Sau khi mọi người đi ra ngoài, trong Chân Linh phái trú địa phải để lại Lâm Vũ lão tổ, Hạng Lâu lão tổ cùng với Thiên ở Sơn lão tổ ba người trấn giữ. Lâm Vũ lão tổ dù sao cũng là người ngoài. Hạng Lâu lão tố đồng dạng là ngoại môn trưởng lão, không tham dự chuyện của môn phái. Cứ như vậy, Thiên Sơn lão tổ nhất định phải ở lại nơi đóng quân xử lý chuyện thường ngày cùng với ửng đổi biến cố bất ngờ.
Lúc này, một chỗ chiến trường gần khoảng cách Chân Linh phái trú địa chính là Tử Dương cung cố thủ ở cửa ra của thung lũng phía tây bắc.
Một mảnh dãy núi gọi là Trở Phong sơn mạch ở phía tây bắc của Cửu Huyền lâu. Dãy núi này có thể được xem là phân giới tuyến của Trung Thổ tu luyện giới tây bắc chi địa cùng Trung Thổ thủ phủ. Nhưng chính giữa phiên dãy núi có một sơn cốc lỗ hổng bề rộng chừng mấy dặm. Đạo sơn khẩu này chính là con đường tất phải qua của đất tây bắc ra vào Trung Thổ thủ phủ.
Mà bây giờ, Tử Dương cung trú địa ở chính giữa đạo sơn khẩu đó, vững vàng chặn lại con đường tất phải qua của đất tây bắc ra vào Trung Thổ thủ phủ. Còn ở đầu vách núi của hai bên sơn khẩu, Tử Dương cũng giống vậy bày hai tòa doanh bàn, một trái một phải bảo vệ an toàn cho trú địa.
Một mảnh đất trống trải cách ngoài Tử Dương cung ba mươi dặm, ma la đại quân chính là tập tán chỗ đó. Lúc này, ma la đại quân lại vừa đúng chia làm ba đường đánh ra, trừ đường giữa có thực lực mạnh nhất đánh vào Tử Dương cung trú địa ra, hai cánh trái phải chia ra lướt đi hai tòa trại phụ ở hai cánh trên vách núi nơi hai cửa sơn khẩu,
Tạ Thiên Dương lúc này trong vách núi doanh bàn của sơn khẩu phía tây, nhìn ma la đại quận vọt tới doanh bàn giống như thủy triều, Tạ Thiên Dương lấy tay chỉ nhẹ nhàng bắn bắn Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm trong tay. Một cổ vẻ hưng phấn lóe ra trong tầm mắt, tự lẩm bẩm:
- Đến đây đi, giết lui một nhóm tấn công này, chiến công tính điểm xem ra có thể tiến vào trước năm chứ!
Lúc này, trên bảng chiến công tính điểm của pháp tướng trung kỳ, chiến công tính điểm của Tạ Thiên Dương đã đạt đến tám mươi sáu điểm, nhưng vẫn xếp hạng thứ bảy. Tuy nhiên khoảng cách Thiên Huyền tông đệ nhất đích truyền Tào Kiếm Bình xếp hàng thứ sáu đã chỉ còn lại có hai điểm.
Mà vị thứ nhất của chiến công bảng như cũ là Lục Bình với một trăm mười một điểm không nhúc nhích. Những chiến công tính điểm của tên thứ hai Tử Dương cung đích truyền thứ hai Thiệu Thương kiếm Phiền Minh Kiệt cũng đã bị đưa lên đến một trăm lẻ năm điểm, khoảng cách Lục Bình cũng bất quá chỉ còn lại có hai con Huyết Tu La thôi.
Tạ Thiên Dương cười mắng:
- Tên này quả thật là còn trầm tĩnh được, đến bây giờ còn không ra tay, không ra tay nữa sợ rằng thứ nhất phải bị Nhị sư huynh vượt qua, chính là trước ba cũng muốn khó giữ được rồi.
Một bên Tô Cẩm nghe vậy cười nói:
- Trước đó vài ngày người ngược lại hy vọng Lục đạo hữu không vội động thủ. Hôm nay người cũng lại đang gấp gáp vì hắn rồi, lo lắng bị người khác vượt qua. Trong lòng ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Tạ Thiên Dương tức giận đáp:
- Ta chỉ là muốn khiến cho bảng danh sách này cạnh tranh quyết liệt hơn một ít, đoàn người đều chân ướt chân ráo lấy ra bản lãnh thật sự tới so một lần. Nếu xếp hạng của bảng danh sách thành người khác đưa, vậy còn có thể có ý nghĩa gì chứ?
Tô Cẩm gật đầu một cái, nói:
- Vậy cũng phải!
Hắn khai ích Chiếu Ảnh Thạch trong tay nhìn một chút. Hôm nay tính điểm của Tố Cẩm đã đạt đến bảy mươi bốn điểm, nhưng hạng lại từ thứ mười một trước đó hạ xuống thứ mười hai. Mà ngày hôm qua Cửu Huyền lâu Ngụy Chấn vẫn ở trước mặt Tô Cẩm lúc này đã rơi xuống xếp hạng thứ mười ba sau Tô Cẩm. Trong hai tu sĩ mới xếp hạng trước Tô Cẩm, xếp hàng thứ mười là Ngũ Hành tông Hóa Vô Lượng, mà thứ mười một là Ngự Thú Linh tông đi lại thiên hạ Phùng Thất Lang!
Ma la đại quân hét hò càng ngày càng gần, rốt cục một tiếng “âm” đụng trên Tử Dương cung trú địa phòng thủ đại trận, đồng thời gặp địch còn có hai nơi doanh bàn của hai bên trên vách núi.
Nhìn ma la đại quân điên cuồng công kích bên ngoài doanh bàn hộ tráo, Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm xẹt qua quanh người Tạ Thiên Dương. Từng đạo một lưu quang hỏa diễm cơ hồ muốn đốt thủng hư không bốn phía vậy.
- Khai công, khai công rồi! Lần này nhất định phải đè ép hai người Tào Kiếm Bình cùng Vũ Văn Phi Tường xuống!
Tạ Thiên Dương chi phi kiếm một cái, người lao ra bên ngoài doanh bàn. Hắn mới vừa đã phát hiện một con Huyết Ma tránh bên trong ma la đại quân, khoảng cách doanh bàn hộ trận chỉ có năm mươi trượng.
Không ngờ chưa chờ hắn xông ra, một bên Tô Cẩm lập tức báo một tiếng rõ to. Khi Tạ Thiên Dương kinh ngạc xoay người lại, liền thấy Tô Cẩm đang gắt gao nhìn chằm chằm khối thông linh ngọc bia ở doanh bàn trung ương. Điểm số của Bắc Hải Chân Linh phái Lục Thiên Bình đứng đầu bảng trong nháy mắt đột nhiên để thắng mười lăm điểm!
Lục Thiên Bình xuất thủ! Đây là phản ứng đầu tiên của hai người!
Một con Ngọc Ma lập tức rơi vào ma trảo của hắn như vậy, đây là phản ứng kế tiếp của hai người!
Về phần tại sao không phải là một kiếm đồng thời chém giết ba đầu Huyết Ma, hoặc là năm con Huyết Tu La, hay hoặc giả là những thứ gì khác, hai người xem ra đều là thứ nực cười. Một người ngay cả A Tu La đều giết được, sẽ đặc biệt đi tìm Huyết Ma La lấy tính điểm sao?
Tạ Thiên Dương thầm mắng một tiếng, ngay sau đó trên mặt thay thế bởi vẻ hưng phấn. Lục Bình xuất thủ tất nhiên sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền của các tu sĩ trên chiến công bảng. Cứ như vậy cạnh tranh sẽ trở nên càng lúc càng kịch liệt, mà cũng chỉ có như vậy, mới có thể thấy được thực lực chân thực của từng người bày ra trên chiến công bảng.
Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm đánh thẳng tới một con Huyết Ma trong ma la đại quân ẩn giấu bên ngoài doanh bàn hộ tráo, khiến cho ma la đại quân bốn phía một phen hốt hoảng. Con Huyết Ma càng cho gọi ma la lớn nhỏ bốn phía ngăn cản, đồng thời bên cạnh còn xông tới hai con Huyết Tu La tới tiếp ứng. Mà bản thân Huyết Ma cũng vào khoảnh khắc người bị bại lộ bắt đầu ấn núp về phía sau.
Tạ Thiên Dương không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, vội vàng gọi một tiếng Tô Cẩm. Sư huynh đệ hai người liên thủ phát khởi đánh vào ma la đại quân.
Dãy đất bên ngoài ma la đại quân tập địa ngoài Tử Dương cung, Lục Bình cùng Ân Thiên Sở hai người ẩn thân trong hư không, nhìn ma la đại quân chia ra ba đường nhào tới chỗ đóng quân của Tử Dương cung.
Lục Bình cười cười với Ân Thiên Sở bên cạnh, nói:
- Người trốn trong hư không bốn phía không phải số ít!
Ân Thiên Sở khinh thường nói:
- Muốn chiếm tiện nghi cũng phải xem thực lực!
Lục Bình từ chối cho ý kiến, chẳng qua là nhìn về phía đường bên trái của ma la đại quân, nói:
- Đi dọc theo con đường này đi, nghe nói Tô huynh cùng Tạ huynh hai người chính là đóng quân trên doanh bàn ở vách núi phía tây. Chúng ta cũng đi giúp hắn một cánh tay lực.
Ngay thời điểm trong hướng phía tây doanh bàn phát khởi đánh vào, Lục Bình cùng Ân Thiên Sở cũng đuổi ở phía sau đến gần bên ngoài ma la đại quân.&