Chân Linh Cửu Biến

chương 1430: thất tổ chân âm (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào lúc Lục Bình đem toàn bộ tâm thần để trong tu luyện, một trận tiếng vang huyên náo phiền loạn nhất thời tuôn tới ở bên trong thần niệm của Lục Bình. Ông ông anh anh, trong lúc nhất thời dường như cũng trăm ngàn người đang rầm rĩ kêu la bến tại Lục Bình.

Lục Bình dường như sớm có chuẩn bị. Bộ phận thần niệm rút về nhanh chóng ngăn cản loại thanh âm xâm nhập đó, đồng thời tập trung toàn bộ tinh lực bắt đầu phân biệt tiếng vang rầm rĩ hỗn tạp.

Lục Bình thở dài nhẹ nhõm, tựa hồ cũng không phải là quá khó khăn. Rất nhanh sau đó hắn từ trong tiếng vang rầm rĩ hỗn tạp phân biệt ra được bảy loại thanh âm. Đừng xem những thứ tiếng vang đó tựa hồ phiền loạn vô cùng, trên thực tế tới cuối cùng đều là do bảy loại thanh âm kia tụ lại. Mà bảy loại thanh âm kia xuất xứ từ tiếng vang của Khai Thiên Thất Tổ năm đó khai đàn giảng đạo, lưu khắc trong Khánh Âm Thần Thạch.

Vậy mà theo thần thạch sụp đổ tán loạn, trong mỗi một khối đá vụn có lẽ đều tồn tại một hai đạo ý niệm, một đôi lời chân ngôn lúc Thất Tô giảng đạo lưu lại năm đó. Tất cả những thứ thần thạch này cùng nhau trong đạo đàn thế giới thỉnh thoảng tản mát ra loại ý niệm này, lúc hội tụ lại thành như là cãi vã lẫn nhau, giống như tiếng rao hàng của phường thị vậy.

Hết lần này tới lần khác những ý niệm tụ lại đánh vào mỗi một cái đều lộ ra mơ hồ không rõ. Cho dù tu sĩ từ trong chút thanh âm quấy nhiễu này phân biệt ra được bảy loại chân âm chia ra thuộc về Khai Thiên Thất Tổ, có thể tưởng tượng phải nghe mỗi một loại chân âm rốt cuộc nói là cái gì, nhưng vẫn như cũ còn là một loại hy vọng xa vời.

| Ba ngày trôi qua, Lục Bình vẫn như cũ không thể phân biệt rõ ràng ra được trong chân âm mơ hồ này dù là một câu chân ngôn rõ ràng, không khỏi có chút nổi giận. Truyền thuyết có lúc cơ duyên đến, có lẽ sẽ có một viên đá vụn bởi vì các loại duyên cớ mà bộc phát ra một cổ ý niệm, nhất cử đè ép đến tất cả tiếng vang rầm rĩ hỗn tạp, rõ ràng truyền tới trong tai tu sĩ.

Nhưng Lục Bình hiển nhiên không có may mắn như vậy.

Có thể xem như có ý niệm rõ ràng bị thần niệm của Lục Bình bắt được. Đạo ý niệm có thuộc về Giao đạo nhân lưu lại như cũ hay không thì vẫn không biết. Xem như là giao đạo nhân lưu lại, đối với tu vi của Lục Bình có hữu dụng hay không, có thể mang đến công hiệu xuyên suốt cơ thể hay không vẫn còn chưa biết được.

Lại nói Lục Bình đã đủ may mắn rồi, trên thực tế hắn khi chưa tiến vào đạo đàn thế giới cũng đã rõ ràng bỏ vào một cổ ý niệm.

Mà một cổ thần niệm khổng lồ đó vô cùng có thể tới từ Giao đạo nhân chẳng qua là hướng về phía Lục Bình chỉ ra chân tướng chân chính của công pháp tu luyện của hắn. Dù chỉ có năm chữ ngắn ngủi đó, khiến cho Lục Bình lọt vào sự ngộ hiểu, trong lúc nhất thời tu vi lấy được sự tăng trưởng đột nhiên tăng mạnh vậy.

Những tu sĩ khác cho dù lấy được sự chỉ điểm của Thất Tổ chân ngôn, cũng chưa chắc sẽ có thể có cơ duyên lớn như Lục Bình. Nói trên điểm này, cơ duyên của Lục Bình sớm đã lấy được trước khi tiến vào đạo đàn thế giới.

Xem ra vẫn không thể hy vọng xa vời quá nhiều a!

Lục Bình nghĩ hay là cắt đứt tu luyện, xoay người thu vào Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn đang ngồi. Sau khi mất đi thạch bồ đoàn, một cái linh mạch liên tiếp cùng thạch bồ đoàn trên mặt đất xông ra một đoàn linh khí nồng đặc sau đó bắt đầu tự co rúc lại. Chỉ chốc lát sau cái linh mạch đó không biết từ nơi nào bị dân ra ngoài biến mất không thấy trên mặt đất.

Xem ra truyền thuyết chưa từng là giả, cái Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn bên trong đạo đàn thế giới còn có tác dụng câu thông linh mạch của phương thế giới này. Truyền thuyết chỉ cần đem cái Hán Bạch Ngọc thạch bồ đoàn để ở bất kỳ một vị trí nào của đạo đàn thế giới, ba năm sau đó có thể phía dưới bồ đoàn ngưng tụ một cái linh mạch chi mạch cung ứng cho tu sĩ tu luyện. Dĩ nhiên, cũng chỉ chẳng qua là giới hạn trong đạo đàn thế giới, hiển nhiên cái thạch bồ đoàn cùng đạo đàn thế giới này có liên hệ thần bí.

Tuy nhiên thời gian Lục Bình ở đạo đàn thế giới cũng chỉ có một năm, cái thạch bồ đoàn này mặc dù khó được, nhưng hắn hiển nhiên không nguyện ý ở chỗ này đem thời gian tu luyện một năm giao phó ra, dù là nơi này có một cái linh mạch tinh thuần đã được ngưng tụ xong.

Lục Bình đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, chỗ một dăm phía trước chính là khu vực của những đại tu sĩ trong chiến công bảng. Không biết ở nơi đó có thể gặp được cơ duyên hay không, tuy nhiên cho dù không gặp được, nơi đó hai tầng uy áp càng thêm sâu nặng đối với tu vi của Lục Bình vẫn như cũ có trợ lực cực lớn.

Về phần thiên địa linh khí bởi vì sự tổn thất của Hán Bạch Ngọc bồ đoàn, Lục Bình sờ sờ trữ vật pháp khí trong tay. Trong Linh Lung bảo đỉnh còn có hơn phân nửa cái chi mạch bị Ngũ Hành tông khai ích từ Thanh Minh Giang thủy mạch chưa từng sử dụng. Đây chính là đòn sát thủ Lục Bình dùng để đánh vào bình cảnh pháp tướng hậu kỳ, cũng là nguyên nhân căn bản Lục Bình không chút do dự liền chặt đứt sự liên lạc của Hán Bạch Ngọc bồ đoàn cùng linh mạch.

Hắn không quan tâm linh mạch ủng hộ!

Nhưng trong lúc Lục Bình cất bước đi về trước, chỗ hơn mười dặm phía sau Lục Bình, một cổ linh khí chấn động kịch liệt truyền tới. Lục Bình dùng thần niệm quét ngang qua, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Vu Tử Thanh đã gọi ra pháp tướng tự thân.

Vị Phù Chú môn tu sĩ đời thứ hai lúc này cách Lục Bình chỉ còn lại có mười bốn mười lăm dặm, hiển nhiên trong ba ngày nay ông ta đã chú ý quan tâm tới hai tầng áp lực của đạo đàn thế giới, đi tới trước với khoảng cách ba bốn dặm.

Mà bây giờ ông ta trực tiếp cho gọi ra pháp tướng của mình, chỉ sợ ông ta đã may mắn nghe được một câu chân ngôn do Thất Tổ lưu khắc. Như vậy đúng là có thể càng thêm rõ ràng bắt được Thất Tổ ý niệm tán phát trong đạo đàn thế giới, hơn nữa còn là chân ngôn của Viên đạo nhân lưu lại tương hợp cùng pháp tướng huyết mạch của ông ta. Vả lại một câu chân ngôn đó hiển nhiên giống như cây gậy đập thẳng vào đầu vậy, giúp tu vi của ông ta nhất cử xông phá một đạo bình cảnh.

Trong thần niệm cảm giác của Lục Bình, Vu Tử Thanh Viên chi pháp tướng đang kịch liệt phồng lớn, nhưng pháp tướng chẳng những không vì vậy lộ ra hư ảo, ngược lại càng lúc càng ngưng luyện giống như thật. Thuần Dương Chi Khí nhè nhẹ phát ra vòng quanh bốn phía cũng không ngừng bị pháp tướng hút lấy.

Thậm chí khi Lục Bình chuẩn bị thu hồi thần niệm cảm giác, viên chi pháp tướng dường như cũng phát hiện, hướng về phía chủ phương hướng của Lục Bình phát ra một tiếng gầm thét. Hai mắt của Vu Tử Thanh đột nhiên mở ra, một đạo thần niệm mãnh liệt quét ngang tới chỗ Lục Bình.

Nhưng Lục Bình không thèm để ý, đạo thần niệm đó chẳng qua là sau khi mở rộng đến mười hai dặm cũng đã đến cực hạn, hiển nhiên không cách nào phát hiện sự tồn tại của Lục Bình.

Nhưng mà điều này cũng đủ Lục Bình cảm thấy kinh ngạc. Hắn nhớ trước đó, Vu Tử Thanh cũng từng lấy thần niệm quan sát động tình quanh người, nhưng dưới áp chế của đạo đàn thế giới chỉ có thể quét ngang chung quanh khoảng cách chín dặm. Dựa theo trình độ đè nén gấp năm lần nơi này, phạm vi dò xét thần niệm của ông ta mới vừa không đạt tới ngưỡng cửa có năm mươi dặm của pháp tướng hậu kỳ tu sĩ. Vậy mà lúc này chưa đột phá pháp tướng hậu kỳ, nhưng thần niệm lại đã nhất cử gia tăng đến phạm vi bao trùm mười hai dặm, có thể thấy được Vu Tử Thanh cũng có thể được cho là hậu tích bạc phát. Chẳng qua không biết người này sau khi đột phá pháp tướng hậu kỳ so với Khương Thiên Lâm sự bá sẽ như thế nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio