Ngay vào lúc ông ta toàn lực lui về phía sau, một đạo bón ý đột nhiên nổ lên sau lưng, theo sát đó một tiếng nổ giòn binh, tu sĩ che mặt hô to nguy rồi, trúng kế rồi, đòn sát thủ của đối phương lại là ở phía sau, nhưng đáng sợ hơn chính là, đối phương không ngờ lại dễ dàng kích phá thủ hộ thần thông được mình lấy linh bảo thúc giục như thế!
Giờ khắc này tu sĩ che mặt toàn thân tóc gáy cũng theo đạo kiếm ý sắc bén nổ lên sau lưng mà nổ lên. Mồ hôi lạnh đã theo sống lưng chảy xuôi xuống phía dưới, lúc này ông ta đã không còn kịp làm bất kỳ gì nữa, chỉ có thể đem một đạo hộ thân cương khí cuối cùng tùy tâm thu phát tạo ra phía ngoài.
Hộ thân cương khí không ngoài dự liệu giống như giấy hồ bị kiếm ý sau lưng đâm rách. Tu sĩ che mặt thầm than một tiếng, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Nhưng sự đau nhức trong dự liệu chẳng qua là vừa chạm vào trên thân thể của ông ta tức thì lui, chỉ để lại một đạo vết thương nhàn nhạt. Thậm chí ngay cả máu tươi đều không chảy ra bao nhiêu liền bị chân nguyên quanh người ông ta di hợp hết vết thương.
Tu sĩ che mặt đang muốn xoay người, lại đột nhiên phát hiện một đạo khí tức sau lưng bất ngờ không thấy. Mà ba đạo thân hình của Lục Bình trước người vẫn tồn tại, nhưng cũng đồng thời dừng tay. Tuy nhiên ba người mặc dù đứng mỉm cười về phía tu sĩ che mặt, những biểu lộ của ba Lục Bình đều không giống.
- Thần hồ kỳ kỹ!
Tu sĩ che mặt thở dài một cái, lúc này mới nhìn chằm chằm ba Lục Bình trước mắt, hỏi:
- Xin hỏi Lục đạo hữu, rốt cuộc người nào mới là chân thân của ngươi?
- Người nào cũng đều là chân thân, người nào cũng không khả năng là chân thân!
Một giọng nói truyền tới từ sau thân hình của ba Lục Bình, rồi sau đó không thấy trong biểu lộ của tu sĩ che mặt. Ba tu sĩ trước mắt khẽ mỉm cười với ông ta, sau đó ba người mỗi người khai ích thân thể, lại là một Lục Bình giống như trước đó ông ta mới vừa thấy cùng Xích Luyện Anh đứng chung một chỗ. Tuy nhiên lúc này hắn cũng cất bước đi tới, đi tới trước người của tu sĩ che mặt. Ba đạo thân hình của Lục Bình trước đó cũng theo thứ tự cùng hắn hợp thể, hóa vào thân hình biến mất không thấy đâu nữa.
Tu sĩ che mặt lại hỏi:
- Các hạ nói ba đạo thân hình này thật ra thì mỗi một đạo thi triển thần thông đều thật sao?
Lục Bình mỉm cười gật đầu một cái.
Tu sĩ che mặt không nhịn được nhìn sau lưng của mình, lại thấy phía sau trống trơn như cánh đồng hoang.
Tu sĩ che mặt trầm ngâm hỏi:
- Nghe nói ngươi luyện Vô Hình Kiếm Quyết của Phi Linh phái năm đó, mới vừa một kích sau lưng tại hạ có phải dùng một thần thông đó không?
Lại nghe Lục Bình trước người cười đáp:
- Các ông hiểu biết với tại hạ cũng thấu triệt. Không sai, đích xác là Vô Hình Kiếm Quyết Thủy U kiếm!
Lục Bình đưa tay phất một cái, một đạo kiếm quang màu u lam hiện ra ba thước bên người tu sĩ che mặt. Mà cầm trong tay Thủy U Kiếm lại là một đạo thân hình của Lục Bình, đang mỉm cười gật đầu ra hiệu với tu sĩ che mặt, so với Lục Bình ở trước mặt chẳng khác chút gì, nhưng thần thái của hai người cũng huýnh dị.
Tu sĩ che mặt chảy xuôi ra mồ hôi lạnh lần nữa.
Tu sĩ che mặt khen ngợi:
- Các hạ kỳ công kỳ ảo tầng xuất bất quần. Tại hạ cho dù đối với các hạ có rất hiểu rõ hơn nữa thì thế nào? Tại hạ bị bại không oan. Bội phục! Bội phục!
Lục Bình lại cười nói:
- Nói hay lắm! Nói hay lắm!
Hà Tây Phi Lương Sơn, ngọn núi cao nhất của Hà Tây tu luyện giới, trong ngày thường cao vút trong mấy không thấy đỉnh núi, xa xa nhìn lại núi này phảng phất đụng vào chân trời. Mà người leo lên núi nhìn biển mây bốn phía mây cuộn mây tan, càng thêm giống như người trong thần tiên.
Lần này đất quyết chiến của Tử Dương cung Lục Đại đích truyền kiếm tu cùng Liệt Thiên Kiếm Thánh Tiểu Bạch Vũ chính là ở đỉnh Phi Lương sơn.
Mà lúc này ở đỉnh Phú Lương Sơn, đã có mấy vị lão giả tới trước đứng chung một chỗ. Giữa những người đó tựa hồ rất tinh tường lẫn nhau, đồng thời hàn huyên cùng thỉnh thoảng nhạo báng mấy câu lẫn nhau..
- Không biết Bắc Hải Lục Thiên Bình đến chưa? Nghe nói lần này có không ít người vì hắn tới, trước khi Phi Lương sơn đấu kiếm chỉ sợ cũng trước phải có một cuộc long tranh hổ đấu rồi.
Mắt nhìn thấy Lục Bình giữa giơ tay nhấc chân liền đánh bại một vị pháp tướng hậu kỳ điên phong tu sĩ, chính Xích Luyện Anh một mực sống bên cạnh Lục Bình cũng khuôn mặt ngạc nhiên. Bởi vì chính nàng trước đó cũng không biết mới vừa rồi Lục Bình còn ở bên cạnh hay không. Vì phút chốc Lục Bình xuất thủ, toàn bộ tâm thần của Xích Luyện Anh cũng đã bị hấp dẫn bởi ba đạo thân hình liên tiếp xuất hiện trước người.
Xích Luyện Anh tò mò hỏi:
- Huynh mới vừa dùng thần thông gì? Chẳng lẽ huynh một mực ngây người ở chỗ này không động sao?
Lục Bình cố làm kinh ngạc đáp:
- Ta không ở bên cạnh nàng chẳng lẽ chính bản thân nàng cũng không biết sao? Ta đây là Man Thiên Quá Hải” thần thông, luyện đến chỗ cao thâm, một đạo thân hình cũng có thể làm thủ đoạn tuyệt sát.
Xích Luyện Anh không tin hỏi:
- Huynh lại khoác lác. Nếu mỗi một đạo cũng có thể dùng để giết địch, chẳng phải còn chưa khai đánh thì có bốn năm Lục Thiên Bình liên thủ quần đấu, người nào là đối thủ của huynh?
Lục Bình cười đáp:
- Ta cũng không nói mỗi một thân hình đều có thực lực của ta. Chỉ là ta đích xác có thể tùy ý biến ảo trong những thân hình thoáng hiện đó, tùy thời nhằm vào bất đồng tình cảnh lựa chọn người bất đồng đưa ra phương thức mà thôi.
Hai người nhấc lên độn quang một đường tới Phi Lương sơn, Lục Bình thấp giọng nói:
- Đoạn đường này sợ chắc là sẽ không thái bình. Vốn ta cho rằng bọn họ sẽ trên Phi Lương sơn quan sát thiên hạ tu sĩ đấu kiếm trước rồi mới khiêu chiến với ta, không ngờ lúc này mới vừa tiến vào Hà Tây liền bị người theo dõi.
Xích Luyện Anh cười nói:
- Như vậy không phải là cũng tốt, một đường có náo nhiệt để xem!
Lục Bình rất tức giận nói:
- Ta hiện tại có chút hối hận dẫn nàng tới. Không phải là bởi vì đoạn đường này tràn đầy nguy hiểm, mà là không ngờ nàng lại nhìn có chút hả hê!
Xích Luyện Anh không tim không phổi nói:
- Ta ngược lại muốn nhúng tay trợ giúp huynh, có người dám tới cùng huynh giao thủ người nào không chí ít cũng pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ. Huynh để cho ta một người mới vừa vượt qua lần đầu tiên lôi kiếp đi ngăn cản tai ương của huynh sao?
- Lục Bình nhất thời không nói, lúc này dù muốn Xích Luyện Anh rời đi cũng không được rồi, đã có người theo dõi hắn. Xích Luyện Anh một mực đi theo hắn hiển nhiên cũng nằm trong phạm vi tầm mắt của những người đó. Xích Luyện Anh rời đi ngược lại không an toàn.
Quả nhiên, hai người không đi ra khỏi trăm dặm lại bị một người chăn trước mặt.
Lần này người đến ngược lại không giấu đầu lòi đuôi, một thân pháp tướng hậu kỳ tu vi không che giấu chút nào trương dương ra, rõ ràng chính là tới khiêu chiến. Nhưng mà khí tức quanh thân người này cũng khiến cho sắc mặt của Lục Bình có chút cổ quái, rõ ràng là một vị đại yêu vương yêu khi ngất trời.
- Vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?
Lục Bình đứng bên ngoài đối phương mười mấy trượng cười ha hả hỏi.
Người trước mắt lưng hùm vai gấu, dáng dấp hết sức hùng tráng. Một đôi mắt to như chuông đồng lúc nào cũng lóe ra hung quang, hiển nhiên là một nhân vật chém giết suốt. Tuy nhiên diện mạo nhìn qua ngược lại lộ ra thật thà một ít, không giống một đội ánh mắt sát khí bức người tà sự như vậy.
Người nọ úng thanh úng khí đáp:
- Mô gia Ban Lan tộc Hỗ Liệt Phong, mọi người đều nói ngươi là đệ nhất thiên hạ dưới Thuần Dương trong đời thứ ba. Mỗ gia rất không phục, cho nên đặc biệt từ Tây Hoang chi địa chạy tới cùng người giao thủ.
Lục Bình kinh ngạc nói:
- Hôm nay Tử Dương cung cùng Liệt Thiên Kiếm Thánh đấu kiếm, chưa kể Tây Hoang chi địa chính là đất phong vân hội tụ của nhân tộc. Nếu tại hạ biết không sai, quý tộc cùng Tử Dương cung chính là thù địch với nhau. Hổ huynh chạy tới nơi này khiêu chiến tại hạ, chẳng lẽ không sợ người của Tử Dương cũng tìm người phiền toái sao?
Trên mặt Hổ Liệt Phong lộ ra một nụ cười thật thà, nhưng hai mắt cũng lóe ra khí máu tanh, nói:
- Chỉ cần Thuần Dương không ra tay, ai dám?
Lục Bình hơi ngẩn ra. Hổ Liệt Phong dám nói ra lời như vậy, hiển nhiên có sự tự tin tuyệt mạnh đối với thực lực tự thân.