Mao Công truyền lời cho A Huyền bên này xong lập tức về phòng Canh Ngao, thấy hắn đã thay sang một bộ đồ tráng và đang cầm sách đọc trước ngọn nến như cũ, ánh mắt chăm chú trên giản độc, trông có vẻ tập trung, do vậy ông ta không dám tùy tiện nhắc đến cô gái Tỉ kia nữa, tiến lên huơ ánh nến.
Canh Ngao ngước lên, nói: “Ta đi ngủ đây, ông cũng nghỉ ngơi đi!”
Lúc này, xá nhân dẫn một người hầu đưa đồ ăn khuya tới, đang đợi ở ngoài cửa.
Mao Công nói: “Lão nô hầu hạ chúa thượng dùng bữa trước!” Sau đó ra mở cửa nhận đồ ăn.
Ở ngoài không thể nào bằng trong cung được, ăn uống lại càng không thể nào thư giãn. Theo thông lệ, Mao Công lấy trước một ít rồi ăn một miếng, sau đó mới chuyển đến trước mặt Canh Ngao.
Có vẻ như khẩu vị của Canh Ngao không tốt lắm, ăn được mấy miếng đã buông đũa xuống.
Mao Công lập tức ra lệnh người hầu bưng đồ ăn lui ra.
Người nọ tiến đến trước mặt Canh Ngạo đặt khay thức ăn lên mặt bàn, lúc chuẩn bị lui ra cái tay đột ngột thò xuống rút con dao găm giấu dưới đáy khay. Ánh sáng sắc bén lóe lên, người thoắt cái lao lên đằng trước chỉ cách Canh Ngao vài bước chân.
Sự việc xảy ra bất thình lình như tia lửa xẹt qua đá, lưỡi dao cứa qua cổ vạt áo không hề có dấu hiệu báo trước. Cùng lúc đó, tay phải hắn vội quơ quyển giản độc trên bàn lên làm lá chắn, ngăn lưỡi dao lao đến.
Giờ đây nó chỉ cách cổ họng hắn vài tấc.
“Cách”, các mảnh tre bị gãy, văng ra tứ tung.
Gã bị phản công thì giật mình, lập tức lao lên, Canh Ngao không cho gã cơ hội lần nữa, ngửa người ra sau đồng thời nhấc chân đạp gã ra thật xa. Ngực gã nọ vang lên tiếng xương gãy răng rắc, gã y như cánh diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, ngã ầm xuống nền đất.
Mao Công vừa kêu “Có thích khách” thì thị vệ đứng canh ở ngoài lập tức xông vào khống chế gã lệ nhân nọ.
Canh Ngao bật dậy, rút thanh kiếm ra với vẻ mặt đầy giận dữ, đi đến trước mặt kẻ ám sát, chỉ đầu kiếm vào cổ họng gã, nghiến răng gằn từng chữ: “Ai phái ngươi đến ám sát cô?”
Cú đạp vừa nãy của hắn sử dụng lực rất lớn, gã nọ đang quằn quại trên mặt đất, thở dồn dập, miệng liên tục trào ra máu, người co quắp chứng tỏ vô cùng đau đớn.
…
A Huyền đang say giấc thì nghe thấy tiếng gọi mình, vội mặc quần áo vào rồi đi đến, giật mình khi trông thấy cảnh này.
Canh Ngao sầm mặt, chỉ gã đàn ông mặt mày xanh mét mặc quần áo nô lệ, lạnh lùng nói: “Cô cứu gã đi, ta có chuyện cần hỏi.”
A Huyền không dám hỏi nhiều, đến trước mặt gã nô lệ nọ, để quân lính duỗi thẳng người gã sau đó sờ thử lồng ngực.
Lồng ngực gãy mất năm cái xương, hai trong số đó cắm thẳng vào phổi, vết thương trí mạng.
Nàng lắc đầu: “Không sống được.”
Canh Ngao nheo mắt: “Y còn chưa chết đâu! Cô bảo ngươi cứu thì cứu đi!” giọng điệu không cho phép chống lệnh.
A Huyền trừng mắt nhìn hắn, thoáng nghĩ rồi sai người giữ chặt chân tay tên sát thủ, sau đó dùng ngân châm đâm vào huyệt, một lát sau gã dần dần ngừng co giật, đau đớn trên mặt cũng giảm dần.
A Huyền lại gọi người cạy hàm gã sát thủ ra, đẩy sạch máu đọng trong miệng, sau đó đứng dậy, nói: “Tôi không cứu được, chỉ giúp gã giảm bớt đau đớn được một lúc thôi. Nhân lúc gã còn chút hơi tàn ngài hãy hỏi đi!”
Nàng quay đi thì tên sát thủ trên nền đất hình như tỉnh lại, mở bừng mắt, vươn tay bắt lấy chân A Huyền.
Nàng không kịp đề phòng thét lên, cơ thể ngã phịch xuống. Gã sát thủ bắt lấy nàng, lăn hai vòng trên mặt đất, với lấy con dao găm vừa tuột khỏi tay văng ra ngoài, kề cổ A Huyền, cất giọng khàn khàn: “Thả ta ra, không thì ta liều chết cùng cô ta, chết hiên ngang coi như có người theo cùng!”
Canh Ngao thoáng rụt vai, định bước lên song lại đứng im không nhúc nhích, nhìn chòng chọc A Huyền đang bị khống chế.
Thấy sự do dự của hắn lại thêm bọn lính lăm lăm cầm đao gươm, tên sát thủ ghì dao xuống cổ A Huyền, dòng máu đỏ chói tuôn ra nhuộm đỏ cả vạt áo.
A Huyền đau đến mức suýt ngất, mặt trắng bệch, nhắm mắt và nghiến răng thật chặt.
Đồng tử Canh Ngao co lại, giơ tay ngăn bọn lính dừng bước, nhìn gã sát thủ trên nền đất, chầm chậm lại gần gã.
“Cô ta cùng lắm cũng chỉ là một nô lệ, sống chết há liên quan tới cô?” Hắn buông lời lạnh lùng: “Nếu ngươi muốn sống, tốt nhất nên khai ra kẻ chủ mưu đằng sau, cô sẽ tha chết cho ngươi một lần.”
Tên ám sát nhìn Canh Ngao, vẻ mặt do dự xen lẫn tuyệt vọng, nhịp thở ngày càng dồn dập. Thấy hắn càng đến gần hơn, thều thào: “Ngươi đứng lại.”
“Được, cô đứng im, ngươi nói đi!”
Canh Ngao mỉm cười, lời còn chưa dứt đã vung cú đá vào chính giữa cổ tay tên sát thủ. Con dao găm trong tay gã bị đá ra ngoài, bay vèo thành đường vòng cung trên không trung rồi rơi “keng” xuống mặt đất.
Canh Ngao bước tới kéo A Huyền rời khỏi tay sát thủ, ngay lập tức binh lính lao lên giữ chặt tên thích khách trên mặt đất.
Gã há miệng thở lấy thở để, y như con cá bị mất nước.
Máu nhanh chóng trào ra khỏi miệng và mũi.
Mao Công vội vàng hỏi cung, tên sát thủ không nói ra lời, ho dữ dội, con ngươi trắng dã bất động.
Mao Công đưa tay thăm dò hơi thở của gã, sau đó ngẩng lên bẩm báo: “Sát thủ đã chết.”
Sắc mặt Canh Ngao nặng nề, lạnh lẽo nói: “Kéo ra ngoài!” Bế A Huyền lên giường mình rồi duỗi tay mở vạt áo nàng ra.
Nhát dao đó chỉ cách xương quai xanh một vài tấc là một vé thương dài, máu vẫn đang chảy nhuộm đỏ cả làn da trắng muốt như ngọc, nhìn mà đau lòng.
Canh Ngao nhanh chóng lấy một miếng vải sạch đặt lên vết thương để cầm máu, ánh mắt vô tình đi xuống rồi vô thức dừng lại.
Ngay phía trên ngực nàng, vạt áo chỉ che kín một nửa, hắn thấp thoáng trông thấy vết bớt hình hoa đào.
Hình như nó ở ngay dưới….
Hắn chưa kịp nhìn rõ đã thấy lông mi A Huyền rung rung, mở choàng mắt, đẩy tay hắn ra, tự giữ vết thương và che áo lại ngay tức thì.
“Đó chỉ là vết thương phần mềm, không nặng, tôi có thể tự xử lý.”
Đôi môi nàng tái nhợt, giọng nói run run nhưng chắc nịch.
Canh Ngao hơi giật mình khi thấy nàng từ đầu đến cuối không thèm ngước lên nhìn mình, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó song cuối cùng vẫn không cất lời, chỉ nhăn mặt, quay gót cất bước thật thanh.
…
Canh Ngao theo sát đằng sau, A Huyền cố gắng chịu đựng cơn đau đớn, xử lý vết thương ổn thỏa rồi đỡ tường chầm chậm về phòng.
Đêm nay nàng không thể ngon giấc được rồi, mà trong cả quán trọ này chẳng có ai được yên giấc.
Năm ngoái Liệt công bị ám sát, bây giờ tân vương Canh Ngao lại gặp chuyện mà còn ở trong địa phận của Mục.
Màn đêm buông xuống, thành Diệp lệnh giới nghiêm, bắt giữ toàn bộ xá nhân lẫn quán nhân và thẩm vấn ngay trong đêm.
A Huyền dĩ nhiên không biết kết quả thẩm vấn, chỉ muốn đến nhưng cũng không tìm được bất kì manh mối nào. Sáng hôm sau, Canh Ngao mặt mày lạnh lẽo, nhìn thoáng qua A Huyền rồi quay lên xe.
Rõ ràng vì vụ ám sát này, Canh Ngao đã tăng tốc độ đi đường nhưng cũng chẳng có bất cứ ảnh hưởng nào đến A Huyền. Thậm chí, có thể nói trong cái rủi có cái may, nhờ nhát dao này đổi lấy sự thoải mái trong mấy ngày đi đường.
Một mình một xe, chăn ấm nệm êm, trời nắng nóng lại có hộp trữ băng xua tan cái nóng. Mao Công cho nàng thuốc quý, dặn dò chăm sóc vết thương, nếu cần gì thì bảo với ông ta một tiếng là được.
A Huyền tự hiểu được. Trên thực tế vết thương nhỏ này không nghiêm trọng đến vậy, được đối xử tốt thế này đã là ân sủng phá lệ của vị Mục hầu nào đó, nàng há dám đòi hỏi thêm?
Ban ngày ngồi xe, ban đêm say giấc. Sau khoảng bảy tám ngày, họ cuối cùng đã về đến kinh thành Khâu Dương.
Canh Ngao vừa vào kinh thành đã nghe tin tin đội nhân mã vội vã ra cổng thành nghênh đón về cung.
A Huyền không vào cung cùng hắn mà được Mao Công sắp xếp ở trong truyền xá khá gần vương cung, một căn phòng hẻo lánh góc Tây Bắc được bao quanh bởi một khoảnh sân nhỏ.
Mao Công dặn nàng, sau này cô cứ ở đây, có thể ra ngoài truyền xá nhưng không được rời khỏi đó.
Hết chương