Lục Bình lật tìm trong trữ vật pháp khí của đại tu sĩ. Nụ cười trên mặt càng sâu, hiển nhiên bên trong cất giấu tài sản phong phú đến mức đủ để khiến cho Lục Bình là nhân vật có tài sản như vậy đều động lòng.
Lục Bình tiện tay đem ba cái bình ngọc đổ cho ba người, nói:
- Đây cũng là Hóa Niệm Tán, chính các ngươi hãy cầm phòng thân. Độc thuật thần thông của người này mặc dù lợi hại, nhưng khắc chế cũng không lớn với ma la, cho nên chỉ dám ở bên ngoài ma la đại quân di chuyển và liệp sát những cấp thấp ma la kia, lấy số lượng để đền bù chất lượng. Nếu không ở tầng bên trong tìm một ít Ngọc Ma chém chết, độc thuật thần thông của lão ta tu luyện sợ rằng sẽ càng thêm lợi hại, đến lúc đó muốn thắng được người này coi như không dễ.
Bốn người tìm một chỗ tĩnh lặng đang khôi phục chân nguyên trong cơ thể. Bên ngoài chiến trường trong về phía xa thế cục của chiến trường, như vậy khoảng cách tại chỗ chính là lấy thần niệm của Lục Bình cũng không cách nào bao trùm một góc trong chiến trường, chỉ có thể lấy ánh mắt quan sát.
Thanh Hồ nhìn hồi lâu, lúc này mới nói:
- Hôm nay nhân tộc tu sĩ trong ứng ngoài hợp đã chiếm cứ tuyệt đối thượng phong. Hơn mười vị Thuần Dương cơ hồ dây dưa toàn bộ Thiên Ma trong ma la đại quân, ngay cả A Tu La đều áp chế không ít. Nhưng ma la đại quân lại vẫn không thấy tán loạn chút nào, cái này rõ ràng cùng với phong cách của ma la đại quận khác biệt rất lớn, rốt cuộc là vì sao?
Lưu Thiên Viễn cũng nói:
- Ma la đại quân theo truyền thuyết từ trước đến giờ phệ linh khát máu. Nhưng ma la đại quân lúc trước cũng biết thấy tình thế không ổn lập tức rút đi, hôm nay tử chiến không lùi, cũng giống như vì giết người mà giết người vậy.
Mọi người mặc dù kỳ quái nhưng cũng không tra cứu kỹ, nhưng rồi chính vào lúc này, bọn bốn người Lục Bình nhất tề đổi sắc mặt. Đó chính là trên toàn bộ ma la chiến trường to lớn, tràng diện đấu pháp oanh oanh liệt liệt cũng đã tạm ngừng lại trong một lúc ngắn ngủi. Vào giờ khắc này, vô luận là nhân tộc tu sĩ hay hoặc giả là ma la đại quân tựa hồ cũng bị đoạt lấy tâm thần. Lực chú ý của tất cả mọi người cùng ma la đều bị sự biến đổi của chiến trường trung ương nhất hấp dẫn tâm thần.
Trung ương nhất của chiến trường, nơi đó là chỗ của Cửu Huyền lâu, cũng là khu vực thảm thiết nhất của đại chiến trên ma la chiến trường, Thần niệm của Lục Bình có thể cảm giác được rõ rệt, khi thần niệm của hắn có thể đủ bao trùm đến tất cả phạm vi, linh khí tràn ngập trong hư không đều trôi qua kịch liệt. Mà phương hướng linh khí hội tụ không phải là nơi khác, chính là trung ương nhất của ma la chiến trường, chỗ Cửu Huyền lâu.
Loại linh khí hội tụ tuyệt không chỉ có chỗ phương hướng của Lục Bình cùng mọi người, mà là bao trùm cả tòa chiến trường của ma la đại chiến thậm chí khoảng cách còn muốn xa hơn. Tựa hồ chỗ Cửu Huyền lâu, có một sự tồn tại mạnh mẽ có thể hiệu lệnh linh khí trong thiên địa, trong nháy mắt thiên địa linh khí nằm trong tay toàn bộ Cửu Huyền lâu địa vực.
Tất cả mọi người cảm nhận được là một loại áp lực phát ra từ nội tâm. Loại áp lực này không phải là nguồn gốc với một tồn tại, mà là nguồn gốc với một phương thiên địa này. Trong nháy mắt, tất cả mọi người tựa hồ cũng cảm giác mình đang đối mặt không phải là nhân tộc hoặc là ma la trước mắt, mà là thần uy của một phương thiên địa này.
Thanh Hồ dưới trọng áp của thiên địa thần uy như vậy sắc mặt trắng bệch, giọng sợ hãi hỏi:
- Đây là vị đại thần thông nào xuất thủ, không ngờ lại có thể dẫn động đại của thiên địa như vậy chứ?
Lục Bình im lặng không nói, chẳng qua là đem đồng thuật thần thông của hai mắt thị triển đến mức tận cùng. Hắn thấy phương viên hơn ngàn dặm thiên địa linh khí đang đang nhanh chóng hội tụ ở bầu trời chỗ Cửu Huyền lâu, thậm chí lúc thiên địa linh khí lưu động mang theo từng đạo một cuồng phong. Cây cối, thảo dược bên trong phạm vi phương viên ngàn dặm, toàn bộ nằm phục xuống phương hướng chỗ Cửu Huyền lâu.
Thiên địa linh khí hội tụ ở bầu trời Cửu Huyền lâu nồng đặc như vậy cho tới khi ngưng tụ thành từng mảnh một tường vẫn sắc thái sặc sỡ. Rồi sau đó những tường vẫn ngưng tụ chung một chỗ bắt đầu ti tỉ lũ lũ lần nữa tổ hợp, tường vẫn cùng loại sắc thái hội tụ chung một chỗ. Chẳng qua trong thời gian phút chốc, những tường vẫn ngưng tụ thành một đoàn tạo thành thất phiến vũ trang tường vân màu sắc đều không giống nhau, xa xa nhìn tựu như cùng một chuỗi vũ phiến từ bảy cây linh vu to lớn hình thành.
Tốc độ hội tụ của linh khí càng lúc càng nhanh. Thất sắc vũ phiến giữa bầu trời cũng càng lúc càng rõ ràng. Tường vẫn giữa thiên không càng lúc càng mỏng manh cho tới khi biến mất không thấy. Thiên địa linh khí tụ đến không ngưng tụ thành tường vẫn sắc thái sặc sỡ nữa liền bị vũ phiến đều thu nạp đầu vào đấy. Toàn bộ thiên địa chỉ còn lại có một chuỗi thất thải vũ phiến dựng đứng giữa không trung.
Thanh Hồ kinh hô:
- Cái này, đây là cái gì?
Không chỉ Thanh Hồ, chính là Ân Thiên Sở cùng với Lưu Thiên Viễn cũng nhìn trợn mắt hốc mồm.
Sắc mặt của Lục Bình đột nhiên biến đổi. Hắn cũng nhớ lại Càn Khôn Tửu Đỉnh dưới Lạc Tâm sơn. Nếu Ngũ Hành tông có thể cất giữ Càn Khôn Tửu Đỉnh một trong khai thiên lục đại thần khí, Cửu Huyền lâu cũng làm thánh địa từ khai thiên truyền thừa đến nay, có gì chưa có bảo vật trấn phái tương đề tịnh luận cùng Càn Khôn Tửu Đỉnh chứ? Mà những thánh địa sở dĩ xưng là thánh địa, sợ rằng nguyên nhân căn bản chính là chỗ này.
Thuần Dương chí bảo trong truyền thuyết của tu luyện giới, có thể cùng Càn Khôn Tửu Đình tương để tịnh luận hơn nữa còn có hình dáng cánh quạt, vậy chỉ có một dạng chí bảo là như vậy rồi!
Một trong Khai Thiên Thất Tổ, Khai Thiên Thần Khí Thất Vũ Phiến trong tay Loan đạo nhân lấy bảy loại bản mệnh linh Là vũ tồn tại của Loạn huyết mạch thành tựu Chân Linh luyện chế mà thành!
Không sai, bảo vật trấn phái của Cửu Huyền lâu, có thể tương đề tịnh luận cùng Càn Khôn Tửu Đỉnh của Ngũ Hành tông, chỉ có đồng dạng là khai thiên thánh khí Thất Vũ Phiến trong tay của Loan đạo nhân!
Chẳng qua ban đầu khi Lục Bình thấy Càn Khôn Tửu Định, mặc dù món Khai Thiên Thần Khí đó khiến cho Lục Bình thấy được uy năng trước đây chưa từng có, nhưng so sánh với Thất Vũ Phiến trước mắt đưa tới thiên địa biến đổi lớn tựa hồ còn kém xa. Chẳng lẽ đều là Khai Thiên Thần Khí, nhưng so sánh với nhau còn có sự khác biệt hay sao?
Lúc này linh khí giữa thiên địa đột nhiên ngưng lưu động, tựa hồ và phiến cực lớn dựng đứng giữa không trung đã không hề cần ngưng tụ thiên địa linh khí nữa, nói cách khác nó đã làm xong chuẩn bị cuối cùng.
Lục Bình mặt liền biến sắc, bất chấp thiên địa dị tượng mang cho mọi người uy áp cực lớn, nhảy người lên, hô:
- Đi, đi mau, rời khỏi nơi này!
Đám người Ân Thiên Sở không rõ, nhưng tuyệt đối tín nhiệm Lục Bình, nghe vậy nỗ lực dùng uy áp tràn ngập trong thiên địa, miễn lực nhấc lên độn quang theo sau lưng Lục Bình bỏ chạy ra phía ngoài.
Vô luận là Lâm Vũ lão tổ hay Long Hòe lão tổ, đều đã từng hàm hồ ám hiệu qua với Lục Bình, rằng giữa thiên địa này còn có sự tồn tại cao hơn so với Thuần Dương tu sĩ. Nếu Cửu Huyền lâu có thể lấy Thất Vũ Phiến dẫn động thiên địa dị tượng thật lớn như vậy hơn nữa vượt xa ban đầu Thổ Linh Từ dẫn động Càn Khôn Bảo Định. Như vậy lúc này thân phận tồn tại ngự sử Thất Vũ Phiến dĩ nhiên không nói cũng đã hiểu.