Chân Linh Cửu Biến

chương 142: khởi tranh chấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Titan

Đang khi Lục Bình chìm ngập trong ánh mắt sùng bái, ghen tị, và có chút chen lẫn đau khổ của mọi người, chợt một giọng nói truyền tới. Giọng nói này vô cùng lạnh lùng:

- Theo truyền thuyết Huyền Linh phái luyện đan đại sư Ngụy Hư Nhân lúc còn trẻ đi ra ngoài du lịch Đông hải lấy được một tờ Trú Nhan đan đan phương. Tờ đan phương này ở Bắc Hải chỉ một nhà này có. Ngụy Hư Nhân coi nó như tánh mạng, từ trước đến giờ không truyền cho người khác. Ngụy Hư Nhân dùng đan phương này luyện chế Trú Nhan đan, đã kiếm không ít linh thảo linh thạch của nữ tu sĩ cùng nam tu muốn lấy lòng nữ tu sĩ. Tiểu tử, đan phương của ngươi là do ai đưa cho ngươi? Cái Trú Nhan đan này là người luyện chế hay là người khác đưa cho ngươi? Nếu là do tự mình người luyện chế, ngươi là lấy được truyền thừa của người nào?

Người nói chuyện lúc đầu còn chậm chạp rề rà, phảng phất như đang kể chuyện xưa, đem lực chú ý của mọi người đều hấp dẫn tới. Sau đó lúc hỏi thăm, thần sắc liền trở nên câu lệ, phảng phất như nhận định thân phận của Lục Bình rất khả nghi, đồng thời có một cỗ khí thế tuyệt mạnh hướng Lục Bình phổ thiên cái địa cuốn tới, ép cho hơi thở của Lục Bình chậm lại!

Lục Bình kinh ngạc xoay người nhìn lại, người nói chuyện chính là sư phụ của Đào Tử Phương, Chân Linh phái luyện đan đại sư, đoán đan trung kỳ Huyền Cảnh chân nhân.

Đã xem lễ thỏa mãn rồi, mọi người ở dưới tràng vốn là đang đợi trung niên văn sĩ tuyên bố bái sư đại điển kết thúc, không ngờ lại có chuyện lạ nổi lên, hoành sanh gợn sóng, nhất thời tinh thần lại phấn chấn, đợi đến khi Huyền Cảnh chân nhân dường như ám chỉ điều gì đó nói xong, mọi người quay nhìn Lục Bình, ánh mắt đều mang theo một chút hố nghi.

Lục Bình bị Huyền Cảnh chân nhân khí thế ép cho mặt mũi đỏ bừng, nhưng trong lòng thì nỗi phừng lửa giận:

- Lão tử lúc nào đắc tội qua cái lão già Vương bát ngươi, mà người lại nhảy ra cấp lão tử thuốc dán giá họa như thế?!

Lục Bình cơ hồ nghiến răng nói:

- Chuyện của vãn bối tự có lão sư của vãn bối quản, chuyện của vãn bối vãn bối cũng chỉ nói với sự phụ của vãn bối. Các hạ có tư cách gì mà hỏi? Ta lần này không nói, ngươi trị ta cái tội không đâu sao?

Lời này của Lục Bình có thể nói là cực kỳ bất kính, lúc trước còn lấy vãn bối mà xưng, càng về sau dứt khoát sử dụng "Các hạ", "Ngươi", "Ta" mà đối đáp. Rõ ràng là hắn mắng Huyền Cảnh đáng thẹn là tiền bối cao nhân, tuổi thọ sống lâu đến nỗi sống luôn trên người của chó!

Lục Bình nói những lời này xong, đám tu sĩ quan lễ đã sớm một mảnh ồn ào, các chân nhân tại chỗ biểu lộ một phen kinh ngạc, bao gồm cả Huyền Âm Chân Nhân cũng lần nữa mở mắt ra nhìn Lục Bình một cái:

- Tên tiểu tử này không ngờ có thể dưới thần niệm áp chế của Huyền Cảnh đoán đan trung kỳ, còn có thể nói ra lời được, thậm chí là chê cười trào phúng kèm theo trong đó, thật đúng là có chút ý tứ.

Sau đó, các chân nhân mới nghĩ đến trong lời nói của Lục Bình có kèm theo thương bổng, đây là công khai khiêu khích quyền uy của đoán đan chân nhân rồi, không biết sao Liễu chân nhân lại không nói gì, Huyền Cảnh đột nhiên thêu dệt chuyện này cũng có chút khó hiểu, vì vậy đều mắt lạnh bàng quan nhìn.

Lúc này Huyền Cảnh chân nhân có thể nói là giận đến nỗi trận lôi đình, ông ta không ngờ Lục Bình có thể dưới thần niệm áp chế của mình, còn có thể lưu loát nói ra lời, càng không ngờ đến Lục Bình lại nói lên một phen ngôn ngữ coi rẻ ông ta như vậy.

Huyền Cảnh chân nhân có lòng muốn phóng ra một cái tát đem Lục Bình phế tu vi luôn để lấy đó mà cảnh cáo mọi người, nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử của Liễu chân nhân, ông ta không thể tùy ý xử trí được. Huống chi Liễu chân nhân lúc này đang ở tại tràng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Huyền Cảnh chân nhân đến rợn cả tóc gáy, lúc này ông ta mới nhớ tới uy thể của "tam chân tứ linh" năm đó ở Chân Linh phái là như thế nào.

Huyền Cảnh chân nhân hiện giờ đang rơi vào thế cỡi hổ khó xuống. Ông ta không ngờ chuyện phát triển sẽ tới tình cảnh thế này, tràng diện bởi vì Lục Bình không ngờ có thể mở miệng phản bác, hí kịch trong nháy mắt biến chuyển, ông ta trở thành lần này người không có da mặt nhất trong bái sư đại điển năm nay rồi.

Huyền Cảnh chân nhân đem khí thế toàn thân toàn bộ ep lên trên người Lục Bình. Lúc này cho dù là một dung huyết hậu kỳ tu sĩ cũng phải bị áp gục xuống. Nhưng Lục Bình vẫn như cũ thằng người đứng ở nơi đó, mặc dù hắn đã gân xanh nổi lên toàn thân.

Vào lúc này, Liễu Huyền Linh chân nhân sau lưng Lục Bình rốt cục lên tiếng, thanh âm nhàn nhạt truyền tới:

- Đa tạ Huyền Cảnh sư huynh thay tiểu muội quản giáo cái tên liệt độ không biết lớn nhỏ này, sư huynh đừng có tức giận kẻo hư thân thể!

Huyền Sinh chân nhân ngồi ở bên trên khóe mắt nhảy liên tiếp mấy cái, bản thân ông ta ít nhiều cũng hiểu rõ về vị sư nương này, ngày thường bà ta ôn nhu nhàn thục, không nói một lời cứng rắn.Nhưng nếu ai đắc tội bà ta, dù bất quá cũng chỉ nhàn nhạt nói lên đôi câu, không ở trong lời nói tranh luận gì, nhưng sau đó thủ đoạn trả thù lại gọi là da đầu tê dại. Năm đó chính là sư phụ của ông ta là người tài như vậy mà cũng phải nhường nhịn sư nương ba phần.

Liễu chân nhận lời vừa truyền tới, khí thế chèn ép Lục Bình nhất thời hóa thành vô hình.

Lục Bình xoay người hướng về phía Liễu chân nhân thấp giọng nói:

- Không dám khi man sư phụ, đệ tử có được Trú Nhan đan đan phương này là ở trên người của một tên Phúc Hải bang tu sĩ bị đệ tử giết chết mà có được. Về phần thuật luyện đan của đệ tử, chỉ cần đệ tử lần nữa luyện chế ra một ít đan dược là có thể chứng minh được.

Lục Bình thanh âm rất thấp, chung quanh quan lễ tu sĩ không nghe hắn đối với Liễu chân nhân nói cái gì, nhưng chân nhân ở trên đài thì tất cả đều nghe thấy. Đợi khi các chân nhân nghe nói là có được Trú Nhan đan đan phương từ Phúc Hải bang sau, tất cả đều hiểu ra, không ai đứng ra truy cứu nữa, ngay cả Huyền Cảnh chân nhân cũng không lên tiếng chất vấn.

Huyền Diệu chân nhân đứng dậy hướng về phía mọi người quan lễ nói:

- Bái sư đại điển đã xong, tất cả mọi người giải tán đi!

Chúng tu tuy là không muốn, nhưng cũng không dám làm nghịch ý chí của Huyền Diệu chân nhân, rối rít trở về động phủ nhà mình.

Đợi đến khi mọi người đi hết, Huyền Cảnh chân nhân hướng về phía Liễu chân nhân nói:

- Dù vậy, cũng không có thể khẳng định hắn không phải là từ chỗ Ngụy Hư Nhân lấy được đan phương. Trú Nhan đan dù sao cũng là chuẩn đại sư cấp đan dược, tại sao lại ở trên người một dung huyết kỳ Phúc Hải bang chúng lấy được chứ? Ta xem hay là muốn đối với tiểu tử này nghiêm gia thẩm tra một phen, bao gồm tu sĩ đề cử hắn xếp vào Liễu chân nhân môn hạ, để tránh bị lẫn vào dạng người lòng dạ không thể dò được! Như vậy cũng có thể để cho mọi người tin phục có phải vậy không?

Trong lời nói, Huyền Cảnh chân nhân đã mang đầu ngữ khí thương lượng, hiển nhiên là muốn tìm cho mình một bậc thang để xuống đài, giữ mặt mũi một chút.

Không ngờ liêu Huyền Cảnh chân nhân vừa dứt lời, liền nghe "Ba" một tiếng thật lớn, Huyền Sinh chân nhân vỗ ghế nổi giận đùng đùng đứng phắt dậu, chỉ về phía Huyền Cảnh chân nhân quát:

- Hạng người lòng dạ không thể dò? Ha ha, đề cử tiểu tử này vào làm đệ tử sư nương của ta, cái người “Lòng dạ không thể dò được” đó chính là sư phụ của ta. Huyền Cảnh sư bá ông muốn thẩm tra sư phụ ta? Vậy ngươi trước hết đem ta thẩm tra đi cái đã!

Huyền Cảnh chân nhân bây giờ đã giận đến run lên, trong lòng hối tiếc vô cùng. Ông ta không ngờ mình vốn là muốn tìm bậc thang xuống đài mới nói thế, ai ngờ lần nữa dính dáng đến một vị có trọng lượng lớn trong Chân Linh phái, ở tại chỗ này liền chọc cho đồ đệ của ông ta nổi đóa.

Huyền Sinh chân nhân dáng vẻ như người thị tỉnh vậy, trong lời nói mang cái thế dám chết dây dưa đánh loạn không buông:

- Ta kính người một tiếng sư bá, bất quá là về mặt bối phận, đừng tưởng rằng ta không biết mục đích của ngươi. Người định đòi xin một loại đan dược mà sư phụ của ta đưa cho sư nương ta, nói một cách hoa mỹ thì là người dùng để nghiên cứu mày mò tìm hiểu loại đan dược này, gia tăng thuật luyện đan, biết đâu có thể lần nữa luyện chế hay mô phỏng ra được nó. Nhưng nói cho thực tế một chút, là người mưu đồ hưởng dụng nó cho mục đích cá nhân. Sư nương của ta cho ngươi một viên, người lại được voi đòi tiên muốn thêm viên nữa. Sau khi bị sư nương của ta cự tuyệt, người bởi vì không đạt được mục đích mà mang hận trong lòng, hôm nay mới muốn thông qua tiểu sư đệ này kiếm chuyện với sự nương ta, có phải thể không?

Các chân nhân tại chỗ ai ai cũng khôn khéo dị thường, lập tức liền hiểu loại đan dược kia sợ là không tầm thường, Lục Bình không hiểu sao lại chợt nghĩ thứ đan dược được đề cập tới là Đoán Linh đan mà hắn đem về từ Phi Linh đảo.

Huyền Cảnh chân nhân tức giận nói:

- Ngươi đơn giản là đang nói hưu nói vượn, chỉ biết nói lời vô căn cứ!

Huyền Sinh chân nhân "Hắc hắc" cười lạnh, cũng không cùng ông ta cãi cọ, nói tiếp:

- Thuật luyện đan ở trong bốn phái người chỉ có thể ngồi ở ghế thứ ba, cái loại đan dược đó căn bản không phải là người như ngươi có thể luyện chế. Còn nếu thật là muốn nghiên cứu nó, một viên cũng đã đủ rồi, ngươi muốn hai viên chẳng phải là lãng phí quá hay sao?

Huyền Cảnh chân nhân cười lạnh nói:

- Thuật luyện đan cao thâm khó lường, há là người như ngươi có thể hiểu?

Huyền Sinh chân nhân gật đầu nói:

- Ta đúng là không hiểu, nhưng nghe sư thúc ngươi tu vi ở đoán đan sáu tầng một mực không tiến thêm được chút nào, tuy trong tay có một món địa cấp thiên địa linh vật, nhưng bởi vì người trước đây đan dược uống vào nhiều quá, tự thân căn cơ tu vi lại không chịu củng cố cho ổn, cho nên không cách nào hoàn toàn dung hợp thiên địa linh vật. Nếu mà trong tay có thể có nhiều hơn một viên đan dược như vậy, lên cấp đoán đan hậu kỳ không phải là vấn đề đây nha!

Huyền Cảnh chân nhân vừa muốn há mồm phản bác, Liễu Huyền Linh chân nhân đột nhiên mở miệng nói:

- Huyền Sinh càn rỡ, Huyền Cảnh sư huynh là sư thúc ngươi, dù hắn có thật sự làm như vậy, khi nào tới phiên người ra mặt mở lời chỉ trích chứ?

Liễu Huyền Linh chân nhân nói câu này ngoài miệng rõ ràng là khiển trách Huyền Sinh chân nhân, nhưng bên trong coi như đã công nhận Huyền Cảnh chân nhân đòi xin đan dược bất thành, thầm ghi hận rồi tìm cách mà trả thù, Huyền Cảnh chân nhân giận đến tay chân và cả người run run hẳn lên.

Huyền Sinh chân nhân lập tức khom người thưa:

- Sư nương dạy dỗ chí phải là đệ tử vô lễ.

Dứt lời, làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi vào ghế của mình.

Một sự một đồ nhà này một xướng một họa, phối hợp ăn ý, các chân nhân tại chỗ đó trên mặt ai ai cũng đều hiện ra vẻ cổ quái.

Liễu chân nhân suy nghĩ một chút, lại nói:

- Lục Bình sau khi trở về từ Phi Linh đảo, ta đã có ý thu đồ đệ, sư phụ người giới thiệu hắn, chẳng qua là làm nhiều thêm một cử động mà thôi.

Hiển nhiên câu này là muốn nói rõ Liễu chân nhân cũng không phải là vì nể mặt sự phụ của Huyền Sinh, chân nhân mới thu Lục Bình làm đồ đệ.

Huyền Sinh chân nhân lúc này khéo léo giống như con Ưng thanh trùng, nghe vậy vội thưa:

- Dạ, đệ tử biết!

Huyền Âm Chân Nhân lúc này đột nhiên đứng dậy, liếc Huyền Cảnh chân nhân một cái, nói:

- Nhàm chán!

Dứt lời, chỉ dùng ánh mắt cùng Liễu Huyền Linh chân nhân hơi ra hiệu, cũng không chào hỏi những người khác, coi như không người, mang theo đệ tử mới thu Ân Tử Sở rời đi. Khi chưa đi xa ba trượng, hai người đột nhiên không thấy tung tích nữa, phảng phất như căn bản không tồn tại vậy, khiến Lục Bình cảm thấy kỹ nghệ của họ vô cùng thân kỳ.

Liễu chân nhân cũng đứng lên nói:

- Trong Trùng Hoa phủ chuyện vụn vặt rất nhiều, ta đi trước một bước.

Dứt lời, Lục Bình chỉ cảm thấy dưới chân đột nhiên bị một vật nâng lên, chính là hồng lăng mà trước đó Liễu chân nhân dùng bay tới đây. Lục Bình nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy mình đã sớm thân ở trên không trung, trước mặt không xa là Liễu Huyền Linh chân nhân đang đứng.

Lục Bình chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên nối thành lại một dãi giống như một khối gầm xanh biếc thật | dài trãi rộng ra. Hắn còn chưa kịp phát hiện trên tâm gấm xanh biếc này vẽ những cảnh sắc gì, thì dưới chân đã đạp đất, rơi vào một chỗ bên cạnh cái hố nhỏ đầy mùi hoa lan đến bốn phía, liễu xanh thành ấm.

Thân là luyện đan sư, Lục Bình tự nhiên nhận biết cạnh hồ nhỏ trồng trọt những hoa tươi, thùy liệu này đều là linh thảo cùng linh tài. Dùng linh thảo cùng linh tài để mỹ hóa hoàn cảnh sinh sống, quả thật chỉ có Liễu Huyền Linh chân nhân là hậu kỳ đoán đan chân nhân mới có thể làm được như vậy.

Ở giữa hồ nhỏ có một tòa thạch sơn cao chín trượng, toàn bộ thạch sơn đã bị người ta dùng pháp lực mài dũa thành một tòa cung điện dành cho người

. Phía trên cửa chính của cung điện có một khối biến gỗ dùng ngàn năm thùy dương liệu làm thành, trên đó có viết ba chữ to phiêu dật tuyệt luân:

“Trùng Hoa phủ!”

Lục Bình theo Liễu chân nhân đạp nước hồ hướng thạch điện giữa hồ đi tới. Lục Bình thần thức quét qua, phát hiện trong nước hồ có không ít loại cá cùng những sinh vật khác đều có luyện huyết kỳ tu vi. Hắn thậm chí mơ hô phát hiện trong đó có dung huyết kỳ yêu thú ra vào.

Lục Bình theo liễu chân nhân đi đến cái cung điện điêu khắc từ đá mà thành này. Bên ngoài Trung Hoa phủ mặc dù bố trí hoa đoàn cẩm thốc, nhưng ở thạch điện trong phủ thì cũng đơn giản, hết thảy khí cụ đều dùng đá điêu khắc mà thành.

Lục Bình lúc này trong lòng tràn đầy nghi vấn, cũng là không tiện cất tiếng hỏi.

Đang lúc này, một thiếu nữ mặc cung trang đang vội vả hướng đi ra ngoài cung, Lục Bình nhận biết cô gái này chính là thiếu nữ mấy ngày trước hắn gặp ở thiên điện.

Thiếu nữ hiển nhiên có chút nóng nảy, đi tới gần trước mới ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Huyền Linh chân nhân đã trở về, tiếp theo liền thấy Lục Bình đi theo phía sau, vẻ lo lắng trên mặt nhất thời hoãn ra, ngay sau đó nhớ tới điều gì, xoay người định đi vào phía sau cung điện.

- Nha đầu, người lại muốn đi đâu?

Liễu chân nhân mở miệng gọi giật lại cung trang thiếu nữ đi đứng vội vàng đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio