Dịch giả: Titan
Lục Bình tiến vào hoãn trùng hải vực đã hai ngày. Đại hải rộng lớn vô ngần không bởi vì đại lượng tu sĩ tràn vào mà trở nên phi nhường náo nhiệt. Lục Bình bởi vì là lấy thân phận tán tụ đơn độc tiến vào hoãn trùng hải vực, mà tu sĩ tiến vào hoãn trùng hải vực trừ cá chó thực lực cường đại, cho dù là tán tu cũng phải có đoàn đội của mình. Ở nơi này nguy cơ tứ phía, sự đề phòng giữa các tu sĩ càng thêm cẩn thận, không phải là tu sĩ quen thuộc, biết rõ gốc gác ngọn nguồn, căn bản sẽ không dễ dàng thu nạp vào đội ngũ của mình.
Hai ngày qua, Lục Bình mặc dù gặp được ba bốn tốp tu sĩ, nhưng đều đối với sự thỉnh cầu kết đội của Lục Bình không để ý tới. Có nhóm thậm chí còn cười nhạo Lục Bình tu vi thấp, ở trong đội ngũ cũng chỉ nắm vai trò kéo chân sau, căn bản không đủ tư cách, cho nên Lục Bình vẫn độc thân một người y như cũ.
Lục Bình lúc này mới nhớ tới, sau khi hải cấm mở ra, tiến vào hoãn trùng hải vực phần nhiều là dung huyết trung hậu kỳ tu sĩ, dung huyết sơ kỳ cùng luyện huyết kỳ tu sĩ chỉ có thể ở hoãn trùng hải vực cận hải săn giết yêu thú. Cái này chứng tỏ Lý Tử Minh hết sức đề cử hắn tiến vào hoãn trùng hải vực âm thầm điều tra cướp bóc đạo phỉ, sợ cũng có lòng xấu về phương diện này. Trước đó hắn và Hồ Lệ Lệ cũng không nghĩ tới mặt này.
Lục Bình bây giờ dù sao cũng không nóng nảy, cái hoãn trùng hải vực này tuy nói một ngày cũng có thể đụng phải mấy đợt tu sĩ, nhưng trong lúc nhất thời Lục Bình đối với đạo phi hành từng không thể nào điều tra ra. Thật vất vả đi ra ngoài một chuyến, vừa không có người trong phái giám đốc, Lục Bình tự nhiên mừng rỡ bản thân có được sự tự tại.
Lục Bình ngồi xếp bằng ở trên lưng của Lục Đại Quý, mặc cho Đại Quý đem mình bơi ở trên mặt biển phiêu đãng.
Lục Đại Quý chính là con đại hải quy mà Lục Bình có được trên Phi linh đảo. Lúc ấy con hải quy này đã sớm có luyện huyết điên phong tu vi. Lục Bình ở trên Phi linh đảo trừ lấy được một viên dong huyết đan chiến lợi phẩm, ngoài ra còn ở động phủ tranh đoạt được một bình dong huyết đan. Sau chuyện này lúc đám người Vệ Tử Hằng phân chia chiến lợi phẩm, Lục Bình cố ý đòi ba viên trong đó.
Sau khi trở về Hoàng Ly đảo, Lục Bình liền dặn dò Lục Đại Quy chuẩn bị dung huyết. Nhờ có đầy đủ đan dược cùng linh mạch dưới Hoàng Ly đảo động phủ ủng hộ, Lục Đại Quý bằng vào hai viên dong huyết đan thành công lên cấp dung huyết kỳ, trở thành đệ nhất chiến lực dưới tay Lục Bình.
Nghiêm chỉnh mà nói, Lục Đại Quý chẳng qua là loại hải quy bình thường, huyết mạch ở trong yêu tộc cũng không cao quý, cũng không phải là lựa chọn tốt để làm linh thú cho tu sĩ. Lục Bình cũng không để ý đến cái này nhiều, ít nhất bây giờ hắn ở trong hải vực du đãng vừa khéo dùng được Lục Đại Quý.
Lục Đại Quý có thân hình khổng lồ, nửa trượng lớn nhỏ, ở trên mặt biển vững vàng bơi đi. Khí tức của dung huyết kỳ yêu thú ở trên biển tứ tán phô khai, luyện huyết kỳ yêu thú trong hoãn trùng hải vực toàn bộ im tiếng biệt tích. Lục Bình ngồi ở trên lưng rùa Lục Đại Quý, cầm một hồ lô rượu thỉnh thoảng uống một hớp, nhìn phong cảnh trên biển, cảm thấy cuộc đời tu luyện của tu sĩ quả thật tiêu dao.
Trong hồ lô, linh tửu chính là Lục Bình dùng một trăm lẻ tám cây năm linh thảo, linh quả, linh cốc tốn hao nửa năm chế riêng ra mà thành Bách Linh nhưỡng. Loại rượu này trừ có thể cung cấp cho tu sĩ uống đã ghiền, còn đối với việc tu luyện cùng linh lực khôi phục tu sĩ giúp ích rất nhiều.
Mùi rượu dằng dặc lan ra bốn phía, Đại Bảo an an ổn ổn nằm ở phía sau cái mông của Lục Bình rốt cục vượt qua một ít sự sợ hãi đối với biến rộng, từng điểm từng điểm lếch đến trước người Lục Bình, thèm thuồng ướt át nhìn hồ lô trong tay hắn.
Lục Đại Bảo bây giờ đã có luyện huyết sáu tầng tu vi, là linh sủng đi theo Lục Bình lâu nhất, cùng Lục Bình có tình cảm thâm hậu nhất. Lục Đại Bảo dĩ nhiên là được Lục Bình chiếu cố rất nhiều. Lục Bình sử dụng linh đan bản thân dùng để luyện tay cho Đại Bảo ăn thả cửa. Lúc này mới trải qua không tới một năm, mà tu vi của Đại bảo đã nhảy vượt hai tầng, luyện huyết hậu kỳ đang có hy vọng trước mắt.
Lục Bình nhìn hành vi của Đại Bảo phì cười mắng:
- Ngươi là thứ đồ con chuộc phàm ăn!
Nhưng hắn vẫn hướng về phía hồ lô chỉ một cái, một vòi rượu lập tức từ trong hồ lô bay ra, trên không trung biến đổi thành các loại hình tượng nhưng không tán lạc, từ từ bay tới trước Đại Bảo.
Đại Bảo hướng phía Lục Bình "Chi chi" kêu hai tiếng, biểu đạt sự cảm tạ của mình, rồi lập tức cúi đầu tới liếm lấy liếm để Bách Linh nhưỡng bay ở trước miệng mình.
Ngay vào lúc này, ba thủy cầu chia ra từ ba phương hướng hướng đập tới Đại Bảo, mục tiêu chính là đám Bách Linh nhưỡng ở trước miệng Đại Bảo.
Đại Bảo tự nhiên giận dữ, tức giận "Chị chi" mấy tiếng, cái đuôi chuột nhỏ dài ngang trời đem một thủy cầu quét bay đi, trên người run lên, một đoàn bụi đất bay lên, ở một bên kia của Đại Bảo hóa thành một đạo màn hoàng thổ thật mỏng như cái bánh tráng vậy. Đoàn thủy cầu thứ hai đập ở phía trên cái bánh đất đó, nhất thời bọt nước văng khắp nơi; Thủy cầu thứ ba mắt thấy sẽ phải đập vào trong đám rượu bị Lục Bình dùng pháp lực bao phủ lại đó, thì chỉ thấy thân thể phì lũ của Đại Bảo đột nhiên trở nên dị thường linh xảo, không biết làm thế nào mà thoáng một cái, không ngờ dùng thân thể che ở trước đám rượu, cái mông mập bự trực tiếp đụng nát thủy cầu.
Đại Bảo làm như không thấy, chẳng qua là nhích động hất cái mông một cái, đem nước biển phía trên đó rung vẫy đi không còn một mống, rồi vẫn như cũ vùi đầu uống rượu, cũng không đem chuyện đánh lén trước đó để ở trong lòng, phảng phất đám rượu trước mắt này so với chuyện đánh lén còn trọng yếu hơn.
Không xa trên mặt biển chia ra ba đạo thủy tuyến màu trắng hướng đại hải quy trên mặt biển nhanh chóng chạy tới. Bọt nước nhẹ vang, ba cho hải và màu xanh, lam, trắng dài vài thước dài phảng phất như lưu ly vậy ở trên mặt biển bắn lên, rơi vào trên lưng rùa của Lục Đại Quý.
Ba con hải xà này chính là Lục Bình nửa năm trước ấp trứng nở ra ba con Bích Hải Linh Xà: Lục Bích, Lục Hải, Lục Linh. Tam linh xà này không hổ là có huyết mạch quý tộc của yêu tộc, trong vòng nửa năm ngắn ngủi, được Lục Bình tỉ mỉ chăm sóc, đã có luyện huyết tầng ba tu vi, khiến cho Lục Bình không thể không cảm thán ba con sủng vật này đúng là có tư chất thật tốt.
Lục Bình có năm con linh thú, Đại Quý tu vi cao nhất, tính tình cũng an ổn nhất, không cùng Đại Bảo cùng Bích Hải Linh Xà đùa giỡn, ngày thường luôn lăng lặng nằm ở một chỗ quan sát. Đại Bảo là hoạt dược nhất, trong ngày thường ở trong động phủ nhảy xuống vọt lên, thường cùng ba con Bích Hải Linh Xà tiếp xúc. Nhưng Lục Bình lại có thể quan sát được là Đại Bảo trong lòng vẫn là rất kiêng kỵ con rắn nhỏ này. Nói cách khác, nó rất sợ huyết mạch uy áp của ba con linh xà, cho tới bây giờ không bao giờ quá phận trêu chọc ba con linh xà; Ba con linh xà từ khi Lục Bình ấp trứng nở ra, nhờ lâu dài bị Lục Bình pháp lực khí tức ảnh hưởng, đã sớm đem Lục Bình coi là cha mẹ, trong ngày thường cũng hay hoạt bát hiếu động, và thường lấy việc chỉnh sửa trêu chọc Đại Bảo làm thú vui.
Lục Bình cười ha hả đem ba viên đan dược một ném cho mỗi linh và một viên tới trong miệng chúng, rồi mặc cho bọn chúng ở hải vực chung quanh Lục Bình đùa giỡn.
Biển rộng bình tĩnh phía trên không một chút gió, Lục Bình nguyên vốn cười hì hì nhìn ba con Bích Hải Linh Xà ở trên mặt biển chơi đùa, đột nhiên chúng đồng loạt ở trên mặt biển biến mất, phảng phất như đang tránh né cái gì vậy.
Lục Bình thần sắc biến đổi, hơn sáu mươi trượng thần thức phô khai, chỉ nhận ra được ba con linh xà ở đáy biên nhanh chóng hướng phương hướng của mình bơi lại, còn lại là vì cái gì thì không phát hiện.
Lục Bình thần sắc ngưng trọng, yêu thú đối với nguy hiểm có trực giác thiên nhiên, Tam linh tất nhiên là phát hiện nguy hiểm, nếu không quyết không đột nhiên hướng phía hắn nhanh chóng trở về. Loại tâm tình hoàng lên đó, làm chủ nhân của bọn chúng, Lục Bình mơ hồ có thể cảm nhận được.
Xem ra kẻ địch không bị phát hiện này rất tinh thông ấn thân chỉ đạo, không biết là nhân tộc tu sĩ hay là yêu thú.
Lục Bình làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thúc giục Đại Quý bơi về phía trước. Bây giờ Lục Bình sợ rằng đã rơi vào mai phục của đối phương, cho dù có muốn đi chỉ sợ cũng không còn kịp nữa. Chi bằng tương kế tựu kế, trí thân vào tử địa rồi sau đó mới được sinh? Cũng may đối phương xem ra còn chưa biết Lục Bình đã phát hiện ra bọn chúng, mặc dù Lục Bình cũng không biết bọn chúng ở đâu.
Lục Bình trong lòng vừa động, nhớ tới "Thập nhị tuyệt" trong "Bắc Hải Thính đào quyết" có một đạo "Man thiên quá hải quyết". Đạo pháp quyết này giảng giải chính là tu sĩ làm thế nào ở trong các loại hoàn cảnh che giấu cùng ẩn núp hành tung, đồng thời đối với các loại thuật ẩn thân hay các loại ẩn núp pháp quyết có năng lực phản trinh sát rất mạnh.
Lục Bình vừa uống rượu, duy trì thần sắc trấn định, đồng thời âm thầm thi triển "Man thiên quá hải quyết", vận dụng thần thức cẩn thận quan sát chung quanh hải vực cùng bầu trời, chung quanh hơn sáu mươi trượng phương viên có thể nói là chủ động một chút dấu hiệu tất bị phát hiện.
Đang khi Lục Đại Quý lần nữa bơi về phía trước hơn mười trượng, Lục Bình thần thức rốt cục ở nơi nào đó trong nước biển phát giác ba động rất nhỏ.
“Thật là ẩn nặc thuật cao minh, có thể đem mình ẩn núp trong nước biển hóa thành một phần nước, giúp cho tu sĩ thần thức không thể nào phát giác. Cũng may thần thức của mình mạnh mẽ, hơn nữa Man thiên quá hải quyết không dưới thuật ân nặc của đối phương chút nào, mình bây giờ mới phát hiện ra dấu vết.
Lục Bình trong lòng âm thầm cảnh giác, lúc này cũng ở hai nơi khác lần nữa phát hiện ba động thật nhỏ. Không ngờ lại có ba người, Lục Bình trong lòng giật mình không nhỏ. Hơn nữa, ba người này tạo thành cơ giác đem Lục Bình vây vào giữa. Hắn sở dĩ có thể phát hiện ra ba người, xem ra là do ba người sắp sửa phát động công kích, ở trong nước hỗ tương ước định làm thế nào ra tay, thì mới lộ chân tướng.
Bọt nước nhẹ vang, ba thân ảnh màu xanh thẫm giống như quỷ mỵ ở trên mặt biển lưu lại cái bóng nhàn nhạt, ba món trung cấp pháp khí phân ba phương hướng bất đồng đem phương vị Lục Bình có thể tránh né hoàn toàn phong tỏa. Ba người có phương vị hợp thành một trận pháp mà tu luyện giới trong lúc tranh đấu thường dùng đến: Tam tài sát, đem Lục Bình một người năm yêu vững vàng vây khốn ở trên mặt biển.
Ân nặc thiên y vô phùng, phối hợp tinh vi nhàn thục, đánh lén thể như sấm sét, ba tên dung huyết trung kỳ tu sĩ, những thứ này cộng lại thì đừng nói là đánh lén một tu sĩ chỉ có dung huyết tầng ba, mà cho dù là dung huyết hậu kỳ tu sĩ ở trong lúc không kịp đề phòng cũng có thể bị thương.
Đáng tiếc bọn họ gặp Lục Bình!
Khi Lục Bình phát hiện ra ba người, trong nháy mắt biết ngay ba người bày ra chính là tam tài sát trận. Dù sao đây là trận pháp thường thấy nhất trong tu luyện giới, cũng là trận pháp dễ dàng áp dụng nhất, uy lực cũng tàm tạp. Nhận ra trận pháp, hắn đồng thời trong lòng thay đổi suy nghĩ thật nhanh, chớp mắt là đã nghĩ ra phương pháp ứng đối.