Chi có Lý Thế Càn sắc mặt âm trầm, thấp giọng mắng:
- Tiểu tử này ngược lại vận khí tốt, sao chưa chết ở đó!
Hôm nay Chân Linh phải liên hiệp Thiên Huyền, Thiên Nguyệt, Tiêu Dao, Liệt Thiên bốn đại tông môn kết thành đồng minh, tiêu diệt hết thế lực của Thủy Tinh cũng thật vất và tạo dựng lên, rồi sau đó lại liên thủ giằng co cùng Thủy Tinh cung, chấn động hết toàn bộ tu luyện giới.
Hôm nay Thủy Tinh cũng chẳng những muốn cùng ngũ đại tông môn giằng co, còn phải phòng bị Đông Hải yêu tộc xuẩn xuẩn dục động. Tình cảnh xem như hết sức bị động, hắn hiển nhiên đối với Lục Bình không chút hảo cảm.
Chính vào lúc này, một vị tu sĩ đột nhiên thần sắc chợt động, đưa tay phá vỡ hư không từ bên trong bắt ra một cái ngọc giản, hơi nhìn lướt qua, nói:
- Tin tức đến rồi, có người xuất thủ bị Lục Thiên Bình đánh bại!
- Ha, là tu sĩ nhà nào dám người đầu tiên xuất thủ?
Các phái đích truyền đua nhau tò mò nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay tu sĩ.
Tu sĩ này bất quá là đệ tử của một nhà đại hình tông môn, chẳng qua tổng môn ở Hà Tây tu luyện giới, dựa vào địa lợi tin tức hiển nhiên linh thông. Tuy nhiên hiện tại bị nhiều thánh địa đại phái đích truyền nhìn chằm chằm như vậy, vốn dĩ vẻ đắc ý biểu lộ trên mặt cũng sớm đã chạy đến ngoài chín tầng mây, lúng túng cười nói:
- Ách, các ngươi tự mình xem đi!
Ngọc giản truyền trong tay mọi người. Từng đạo một thần sắc kinh ngạc xuất hiện trên mặt mọi người.
Mọi người người nhìn ta ta nhìn người, trên mặt đều mang một tia mê hoặc.
Cuối cùng vẫn là Nam Cung Tiết Kiếm nhẹ giọng ho khan, hỏi:
- Người kia là ai chứ, có biết không?
Lý Thế Càn cười lạnh đáp:
- Người ta ngay cả đầu mặt đều che lại, dĩ nhiên là không muốn để cho người biết được. Nơi này dù có người biết được thì ai sẽ thừa nhận?
Nam Cung Tiểu Kiếm cũng biết mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn, nhưng mà riêng tên này da mặt thật dày, đối với Lý Thế Càn chê cười không để trong lòng chút nào. Hắn quay người sang Tang Du một bên một mực không nói gì hỏi:
- Tang huynh, người cùng Lục Thiên Bình đó giao tình mạc nghịch, có biết được người kia là ai không?
Tang Du buồn cười đáp:
- Nam Cung huynh thường ngày khôn khéo nhất, sao hôm nay cũng dâng lên ngốc tới vậy. Người kia giấu đầu lòi đuôi, tại hạ sao biết được. Nhưng người kia tu vi rèn luyện cực kỳ hùng hậu, một thân thể chúc tính tu vi đã đạt đến pháp tướng hậu kỳ điên phong. Tu vi như thế tất nhiên không phải là hạng người vô danh, hơn nữa nói trên tu vi cũng hiển nhiên không là các phái đệ tử đời thứ ba. Đó phải là một vị tu sĩ đời thứ hai mới đúng.
Nam Cung Tiểu Kiếm gật đầu khen:
- Không sai không sai, rất có đạo lý, cũng chính bởi vì là một đệ tử đời thứ hai rất có danh vọng, thắng không quang sắc, thua càng mất mặt, định che phủ hết bản thân từ đầu đến chân.
- Biết rõ thắng thua đều không quang sắc còn muốn xuất thủ làm chi?
Nói chuyện là lam quang Triệu Tri Tiết trong Lăng Vân quang bảy đạo hồng quang.
Nam Cung Tiểu Kiếm chuyện đương nhiên nói:
- Cho nên người kia tất nhiên là cùng Lục Thiên Bình đó có cừu oán rồi. Do đó mới phải không để ý thân phận cùng Lục Thiên Bình giao thủ, nhưng lại suy đoán mặt mũi của chủ môn phái, không thể không bao phủ bản thân giống như là đi chết vậy.
Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều thuận tuần trên người của Ngũ Hành tông cùng Thái Huyền tông.
Lục Thiên Bình đó ở Trung Thổ du lịch cũng cùng không ít người nhận lấy thù oán, nhưng có thể khiến cho tông môn của chỗ người kia không để ý thân phận phái ra người có tu vi như vậy tới trước tìm hắn phiền toái dường như cũng chỉ có hai nhà Ngũ Hành tông cùng Thái Huyền tông.
Thái Huyền tông thứ nhất đích truyền hừ lạnh một tiếng, hỏi:
- Thế nào, các ngươi cho rằng tiền bối của Thái Huyền tông ta xuất thủ ngăn chặn sao?
Thiên Nguyệt tông thứ nhất đích truyền Thiền Du một mực cùng Tào Kiếm Bình ngồi chung một chỗ, nghe vậy đột nhiên nói:
- Nghe nói Ngũ Hành tông trước sau có hai vị hành thổ Củ Tử thua trong tay Lục Thiên Bình.
Liệt Thiên Kiếm phái Lương Kiếm Phi cũng đột nhiên cười ha ha” nói:
- Nào chỉ là bại, nghe nói Đồ Cao Sơn cùng Mộc Trường Sinh càng thêm bỏ mạng dưới kiếm của Lục Thiên Bình.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Hoa Vô Lượng lạnh giọng hỏi:
- Hai vị đây là ý gì, hoài nghi Ngũ Hành tông ta sao?
Lương Kiếm Phi cười một tiếng “ha hả”, đáp:
- Sao dám sao dám, chỉ là một ít lời nói thật thôi. Chẳng lẽ quý tông Đồ Cao Sơn cùng Mộc Trường Sinh không phải bỏ mạng dưới kiếm Lục Thiên Bình?
Thiền Du cũng cười nói:
- Thủy tỷ tỷ chớ trách, bọn ta cũng chỉ nghe đồn đãi thôi.
Các phái đích truyền đều ngậm miệng không nói, một bộ thần sắc xem kịch vui. Nhưng Hóa Vô Lượng lần này cũng khống chế tính tình của mình, hừ lạnh một tiếng không nói thêm nữa, ngược lại làm các phái đích truyền có chút bất ngờ.
Chính vào lúc này, trước đó vị tu sĩ dẫn đầu lấy được tin tức thần sắc ngẩn ra, trong tay bắt lại một đạo độn quang, thở dài nói:
. - Không phải đầu, Hao hổ bị Lục Thiên Bình đó bắt sống rồi!
- Không phải đầu, Hao hổ không ngờ lại bị Lục Thiên Bình đó bắt sống!
Hà Tây đại hình tông môn Lạc Nhật tông thứ nhất đích truyền Bùi Thành Tú vào lúc nhận được tin tức thét lên một tiếng kinh hãi. Chẳng những các phái đích truyền tu sĩ bên cạnh sợ ngây người, chính là các phái chư vị lão tổ gặp nhau một bên khác của đỉnh Phú Lương sơn một thời gian cũng nhìn lại hắn.
Hao hổ Hổ Liệt Phong, lấy thân phận Ban Lan hỗ tộc tu sĩ đời thứ ba người thứ nhất ngồi vững vị sơn quân thứ sáu cai | tộc. Tuy nói là sơn quân của đuôi chót nhất, nhưng cái tộc bắt đầu từ vị sơn quân thứ ba thẳng thắn cũng không phải là đối thủ của hắn, chỉ là bởi vì duyên cớ bối phận cao mà xếp hạng trước Hổ Liệt Phong.
Người này uy danh hiển hách trong Tây Bắc yêu tộc, ở Trung Thổ tu luyện giới cũng rất có danh tiếng. Người này vì thế đã từng ở Tây Hoang chi địa đuổi giết Tử Dương cung thứ hai đích truyền Phiền Minh Kiệt ba ngàn dặm.
Sau đó tuy bị Nhạn Nam Phi ngăn cản, nhưng Nhạn Nam Phi cuối cùng cũng không thể làm gì được người này. Hắn đã ung dung rút đi trước khi Tử Dương cung những người khác chạy tới, trải qua đánh một trận Hao hổ Hổ Liệt Phong bắt đầu thanh danh thước khởi ở tu luyện giới.
Đợi đến sau khi Tây Hoang yêu tộc liên hiệp cùng Tử Dương cung mấy phen đại chiến, Hổ Liệt Phong liên tiếp đánh chết Tử Dương cung đại tu sĩ một vị, pháp tướng trung kỳ tu sĩ hai người, đánh cho bị thương đại tu sĩ ba người chiến tích cuối cùng danh dương Trung Thổ tu luyện giới. Thật ra thì lực cường đại đã sớm không thể nghi ngờ, chính là một viên hãn tưởng của Ban Lan hô tộc không thể có nhiều.
Nhưng chính là một tên yêu tu ngay cả Tử Dương cung đều cảm thấy nhức đầu như vậy, khi cùng Lục Thiên Bình đó giao thủ không lâu không ngờ lại bị bắt sống. Mặc dù bọn hắn đã nghe được rất nhiều tin đồn có liên quan Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên, nhưng thời điểm hết thảy thật đúng là phát sinh trước mắt những thiên chi kiêu tử này vẫn đủ làm bọn hắn sinh ra chấn động.
Tuy nhiên lần này nhất định muốn Lục Bình hoàn toàn khiến cho các phái đồng bối con em cúi đầu trước mặt mình. Thời điểm mọi người chưa phục hồi tinh thần lại trong tin tức Lục Bình bắt sống Hổ Liệt Phong, một đạo tiếng huýt gió dồn dập phá vỡ hư không định Phi Lương sơn.
Bùi Thành Tú thần sắc cả kinh, hỏi:
- Tin khẩn cấp, xảy ra đại sự gì?
Mọi người không rõ, liền thấy Bùi Thành Tú vội vàng đứng dậy trong tay bấm ra mấy đạo pháp quyết. Tiếng huýt gió phá vỡ hư không nhất thời càng ngày càng gần, biết một cái vũ trạng ngọc giản rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.