Chân Linh Cửu Biến

chương 174: thích tử thái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Titan

Lục Bình dưới sự của Ấn Tử Sở phối hợp, xuất kỳ bất ý một cử đánh chết một tên Phúc Hải bang tu sĩ. Hai tên khác rối rít gầm lên:

- Không xong, có mai phục! - Cẩn thận, người này kiếm pháp rất cổ quái!

Mới vừa đem Cơ Tử Hiên thiết giáp khôi lỗi đại kiếm đánh gãy, tu sĩ cầm đầu nghe thủ hạ hò hét, lập tức quay về phía sau nhìn, thì thấy một tu sĩ mặt đỏ ngự sử trong tay một thanh phi kiếm màu xanh phóng ra không trung những tầng kiếm quang chằng chịt, phảng phất nhưng tự nhiên dâng lên một đạo bọt sóng màu trắng, đem hai tên tu sĩ còn dư lại bao phủ vào trong đó.

Tu sĩ cầm đầu kinh hãi nói:

- Cẩn thận, đây là kiếm ý, người này kiếm thuật đã đạt tới “Ý cảnh”

Đáp lại hắn là một cái cánh tay bay phóng lên cao cùng một tiếng hét thảm.

Tu sĩ cầm đầu con mắt đỏ ngầu muốn rách cả ra, toàn lực công kích Cơ Tử Hiên, ý đồ sau khi tiêu diệt Cơ Tử Hiên, sẽ đi tiếp viện hai người khác. Tu sĩ cầm đầu lấy được tình báo cho biết, Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở hai người lấy được món pháp bảo hiện giờ đang được giữ ở trên người của tu sĩ dùng khôi lỗi trước mắt này. Chỉ cần lấy được món pháp bảo ấy, nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành.

Tu sĩ cầm đầu dùng Phi Vân tụ đem hắc giáp khôi lỗi quật cuốn té lộn đầu, nhân cơ hội đó đánh ra một chiêu “Ngọc toái thiên linh”, đem cánh tay trái của thiết giáp khôi lỗi đánh bể nát.

Khi hắn chuẩn bị tiến thêm một bước mở rộng chiến quả, thì hai đạo kiếm khí âm hàn đã xông thẳng tới ót của tu sĩ cầm đầu.

Tu sĩ cầm đầu nghiêng người tránh thoát, Thủy Tinh giản trên tay cũng hơi chậm lại, Cơ Tử Hiên chỉ huy thiết giáp khôi lỗi tránh thoát một kiếp, đã cùng Ân Tử Sở hội hợp ở một chỗ.

Tu sĩ cầm đầu thầm mắng một tiếng, quay đầu hướng một bên nhìn, lại thấy tu sĩ mặt đỏ một thanh phi kiếm đem hai tên thủ hạ của mình áp chế không còn sức đánh trả nào. Thậm chí, tu sĩ mặt đỏ còn có vẻ du nhàn chưa đánh hết sức

Tu sĩ cầm đầu biết chuyện hôm nay đã khó thành, xoay người muốn thối lui.

Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở suýt chút nữa bị thua thiệt, sao lại chịu bỏ qua như vậy. Hắc giáp khôi lỗi khôi giáp liền hóa thành hai cánh, trong nháy mắt ngăn ở trước mặt của tên kia. Ân Tử Sở đã quơ múa song kiếm đuổi theo, Cơ Tử Hiên đem thiết giáp khôi lỗi không vũ khí và một cánh tay bị gãy thu vào. Trong chớp mắt hắn lại phất tay, chín cái khắc đao có hình dạng và chủng loại khác nhau hướng bất đồng bộ vị của tu sĩ cầm đầu mà đâm tới, dường như muốn đem tên này mài dũa gọt đẽo khắc thành một thứ gì vậy.

Cơ Tử Hiên xuất thân Khôi Lỗi điện, trong ngày thường khi cùng người tranh đấu thì cũng dùng khôi lỗi mà mình chế luyện ra. Lúc này đột nhiên giống như những tu sĩ khác, ngự sử pháp khí bay lên cướp công, khiến cho Lục Bình tuy ở trong cuộc đấu pháp nhưng vẫn quan tâm chăm chú nhìn bọn họ tranh đấu, cảm giác vô cùng ngạc nhiên.

Lục Bình lúc này mới ý thức được, Cơ Tử Hiên dù sao cũng là một vị tu sĩ, trừ việc sử dụng khôi lỗi, hắn cũng có thể giống như những tu sĩ khác ngự sử pháp khí cùng địch nhân tranh đấu chém giết.

Cơ Tử Hiên có phương thức công kích rất đặc biệt, chín thanh khắc đáo công kích vào những bộ vị không phải trí mạng hay yếu hại gì, mà chỉ là một ít bộ vị không khẩn yếu trên thân thể. Mà những chỗ này thường thường thì tu sĩ cũng không chú ý, nên không thèm để ý phòng thủ, khiến cho đòn công kích của Cơ Tử Hiên đắc thủ vô cùng dễ dàng.

Đây là một loại phương thức công kích tích tiểu thế thành đại công. Tuy vậy, nó đối với tu sĩ áp dụng loại phương thức công kích này có yêu cầu rất cao về nhân lực, động tác, hiệp điều, kiên nhẫn, đảm thức, nghị lực vân vân, những thứ phụ trợ điều kiện này thiếu một thứ cũng không được.

Lục Bình dùng Thanh Hàm kiếm tấn công nhanh hai kiếm. Hai người bị kiếm pháp của hắn bao vây đang toàn lực chống đỡ, nhưng do một người trong đó đã thiếu một cánh tay, không cách nào tạo thành phối hợp hữu hiệu. Lục Bình bắn ra hai cái Bích huyết chậm, đem hai tên Phúc Hải bang tu sĩ ngoan cố kháng cự này đánh chết tốt.

Tu sĩ cầm đầu không hổ là nhân vật cùng “Bắc Hải Thập Bát tướng” so vai bằng vế. Chị thấy hắn dùng Phi Vân tụ đem hắc giáp khôi lỗi đoàn đoàn bao lấy, Thủy Tinh giản một giản đập tới, Ân Tử Sở không dám đón đở, lui về phía sau tránh. Ngay sau đó trường giản quét ngang, đem chín cái khắc đạo của Cơ Tử Hiên đánh bay hết sáu cái, ba cái khác chẳng qua là ở chân cùng trên vai của hắn để lại hai đạo vết máu và trong đó một thanh đâm vào bụng, nhưng không đột phá hộ thân cương khí của người này.

Lúc này, Lục Bình đã đánh chết hai người xong, hướng bên này chạy tới. Tu sĩ cầm đầu mắt thấy chuyện không lành, hóa thành một đạo độn quang màu bạc, hướng ra ngoài rừng mà chạy.

Mắt thấy tu sĩ sắp chạy ra khỏi rừng cây, đột nhiên trên đỉnh đầu một tiếng thanh minh, một đạo ngọn lửa màu xanh đột nhiên hướng tu sĩ đi tới cửa rừng phán tới, tu sĩ cả kinh thất sắc!

Đây là bổn mạng chân hóa của yêu thú, hơn nữa chân hỏa cấp bậc không thấp, y nếu là lao đầu vào, không chết cũng sẽ lột da.

Cứ như vậy y chậm chân lại, Lục Bình sử dụng “Thiên đội tuyết kiếm quyết” đã bay vọt tới, đem tu sĩ quấn vào trong kinh đào hải lãng.

Cơ, Ân hai người là hóa thành đại dương sát thủ núp ở dưới những đợt sóng này, tý cơ hành động, chờ cho tu sĩ không rãnh chú ý tới liền phát ra một kích trí mạng.

Khi ba người đem pháp khí thu vào, tu sĩ đã bị chết dứ dừ, Lục Bình lắc đầu một cái, nói:

- Cơ sư đệ, phương thức ngươi giết người, thật đúng là... đặc biệt a!

Cơ Tử Hiên “Hì hì” cười một tiếng, nói:

- Ai bảo hắn đem khôi lỗi của ta đánh hư, nếu không ta cũng không tự mình ra trận. Đúng rồi, Lục sư huynh mấy ngày nay ở nơi nào trong Thất Tinh thiên, làm thế nào đã qua hơn hai tháng rồi mới nhìn thấy sư huynh ngươi?

Lục Bình đem chuyện mình đã trải qua trong thời gian qua đại khái nói một lần, chuyện không nên nói dĩ nhiên là giấu giếm.

Cơ Tử Hiên mặt tràn đầy nét tươi sáng, nói:

- Sư huynh không ngờ lại đi Thung lũng Lạc Kim? Thật là làm người ta bội phục quá, còn có “Tử Tinh Phong Vương tương” nữa! Lần này ra khỏi Thất Tinh thiên, thế nào cũng phải tặng cho sư đệ một chút, pha trà pha nước gì đó uống cũng có thể gia tăng tu vi.

Lục Bình vỗ vỗ cái trán, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi quả thực là phí của trời, ta có đây chính là Phong Vương tượng, không phải Tử Tinh phong mật, ta luyện đan còn chưa dám sử dụng đây, người còn ở đó pha nước? Không có cửa!

Cơ Tử Hiên mặt cười hì hì, lại bắt đầu la hét cầu Lục Bình giúp hắn luyện chế “Phong tương đan”, linh dược do hắn bỏ ra, Lục Bình bị hắn ỉ ôi dai như đĩa đầu óc suýt phát ngất, chỉ đành phải đáp ứng.

An Tử Sở đi tới, cầm trong tay năm cái trữ vật đại, nói:

- Còn có một tên bị ta đánh trọng thương hôn mê đã chế trụ tu vi của hắn, xử lý như thế nào?

Năm trữ vật đại trong có rất ít thứ liên quan đến Phúc Hải bang. Điều này rất giống tình trạng trước kia khi Lục Bình đánh chết Phúc Hải bang tu sĩ. Tuy vậy, những thứ tạp loạn khác cũng không phải số ít, rõ ràng là bọn chúng sau khi cướp của kẻ khác chưa kịp sửa sang lại, xem ra là tu sĩ chết về tay chúng ở trong Thất Tinh thiên này khá nhiều.

Lục Bình đem toàn bộ linh thảo ở trong đó trút vào trữ vật không gian của mình. Hai người kia biết hắn là luyện đan sư, tự nhiên không ngăn trở. Còn dư lại thứ tốt cũng không thiếu, đỉnh giai pháp khí thì có hai món, Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở hai người chia đều, Cơ Tử Hiên đòi lấy cái Thủy Tinh giản, nói muốn thay thế cánh tay cho thiết giáp võ sĩ của mình.

Lục Bình ở trong trữ vật đại của tu sĩ cầm đầu phát hiện một cái ngọc bài hình sáu cạnh, so với thứ hắn lấy được ở trên người Nguyên Thế Không giống nhau như đúc: một mặt là một tòa cung điện tinh quang lòe lòe, một mặt là một chữ triện “Bình” cũng được sóng biển nâng lên.

Chẳng lẽ người này là Phúc Hải bang Bình Hải đường Đường chủ? Lục Bình đem cái ngọc bài này thu vào.

Cơ Tử Hiên mặt thèm thuồng nói:

- Xem ra đánh cướp mới là vương đạo a!

Nói xong “Sách sách” tặc lưỡi liên tiếp, gương mặt tỏ vẻ vô cùng hâm mộ. Ân Tử Sở ở bên cạnh cũng khuôn mặt đầy vẻ tán đồng, đây là một chút biểu lộ hiếm có được trên gương mặt lạnh lùng của hắn.

Lục Bình im lặng nhìn hai người, Ân Tử Sở thì coi như xong, còn cái tên Cơ Tử Hiên này ngày thường ôn văn nhĩ nhã, một bộ dáng vô cùng quân tử, không biết từ khi nào mà biến thành cái bộ dạng mê tiền như thế này?!

Lục Bình nhìn Phúc Hải bang tu sĩ hôn mê trên đất, nói:

- Nếu là có cái sưu hồn bí thuật gì đó thì tốt quá, có lẽ sẽ lấy được một ít tin tức liên quan tới Phúc Hải bang.

Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở hai người liếc mắt nhìn nhau, nói:

- Có lẽ Thích sư tỷ có biện pháp.

Lục Bình theo hai người hướng Chân Linh phái trú địa đi tới, Lục Bình hỏi:

- Nghe nói hai người đánh lui Huyền Linh phái Miêu Duy Đông, đoạt một món pháp bảo?

Cơ Tử Hiên tức thời hưng phấn, nói:

- Chuyện này Lục sư huynh cũng nghe nói sao? Xem ra hai ta lần này thật không muốn nổi danh cũng không được rồi!

Lục Bình cảm thấy bó tay nhìn Cơ Tử Hiên ở một bên đang nhởn nhơn tự đắc. Ân Tử Sở ở một bên thì vẫn không nói một lời.

Lục Bình hỏi:

- Mới vừa bị người ta đánh chật vật như vậy, vì sao không thấy người dùng pháp bảo? Nếu là pháp bảo xuất hiện, nơi nào còn để cho người của Phúc Hải bang ngông cuồng như thế?

Cơ Tử Hiên vừa nghe, mặt liền xu xuống, nói:

- Đừng nói nữa, pháp bảo vừa đến tay, ta muốn trước hết tế luyện, không ngờ pháp lực cùng thần thức của ta cơ hồ đều bị món pháp bảo đó hút khô, cũng chỉ tế luyện hơn một nửa. Nếu là như vậy, căn bản không thể sử dụng để ứng địch, chỉ đành phải bị Thích sư tỷ lấy đi, giao cho một vị dung huyết chín tầng sư huynh dùng trước để tăng cường thực lực của môn phái ở Trong Thất Tinh thiên, chờ sau khi ra khỏi Thất tinh thiên, sẽ trả lại cho ta.

Lục Bình nghe vậy gật đầu một cái, không nói gì, nhủ thầm:

Xem ra Phúc Hải bang cũng chắc chắn rằng Cơ Tử Hiên không thể nào đem pháp bảo tế luyện thành công, mới dám hạ thủ, chỉ là chẳng căn bản không ngờ tới pháp bảo không ở trên người Cơ Tử Hiên. Rất may là mình pháp lực thâm hậu, miễn cưỡng tế luyện thành công, nếu để cho người khác tế luyện trước một phen, rồi mình mới lấy sử dụng, chỉ nội khu trục dị chủng pháp lực của người khác ở bên trong pháp bảo, đã phải hao phí thời gian thật dài, trừ phi người tế luyện pháp bảo trước đó đã bỏ mạng.

So sánh với Bắc Hải Thập Bát tướng Lưu Tử Viễn dầy dặn nghiêm chỉnh, Thích Từ Thái là một nữ tu ba mươi tuổi rất nhanh nhẹn rắn rỏi, vóc người cao gầy, một thân trang phục bó sát người. Gương mặt của nàng ta tỏ vẻ rất khôn khéo, khí thế rất thịnh, hơi có chút cảm giác đốt đốt bức người. Khó trách có thể làm thủ lĩnh chuyến đi lần này của Chân Linh phái vào Thất Tinh thiên..

Thích Từ Thái nghe xong Cơ Tử Hiên giảng thuật, liếc mắt nhìn Lục Bình đang mang mặt nạ, xoay người hướng về phía một trong hai vị trung niên nam tử ở sau lưng, rất khách khí nói:

- Tào sư huynh, tên Phúc Hải bang tặc tử này chỉ có thể làm phiền ngài rồi.

Tào sư huynh mặt không lộ vẻ gì, tiện tay xách tên Phúc Hải bang tu sĩ đang nằm trên đất, sau đó đi ra phía sau.

Lục Bình đã sớm chú ý tới hai vị dung huyết chín tầng trung niên cao thủ sau lưng Thích Từ Thái này. Hai người này tu vi mặc dù là dung huyết chín tầng nhưng cả người khí tức hối sáp, tạo cho người ta một loại cảm giác như đứng trước vực sâu không đáy.

Đang ở Lục Bình lặng lẽ dùng thần thức quan sát hai người này, thì Tào sư huynh đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Hắc hắc” cười một tiếng. Lục Bình trong bụng cả kinh, phảng phất như ý nghĩ của mình đã bị Tào sư huynh nhìn thấu vậy.

Lúc hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy Thích Từ Thái cùng một người trung niên tu sĩ đang bật cười khanh khách nhìn mình.

Lục Bình biết mấy trò tiểu xảo nho nhỏ và phân lượng của mình đã bị hai người kia đoán được, rất lúng túng cười cười, Thích Từ Thái “khanh khách” cười một tràng, nói:

- Trước đây vài ngày gặp gỡ Tây Lăng đảo Ngả Bá Thao huynh, nghe hắn nói đến chuyện sư đệ đã từng cùng Tam đệ của Nga huynh liên thủ đánh bị thương nặng Hải Diễm môn Bành Thường Thanh. Sau đó mới để cho Huyền Linh phái Âu Dương Duy Kiếm nhặt được tiện nghi. Lục sư đệ có thể trước khi Thất Tinh điện mở ra tụ họp với môn phái, khiến cho thực lực của bốn phái lại tăng thêm một phần.

Lục Bình nghe Thích Từ Thái nói đến Âu Dương Duy Kiếm, trong lòng chợt động, nói:

- Sư đệ ta cũng mấy lần nghe người ta nói tới cái tên Âu Dương Duy Kiếm này, nghe nói là thiên tài tu sĩ hiếm có của Huyền Linh phái. Có thể đánh chết Bành Thường Thanh, xem ra thực lực người này không thấp.

Thích Tử Thái nghe vậy suy nghĩ một chút, nói:

. - Người này xác không hỗ danh thiên tài, tuổi cùng Ân sư đệ tương đương, tu vi thì đã đạt đến dung huyết tầng tám, nghe nói đang chuẩn bị đột phá dung huyết chín tầng. Người này kiếm thuật cao siêu, Ân sư đệ đã từng cùng hắn giao thủ, nhất định có thể hội.

Ân Tử Sở nghe Thích Từ Thái lời của, trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một đạo hàn quang, nói:

- Người này kiếm thuật cực cao, ta không phải đối thủ, Huyền Linh phái chân truyền “Phong lưu khoái hoạt thập bát kiếm”, đã đến mức “Hữu phong vô hình” kiếm ý cảnh giới, một kiếm cuối cùng có tới tám mươi mốt đạo lưu phong kiếm quang, và đã có khuynh hướng tương hợp.

Lục Bình sắc mặt ngưng trọng, Huyền Linh phái bảy đại chân truyền, trong đó trọng yếu nhất chính là “Phù điêu quyết”, Huyền Linh phái trong lịch sử đã xuất hiện hai vị tu thành Chân Linh lão tổ, tu luyện đều là bộ pháp quyết này.

“Phong lưu khoái hoạt thập bát kiếm” chính là một bộ kiếm thuật nổi danh nhất trong bộ pháp quyết này. Nó có thể nói là vang danh Bắc Hải.

Nghe Ân Tử Sở miêu tả tướng mạo của Âu Dương Duy Kiếm, Lục Bình đã khẳng định tên Âu Dương Duy Kiếm này chính là tên trước đây cùng hắn đấu kiếm, cũng là người ở yêu tộc hải vực đánh lén hắn một kiếm.

Lục Bình lại hướng Thích Từ Thái hỏi thăm tin tức “Cẩm công tử”, Thích Từ Thái sắc mặt ngưng trọng, lén khó thể tra hướng trung niên tu sĩ ở sau lưng liếc mắt nhìn, nói:

- Người này nhất định là một vị phong ấn tu vi đoán đan kỳ yêu tu, nghe nói yêu tộc hải vực trong có một vị Cẩm Lỗ chân nhân, chính là nghĩa tử của Kim Giao đảo chủ, không biết có đúng là người này không?!

Cơ Tử Hiên ở một bên cũng trở nên nghiêm chỉnh rất hiếm có, tiếp lời của Thích Từ Thái:

- Người này kiếm thuật ở trên Âu Dương Duy Kiếm, lấy dung huyết kỳ tu vi đã bức bách hai vị phong ấn tu vi chân nhân rời khỏi Thất Tinh thiên. Người này cực ít xuất thủ, nhưng mỗi lần xuất thủ chẳng qua cũng chỉ là một kiếm, trừ hai vị chân nhân kia bị buộc bại lộ chân nguyên rời đi, chưa bao giờ có một người sống sót dưới kiếm của y.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio