Trước bất cứ một trận chiến lớn nào đều bắt buộc phải có những khúc dạo đầu, phần là thăm dò, phần là để khích lệ tinh thần binh sỹ
Đại binh của Tây Lỗ quốc và Bắc Nhung chưa đụng mặt nhau, nhưng các binh đội do thám đã chạm nhau không biết bao nhiêu lần.
Tuy binh lính tham gia các trận chiến này không đông, nhưng sự khốc liệt của nó có khi còn vượt xa mong đợi
Đã có hàng chục trận lớn nhỏ diễn ra dọc biên giới trong suốt mấy ngày qua, lúc được lúc thua, không bên nào tỏ ra quá vượt trội so với đối phương
Ở một con đường nhỏ nằm phía trong địa giới của Ngô Quốc, Hắc Vân Kỳ đội đang tiến hành chốt chặn, nhiệm vụ của Hắc Vân Kỳ là theo sau một thiên nhân đội của Địch quốc làm hậu cần.
(Thiên nhân đội: Đội binh khoảng người, Hắc Vân Kỳ là tam bách nhân đội: Đội binh khoảng người)
Long Cơ ngồi trên lưng ngựa chán nản
- Ôi vật vã cái cuộc đời, đường đường là tuyệt thế anh tài mà lại phải làm công việc vận lương, chăn ngựa
- Là cái số phận chết tiệt gì thế này, nếu tiếp tục kéo dài chắc chắn là sẽ chết vì chán mất
Triệu Phong cười cười
- Chứ ai hôm qua hào hứng lắm mà, thức đến tận sáng để chuẩn bị lên đường mà lúc này lại than
Long Cơ nhăn mũi, cứ cằm chiếc roi ngựa khua khoắn trên không trung, bực tức mắng to
- Tại cái tên thiên tướng quân chết tiệt kia chứ ai?
- Nói cái gì chúng ta trẻ người non dạ, nên theo sau cho an toàn, còn bảo nếu gặp địch thì đã có đội binh thiện chiến của hắn lo cho rồi
- Nghe mà tức muốn điên cả ruột
Ngu Tử Kỳ bên cạnh cạch khóe
- Chứ không phải dạo này cậu nghe đám người Chính Hoàng Kỳ, Lục Hợp Kỳ, Tử Linh Kỳ liên tiếp lặp đại công nên trong lòng ghen tức đấy chứ
Chữ ghen tức được Tử Kỳ kéo dài ra, càng khiến cho khuôn mặt Long Cơ thêm nhắn nhó, hắn đâm ra giỗi hờn, nói lớn
- Tớ thèm mà giận mấy việc vặt vãnh đó à
- Tại vì chưa có cơ hội thôi, không thì bọn họ chỉ là mũi
Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ nhìn Long Cơ thì tủm tỉm cười, tên này đúng là lớn đầu thì có mà tính gàn bướng như là con nít, thật là nhiều lúc giở khóc giở cười với tên bạn tài năng này
Cả ba người bọn Long Cơ huyên thuyên trên suốt chặng đường, vì dù sao cũng chẳng có việc gì cho họ làm, giống như là đàn con thơ lẽo đẽo theo bà mẹ đã đi xa tít tấp ấy
Nhưng luc này một tiếng pháo hiệu được bắn lên màu trời, sắc nó màu đỏ
Long Cơ nhìn lên rồi nói:
- Là tín hiệu chiến đấu, ắt hẳn phía trước đã gặp phải quân do thám của địch
Triệu Phong nói
- Thế chúng ta có nên lên phía trước giúp đỡ không?
Long Cơ đáp
- Lên giúp làm gì, chẳng phải phía trước có hơn ngàn quân sao, tên tướng quân ấy chẳng phải khoe khoang lắm mà
- Cứ để hắn lập công đi, còn chúng ta trèo lên trên kia ngắm nghía một chút, mắc công lao vào giúp lại còn ăn chửi
Long Cơ rõ ràng còn căm tên tướng quân Địch quốc lắm, nên thái độ mới thờ ơ như vậy, nói rồi mọi người trong Hắc Vân Kỳ bắt đầu di chuyển nhanh hơn đến một khoảng cao quan sát
Bên dưới là hai đội binh, một đội cờ xanh là quân của Địch quốc, một đội cờ trắng là quân của Tây Lỗ quốc, hai đội binh dàn hàng ngang chuẩn bị xông trận. Xét về quân số thì hai bên có vẻ tương đồng nhau, điểm khác duy nhất là quân của Địch quốc chủ yếu là kỵ binh, trong khi bên kia chiến tuyến lại hầu hết là bộ binh.
Không nói chắc ai cũng biết, nếu quân số gần bằng nhau thì bộ binh không bao giờ có thể thắng được kỵ binh cả, đó gần như là định lý hiển nhiên trên chiến trường. Vì vậy khi nhìn đám binh Tây Lỗ quốc trước mặt, tên thiên nhân tướng của Địch quốc có vẻ khinh thường lắm
Tên tướng quân hét lớn
- Đánh trống trận
Tùng, tùng, tùng
Tiếng trống trận vang lên dồn dập như tiếng của thiên binh vạn mã, tên thiên nhân tướng tay cầm cự chùy uy dũng cưỡi ngựa dẫn đám thuộc hạ xông vào
Vó ngựa làm cho bụi bay mù mịt, Địch quân gào thét như dã thú, tay nắm chắc vũ khí thúc ngựa lao về phía đám binh lính Tây Lỗ
Lúc này trong đám quân Tây Lỗ, có hai người cưỡi ngựa đang quan sát tình hình, một trong hai người đó nói
- Tướng quân địch đã đến, chúng ta hành động chứ ạ
Người đàn ông được gọi là tướng quân không nói gì chỉ gật đầu, người kia thấy thế thì rút bên hông ngựa ra hai cây tiểu kỳ nhỏ, vung vẩy trên không trung ra hiệu, sau đó đám binh lính Tây Lỗ theo hiệu kỳ mà bố trí đội hình
Cả đội hình giản ra phía sau lưng vị tướng quân của họ, người đó là một người to lớn, tay cũng cầm một cái đại chùy, ông ta đứng trước bước tiến của Địch quân không hề có chút sợ hãi.
Trên khuôn mặt của ông ta những vết sẹo dày đang đỏ lên vì kích động, miệng nói
- Tướng địch là ai xưng tên họ đi?
Tên thiên nhân tướng Địch quốc cũng đáp trả
- Thiên nhân tướng Bách Phân Đội, Cang Trung Chi
- Tên khốn kia nạp mạng cho ta
Nói rồi tên thiên nhân tướng lao mình đến, vung đại chùy trên tay định gián xuống đầu vị tướng quân bên Tây Lỗ kia, người ấy cười gằn
- Tên ta là Hốt Thiên Nha
Binh
- Chết đi tên kém cỏi
Đại chùy của tên thiên nhân tướng còn chưa tới, thì chùy của tên tướng quân Tây Lỗ đã đánh nát mặt tên đó. Một chiêu cực kỳ mạnh mẽ, đánh nát nữa đầu và hất văng cái xác của hắn ra phía sau, làm cho số kỵ binh phía sau của Địch quân bị thi thể văng trúng mà rớt xuống ngựa
Tên tướng quân Tây Lỗ lắc đầu chán nản trước sự yếu kém của đối thủ, hắn quay lại bảo người cưỡi ngựa phía sau:
- Liệp Hạo, việc còn lại ngươi giải quyết đi ta chán rồi
Tên tướng quân lùi ngựa lại phía sau đám quân của mình, để lại tất cả mọi việc cho người có tên là Liệp Hạo đó chỉ huy
Chỉ thấy Liệp Hạo dường như quá hiểu rõ tính cách của vị chủ soái này nên không lấy làm lạ, hắn ta bình tĩnh ra hiệu lệnh cho quân lính.
Một lá chắn vững chắc nhanh chóng được thành hình, nhanh tới mức mà đám kỵ binh dù đã cố sức ra roi thúc ngựa cũng không tài nào đến kịp
Rầm
Cả người lẫn ngựa như lao vào đá tảng, bị những tấm lá chắn bằng thép sáng choang hất tung ra phía sau. Lớp thứ nhất bị ngã vô tình lại tạo thành vật cản chân cho đám phía sau, cứ vậy hết đám binh lính này đến đám binh lính khác, như những con thiêu thân lao đầu vào lửa
Có lẽ thiếu đi một người thống lãnh, khiến đám binh của Địch quốc chẳng khác nào một đám ô hợp rời rạc, tấn công theo bản năng là chính. Đám người đó không hề nhận ra rằng cán cân đã xoay chuyển, đối thủ của họ thật sự là ở một đẳng cấp khác và việc tấn công những người này chẳng khác gì là việc tự sát cả
Nhìn những khuôn mặt của đám binh lính Tây Lỗ, dường như có cảm tưởng rằng họ giống như là đang tập trận ở doanh trường hơn là một trận đấu ở chiến trường. Những động tác thuần thục đến không ngờ, là biểu diễn chăng, quá đẹp, quá hoàn mỹ, phải nói là một nghệ thuật, thứ mà những binh lính bình thường không bao giờ có được
Nếu đám kỵ binh là một lưỡi đao, thì những tên bộ binh bên kia chiến tuyến là những tấm lưới thép, nó đan ra một thiên la địa võng, sau đó nhốt gọn đám binh Địch quốc lại một cách dễ dàng.
Khi khoảng cách được thu hẹp, thì những con ngựa đã mất hết lợi thế của mình đó chính là những sải bước mạnh mẽ đầy tốc độ, chúng bị dồn cho com cụm lại với nhau, sau đó thì bị những mũi giáo đâm xuyên qua yết hầu cho tới chết
Mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, hơn ngàn kỵ binh bị một đám bộ binh quần thảo và tiêu diệt một cách quá dễ dàng, khiến cho người xem không khỏi ớn lạnh
Triệu Phong quay sang nhìn Long Cơ
- Chúng ta có xuống không?
Long Cơ bình tĩnh nói
- Quân địch quá lợi hại, nếu chúng ta xuống thì khả năng giữ được toàn quân là không thể
- Việc này quá mạo hiểm chúng ta cần phải liên lạc với những người phía sau để xin hỗ trợ
Ngu Tử Kỳ bên cạnh nói
- Tỡ nghĩ không cần thiết nữa, mọi người nhìn kìa
Cả hai người Long Cơ và Triệu Phong hướng về phía chỉ tay của Ngu Tử Kỳ, thì thấy từ phía tây có ba đám bụi lớn đang lao nhanh về phía quân Tây Lỗ, thì ra là ba đoàn kỵ binh
Một đội cờ vàng, một đội cờ xanh và một đội cờ màu tím, ba đạo kỵ binh tách nhau ra tiến hành bao vây đám binh Tây Lỗ quốc
Người dẫn đầu đám kỵ binh cờ vàng quay lại bảo thuộc hạ
- Tiến về phía trái của địch, toàn quân theo lệnh của ta, nhất tiễn nhị lộ bắn
Cả đám kỵ binh tra tên vào cung hướng theo chỉ tay của thống lĩnh mà buông phát tên đầu tiên. Vài trăm mũi tên lao nhanh trong không khí nhắm vào đội bộ binh đang đứng sau những tấm chắn của quân Tây Lỗ.
Chuẩn xác thật!
Long Cơ nhìn mà không khỏi khen thằm, vì hắn biết đối với một cung thủ nhắm bắn ở vị trí xa đã khó, huống hồ lại di chuyển liên tục không cố định trên lưng ngựa mà vẫn có thể ra tên chuẩn như vậy thì thật là tài
Đám kỵ cung binh vừa bắn xong một lượt thì chạy cắt mặt đám binh Tây Lỗ, thấy vậy đám bộ binh liền nâng lá chắn đề phòng. Nhưng ngờ đâu đó chỉ là hư chiêu, đám kỵ binh cờ vàng xuất hiện chỉ là che tầm mắt của địch, từ phía sau đám kỵ cung binh đám quân cờ xanh đã xuyên qua lao đến
Người điều khiển đám quân cờ xanh lớn tiếng hét
- Mở đường nhắm thẳng trung lộ phá cho ta
Cả đám kỵ binh cờ xanh đều cầm chùy lớn, tay cứ vun vút như gió thổi, đập nát mọi thứ cản đường trên bước tiến của chúng .Dù đám bộ binh của Tây Lỗ quốc lực phòng ngự rất mạnh nhưng lại không thể ngăn nổi bước tiến của quân cờ xanh. Đặc biệt là kẻ thống lĩnh trẻ tuổi, hắn to lớn vạm vỡ, hai tay cử một cây đại chùy ước chừng một trăm hai mươi cân.Vật to nặng là vậy mà hắn vẫn thoải mái vung lên hạ xuống .Đi đến đầu là địch nát thây đến đấy, xác người dưới chân ngựa hắn chẳng mấy chốc đã lên con số vài chục.
Liệp Hạo thấy tình hình biến chuyển thì lên tiếng
- Quân phía trước mau lui lại, đổi chổ với hậu quân
- Hai bên cánh đồng loạt khép trận hình bao vây chúng lại cho ta
Đúng là một tương có tài chỉ huy, chẳng mấy chốc đám binh đang rối loạn như vậy mà đã tìm ra phương cách tháo gỡ, binh Tây Lỗ đã bao vây được quân cờ xanh vào trong
Chỉ là người thống lĩnh quân cờ xanh khẽ cười rồi nói
- Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, Bá Ninh đến huynh ra tay rồi đấy
Đám binh Tây Lỗ do bó quân vào trong nên bên sườn đã mỏng đi rất nhiều, lúc này đám quân cờ tím đã từ bên phải xộc thẳng tới
Người chỉ huy quân cờ tím tay cầm trường thương vẫy tay nói với thuộc hạ
- Huynh đệ nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, hãy ho chúng thấy tốc độ của chúng ta
Cả đám quân cờ tím lao đi như một mũi tên xé gió, thế nhanh như sấm động không kịp bưng tai, Hốt Thiên Nhai thấy tình hình này thì giục ngựa tiến tới, lớn tiếng gọi
- Người đến là ai, mau xưng tên, ta không khoái đấu với hạng vô danh
Kẽ đi đầu của quân cờ tím thúc vào hông ngựa, con ngựa lồng cất vó bay lên, ánh mặt trời chói qua làm cho bóng hắn chíu xuông mặt đất, khiến Hốt Thiên Nhai không nhìn rõ mặt.
Chỉ nghe trong gió có tiếng gầm như hổ báo, khiến cho Hốt Thiên không khỏi rùng mình, đứng nhìn người kia như là thiên thần giáng thế, lạnh lùng buông xuống một thương như sao băng vạch ngang qua bầu trời
- Là ta hãm trận doanh Bá Ninh
Phập
Thương pháp nhanh, mạnh chuẩn xác, đâm xuyên qua ngực Hốt Thiên Nhai lạnh lùng cướp đi tính mạnh
Thương thay một kiêu tướng của Tây Lỗ quốc, chưa kịp tiếp nổi một chiêu đã phải vong mạng, thế mới biết thiên hạ thật lắm kẻ tài
Bá Ninh nhảy xuống chặc lấy thủ cấp của địch tướng cắm trên ngọn thương mà giơ lên cao
Quân Tây Lỗ thấy chủ tướng bị hạ, bên ngoài thị địch vây, còn tâm trạng nào đâu mà đánh, tất cả đều buôn vũ khí xin hàng
Ba cánh quân cờ Vàng, cờ Xanh, cờ tím hội lại một chỗ, sau đó ba vị thống lĩnh của họ hướng lên một chỗ cao nơi Hắc Vân Kỳ đội đang đứng mà giơ vũ khí lên đầy thách thức
Long Cơ mặt xám như tro tàn, nắm dây cương mà bàn tay nổi hết cả gân xanh lên, mím môi mắng thầm
- Cái bọn khốn này sao cứ ám ta mãi thế không biết, chẳng phải chúng đang ở mặt trận khác sao
- Đúng là tức chết mà
Thì ra ba cánh quân ấy là các đội binh của quân Diều Hâu với Chính Hoàng Kỳ của Vương Xương Huy, Lục Hợp Kỳ của Huỳnh Trung và Tử Linh Kỳ của Bá Ninh.
Ba đội binh này cùng với Hắc Vân Kỳ của Long Cơ trước giờ luôn ganh đua nhau, nên thấy ba người nẫng tay trên công lao của mình nên Long Cơ cay cú lắm, nhưng không thể thốt nên lời
Nào phải bản thân hắn và Hắc Vân Kỳ đội không thể đánh bại quân Tây Lỗ đâu, nhưng do số lượng binh lính ít quá nên còn hơi do dự chưa quyết. Còn đám người Vương Xương Huy, Huỳnh Trung và Bá Ninh tuy nói là các cánh quân độc lập mà đi đâu cũng có nhau, binh lực hợp lại ngang với một thiên nhân đội nên đối với số binh Tây Lỗ họ có thể mạnh dạng triển khai thế trận
Nhìn chiến công đầu tiên trên tay bị cướp mất khiến Long Cơ khó lòng chấp nhận được, Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ bên cạnh cũng không mấy vui vẻ, họ tuy không có thái độ ăn thua đủ như Long Cơ nhưng bọn kia trông có vẻ khinh mạng thì đâm ra ghét
Chỉ có thể nói mâu thuẫn ngày càng chất chồng cao như núi trong bản thân đội Diều Hâu, và đây chẳng qua chỉ là bước mở đầu cho các cuộc ganh đua sau này.