập trái phép vào tòa thị chính hại chết một nhân viên trong đó để đánh cắp thông tin. Vụ trại giam Mộc Sơn cũng không thoát khỏi liên quan.
Một lão tu sĩ đọc xong lắc đầu cảm thán:
- Ai nói nhìn mặt mà bắt hình dong. Mặt mũi hiền lành thế kia mà lại giết người như ngóe.
Thím kế bên xen vào:
- Nghe đâu vì tình, có người thấy hai người đấy đeo đá uyên ương. Lúc mê vào rồi thì Lệ Thiên sai đâu đánh đó, làm gì còn biết phải - trái, đúng - sai.
Chị gái áo đỏ thêm mắm dặm muối:
- Mấy người không để ý nguồn gốc Lai Tiên hả? Có khi muốn trả thù cũng nên. Uổng công giáo sư Châu Thanh nuôi dưỡng.
Một nhóm ma tu mặt mũi bặm trợn ngồi trong quán cà phê gần đó chỉ để ý đến hai chữ "thuần chủng". Bị dẫn ma hộ hồn, mạnh thì có mạnh, nhưng đánh đổi cũng không ít. Thuốc của Lục gia cũng chỉ đủ để cầm cự. Khi sử dụng rồi mới biết bản thân không thể thiếu thuốc, mà liều dùng càng ngày càng tăng. Hóa ra tu sĩ cả ma lẫn đạo đều thành con nghiện trong tay Hoa Nam. Muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại cũng chỉ còn cách hấp thụ hồn lực của người Lai Tiên thuần chủng thế này.
Tên ma tu ốm như cò đói bỏ lệnh truy nã xuống bàn khích tướng đồng đội:
- Làm không?
Người áo vàng chùn bước:
- Không, tao thà vật vờ như bây giờ còn hơn đâm đầu vào chỗ chết. Một mình nó đã khó bắt, còn thêm Lệ Thiên bảo vệ. Tụi mày không sợ Cực Dạ?
Lão ma tu có hàm râu quai nón ồ ồ lên tiếng:
- Mày ngu bỏ mẹ. Hồn lực của nó khi nào đến lượt mày hưởng. Các gia tộc lớn nhỏ đều tập hợp lực lượng săn nó ráo riết. Ma đế Thuần Khương cũng tự thân ra trận. Bọn tao chỉ định ép lấy tng trùng của nó cho mấy con đàn bà mang bầu, rồi sau đó lấy giống đấy lai ra nhiều thế hệ. Sau này không lệ thuộc vào Lục gia nữa. Hiểu chưa thằng ngu.
Áo vàng cũng xuôi xuôi nhưng chưa hết nghi hoặc:
- Nghe đồn nó chỉ chơi đàn ông. Đâu có chơi gái điếm.
Tên ốm đói nóng nảy giải thích:
- Thì đi bắt mấy thằng có ngoại hình tương tự Lệ Thiên cho nó. Chỉ cần nó tiết ra là được.
Vĩnh An mặc áo tàng hình đứng gần đó, mặt hết xanh lại trắng, máu dồn lên não, má nóng phừng phừng, chỉ muốn xông vào tiễn mấy thánh lai giống xuống âm phủ. Ngặt nỗi, số này quá nhiều, ý tưởng điên khùng như thế sáng giờ nghe cũng đâu ít, nếu mà động thủ, có khi giết đến sang năm cũng không hết. Cuối cùng, cậu lặng lẽ bỏ đi, không muốn nghe thêm tin tức nào nữa.
Lão quốc trưởng đi nước cờ quá hiểm, chỉ sau một đêm Vĩnh An bỗng trở thành miếng ngon trong miệng người đời. Giờ đây, đâu đâu cũng bàn đến phương pháp làm thịt, nhân giống, và hấp thụ hồn lực của người Lai Tiên thuần chủng duy nhất. Kẻ thù của không chỉ có mỗi mình quốc trưởng, mà là cả thiên hạ.
Cậu buộc lòng phải nhắm mắt bịt tai, mới có thể bình tĩnh đi đến ngôi biệt thự kín cổng cao tường nằm trong hẻm cụt. Ngoài cổng treo tấm biển "Hội Chém Gió Bốn Phương". Cửa mở he hé, chừa đúng một khoảng hở cho khách hàng lách vào. Bên trong chật kín chỗ ngồi, người mua người bán tấp nập như chợ Tết. Chỗ sàn giao dịch treo hai tấm bảng riêng biệt. Bên phải hiển thị thông tin đang bán, giá cả niêm yết ở dưới. Ai đồng ý mua thì nhấn nút xanh, nhân viên giao dịch sẽ ra đón tiếp ngay lập tức. Tin tức càng nóng thì giá càng cao. Tin tức về Vĩnh An thậm chí còn phải đấu giá với người cạnh tranh.
Bảng bên trái là yêu cầu của khách hàng. Dòng chữ "Vị trí Vĩnh An" có hơn năm ngàn lượt đặt hàng, "Vị trí Lệ Thiên" cũng cao ngất ngưởng. Mấy nhân vật từng qua lại với bọn họ cũng bị lôi vào vũng lầy, trở thành đối tượng bị theo dõi gắt gao.
Nhìn thấy cảnh này, tâm bỗng nhiên lo lắng cho anh. Để theo kịp kế hoạch, hai người buộc phải tách ra. Lệ Thiên lo gầy lại lực lượng, cậu chịu trách nhiệm tìm kiếm tung tích tháp Triệu Linh. Tình hình căng thẳng thế này, chẳng ai dám chắc đối phương có vượt qua trùng trùng cạm bẫy phía trước hay không, bởi vậy, xa người một đoạn lòng lại lo hai...
Cậu vừa suy tư vừa cẩn thận lên lỏi qua sàn giao dịch chẳng còn bao nhiêu chỗ trống, tiếp tục đi vào sân sau biệt thự. Chỉ cần hai ba bước chân là dễ dàng vô hiệu hóa tất cả các biện pháp an ninh ở đây, thuận lợi tiến sát phòng riêng của ông chủ hội Chém Gió Bốn Phương. Hoài Bách đang ngồi một mình bên đống hồ sơ lộn xộn. Xấp lớn xấp nhỏ chồng cao đến tận trần nhà. Tinh thần tập trung cao độ vào từng con chữ, tìm kiếm dấu vết sau những trang lịch sử.
Nhìn một cảnh này, Vĩnh An bất chợt lắc đầu, bừa bộn hơn chuồng heo thì kiếm bao giờ cho ra. Tiếng thở dài ngán ngẩm bất giác làm người còn lại trong phòng chú ý. Nó ngẩng đầu lên nhìn bâng quơ:
- Anh An phải không?
Cậu đáp lại bằng cách cởi phăng áo khoác tàng hình ra, thân thể lần nữa hiện ra trước mắt đàn em. Đôi lông mày khẽ nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng. Hoài Bách vừa trông thấy đã hiểu, lại một hai làm lơ như không có chuyện gì, thân mật đứng dậy kéo tay khách quý:
- Anh An ngồi kế em đi, hai anh em mình cùng tìm. Chắc anh đã thấy tình hình ngoài kia. Nên em đâu dám liều giao cho nhân viên tìm kiếm. Lộ ra thông tin gì thì chết. Anh chịu khó vậy.
Vĩnh An lắc đầu, tình hình gấp lắm rồi, thời gian đâu có cho phép. Đầu óc suy xét chốc lát rồi nói:
- Anh sẽ điều viện binh.