Dịch giả: Titan
Trong tay Lục Bình cầm một trữ vật đại, bên trong chính là những thứ do trung niên tu sĩ lưu lại. Trừ hơn khối trung phẩm linh thạch và cái thượng giai pháp khí phi luân ra, còn có một cái phòng thủ pháp khí giống như một búp hoa phảng phất đang chờ đợi nở ra vậy. Trung niên tu sĩ cuối cùng là sử dụng món pháp khí này để ngăn chặn phi dực kiếm giảo sát. Ngoài ra còn có gần cây năm linh thảo và khoảng cây năm linh thảo mới vừa đào được.
Xem ra ở trong Thất Tinh động thiên này cũng có không ít linh thảo sinh trưởng. Những linh thảo này không giống như ở trên Phi Linh đảo được trồng trọt thành quy mô lớn, mà phần lớn là dã sinh, cần tu sĩ phải tìm kiếm từng bụi một. Ngoài ra còn có một ngọc giản khiến cho Lục Bình chú ý, bên trong là một bản đồ. Lục Bình cẩn thận tra xét, phát hiện bản đồ dẫn tới địa điểm có một cây Kim Kiên quả thụ. Xem ra trung niên tu sĩ ở trong Thất Tinh động thiên có mục đích chính là cây Kim Kiên quả thụ này.
Thất Tinh động thiên mỗi một lần mở ra, bên trong địa lý cách cục đều có sự cải biến, vì vậy hiếm có bản đồ liên quan tới Thất Tinh động thiện lưu truyền ra ngoài. Nhưng mà cách cục cho dù biến hóa lớn đến cỡ nào thì những tiểu địa hình, ví dụ như một tòa sơn phong, một cái thung lũng thì sẽ rất ít khi biến hóa. Kim Kiên quả thụ sinh trưởng ở một thung lũng đáy cốc, bốn phía bị các loại yêu thú và độc trùng chiếm cứ. Trên bản đồ đánh dấu chính là tình huống bên trong của thung lũng này. Năm đó tu sĩ lưu lại bản đồ chỗ này chỉ là đứng xa xa nhìn thấy Kim Kiên quả tồn tại, biết khó mà lui.
Dù sao thì cũng còn tháng. Lục Bình ngược lại cũng không vội, phất tay đem Đại Bảo thả ra. Ở trong loại động thiên di tích này, dung huyết kỳ tâm linh thử không thể nghi ngờ gì sẽ chiếm được ưu thế tiên thiên. Đại Bảo bị Lục Bình ẩn giấu thật lâu, với tính tình hiếu động của nó, mới từ trong linh thú đại đi ra liên vây quanh Lục Bình nhảy đi nhảy lại, phảng phất như lộ vẻ vui mừng, cũng đồng thời oán trách Lục Bình không sớm đem nó thả ra ngoài.
Lục Bình buồn cười, mắng:
- Cái tên tiểu tử này ngày ngày ăn thì không nhiều lắm, thế mà nhảy lên nhảy xuống chẳng chút thanh nhàn, làm sao cái thân thể lại càng ngày càng mập lên như thế này? Biết rồi! Nói ngươi là một con chuột, người không biết còn tưởng người là một con heo nữa chứ.
Đại bảo "chi, chi" kêu loạn, phảng phất như kháng nghị Lục Bình sử dụng từ "heo" để so sánh với nó.
Lục Bình lười để ý đến "chú nhóc" này, suy nghĩ một chút lại đem ba con Bích Hải linh xả thả ra. Ba con linh xà sớm đã đạt đến trình độ dung huyết trung kỳ. Lục Bình vốn định săn giết một con giao huyết mạch xà yêu giúp cho chúng lên cấp, nhưng mà sau khi trao đổi với bọn chúng mới biết được Bích Hải linh xà vốn thiên phú dị bẩm, không cần bổ túc huyết mạch cũng có thể bằng vào căn cơ huyết mạch mà tự tiến hóa thành công lên cấp. Tuy nhiên thời gian sẽ kéo dài hơi lâu một chút mà thôi.
Ba con linh xà bây giờ phóng khai nở hình hình thể dài chừng một chục trường, lớn như cái thùng. Tam linh đểu đem hình thể của mình rút ngắn lại chừng ba thước, ngóc cái đầu phía trước lên thân mật uốn éo, nhảy múa ở dưới chân của Lục Bình. Ba con linh xa là do Lục Bình dùng pháp lực tự thân uần dưỡng mấy tháng mới ấp nở ra. Trong yêu linh lực của linh xà có hỗn tạp khí tức của Lục Bình, do đó trong mắt của bọn chúng Lục Bình giống như cha mẹ vậy.
Lục Bình thấy chung quanh không có ai, liền đem thi thể khổng lồ của thủy xà yêu bỏ ra. Ba con linh xà rất hiểu ý của Lục Bình, liền vây quanh thi thể của thủy xà yêu rồi phảng phất giống như ngày thường tu luyện vậy, đem thân thể quấn tròn lại một chỗ, đầu hướng về phía thủy xà yêu, miệng mở rộng ra một cỗ linh lực kỳ dị truyền tới.
Lục Bình thấy một cỗ pháp lực màu xanh nhạt từ trong miệng của Lục Bích phun ra, tiến vào thân thể của thủy xà yêu, chỉ sau chốc lát, nó lại quay trở về miệng của Lục Bích, nhưng mà khi trở về thì pháp lực màu xanh lúc ban đầu đã đậm hơn không ít. Hai con linh xà khác cũng làm tương tự như thế, nhưng mà Lục Hải thì phun ra pháp lực màu xanh nhạt, còn Lục Linh thì phun ra và nuốt vào một cô sương khí lạnh như băng.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, mỗi một vòng tuần hoàn đi qua thì thi thể khổng lồ của xà yêu càng lúc càng sa sút nhỏ lại. Lục Bình biết ba con linh xà này muốn đem tinh hoa trong cơ thể xà linh lực của thủy xà yêu hấp thu tồn trữ. Đó là cơ sở để cho bọn chúng lên cấp dung huyết trung kỳ. Vậy mà con yêu thú dù sao cũng có tu vi dung huyết tám tầng, cho dù là mất đi dung huyết châu nhưng cũng không phải là ba con dung huyết sơ kỳ linh xà có thể lập tức hấp thu một cái là xong.
Lục Bình nhân cơ hội này đem địa vực ở chung quanh ghi nhớ một lần. Bản đồ của trung niên tu sĩ ghi chú không ít địa khu những cũng không cặn kẽ, hắn tiến vào động thiên giỏi lắm là sớm hơn Lục Bình hai ngày, hiển nhiên là y trực tiếp hướng về phía Kim Kiên quả phụ mà đi, cũng không dừng lại nhiều các địa khu khác.
Dưới sự giúp đỡ của Đại Bảo, Lục Bình ở trong khu vực của trung niên tu sĩ đã thăm dò qua, lần nữa tìm được cây năm linh thảo. Nghe Cơ Tử Hiên giới thiệu thì trong lần trước Thất Tinh động thiên xuất hiện vào khoảng hơn năm trước, nơi này trình độ linh khí nồng hậu, mặc dù còn kém xa Phi Linh phong nhưng cũng không yếu hơn Thiên Linh sơn bao nhiêu. Cho dù là linh thảo mọc hoang cũng đã thành thục không ít.
Chờ khi Lục Bình quay trở lại thì thi thể khổng lồ của thủy và yêu chỉ còn lại một tấm da thủy xà to lớn. Ba con linh xà chiếm cứ chung một chỗ, biểu hiện bắt đầu lười nhát, yêu khí trên người phập phồng không ngừng. Lục Bình tự giễu cười cười không ngờ là ba con linh xà này cũng nghênh đón một cơ hội đột phá. Hắn vốn muốn sau khi tìm được thung lũng kia còn mượn lực của ba con linh xà này trợ giúp, bây giờ thì đã không thể rời. Cũng may là trong Thất Tinh động thiên có thể dừng lại được ba tháng, Lục Bình cũng không thiếu thời gian.
Kế tiếp mấy ngày, Lục Bình ở trong Thất Tinh động thiên một mình hành động, được sự giúp đỡ của Đại Bảo, ngược lại hắn cũng thu thập không ít thiên chung túc pháp khí, ở bên trong lại được di thực không ít linh thảo mà Lục Bình chưa từng thấy qua. Tuy nhiên mấy ngày nay Lục Bình không hề gặp qua một tu sĩ nào đã tiến vào Thất Tinh động thiên, chứ đừng nói chi là cùng hội họp với Cơ Tử Hiên và Ân Tử Sở.
Một ngày đó, Lục Bình đang ở phía trước một vách núi hái một cây năm linh thảo, đây là một loại chủ được dùng để luyện chế đoán đan kỳ đan dược. Ngàn năm linh thảo cũng phân cấp bậc. Tuyệt đại đa số ngàn năm linh thảo chỉ có thể dùng để làm phụ trợ linh thảo luyện chế đoán đan kỳ đan dược. Lúc luyện chế đan dược thì phụ trợ linh thảo cho dù thiếu hụt một, hai cây cũng có thể dùng những phụ trợ linh thảo có dược tính tương tự để mà thay thế.
Trong khi đó chủ được thì không thể nào thay thế được. Giống như kim tủy đan vậy, nhất định phải có chủ dược là kim tủy thảo. Vì vậy, mỗi một loại chủ dược năm linh thảo đều hết sức quý trọng, giá trị thậm chí có thể gấp mấy lần so với năm linh thảo bình thường.
Lục Bình mới vừa đem cây Hội nham thảo không bắt mắt gì từ dưới khe của nham thạch thận trọng đào lên, thần thức đột nhiên một trận ba động. Lục Bình nhanh chóng đem cây linh thảo này bỏ vào trong hộp ngọc, rồi sau đó thi triển tàng linh thuật đem tự thân tu vi áp chế xuống dung huyết tầng ba. Ngay sau đó thi triển ra "Man thiên quá hải quyết" ẩn dấu thân mình, rồi lại đem mấy tờ ẩn thân phù, phong linh phù dán lên trên người mình.
Lục Bình mới vừa ẩn nấp xong thì một đạo độn quang liền hiện ra ở trong thạch cốc dưới vách núi, liên tiếp vọt tới mấy tiếng ho khan, một thân hình lảo đảo hướng đáy vực chạy tới, đồng thời một đạo thần thức tỏa ra dò xét ở chung quanh. Lục Bình cảm giác được một cỗ khí lạnh xuyên thấu cơ thể mà qua, cũng không biết là có bị người phát hiện hay chưa, chỉ thấy người tới hơn tuổi, miệng mũi ứa máu hiên nhiên là đã bị trọng thương.
Người trẻ tuổi nhìn tình hình ở đáy vực một chút, không biết vô tình hay cố ý đã chọn ở phía sau bên cạnh Lục Bình ném ra một khối trận bàn, rồi sau đó đem cây trận kỳ cắm ở bốn phía. Người trẻ tuổi này đánh ra mấy đạo ấn quyết. Trận pháp sau khi khởi động, bóng dáng của người trẻ tuổi liền không thấy đâu nữa, chỉ còn dư lại ở đáy vực một cảnh tượng loạn thạch trống rỗng.