Chân Linh Cửu Biến

chương 176: tinh điện khai (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Titan

Toàn bộ chung quanh Thất Tinh điện, trừ phạm vi do thế lực lớn khống chế coi như có trật tự, những chỗ khu vực khác do trung tiểu thế lực cùng tán tu chiếm cứ hoàn toàn hỗn loạn hằn lên. Mấy trăm tu sĩ bay đến không trung hướng bảo vật cách mình gần nhất mà tranh đoạt, lập tức biến thành một trận loạn chiến.

Trong đó có một con hộp ngọc chính là đang hướng chỗ của Lục Bình cùng mọi người bay tới. Đang khi Lục Bình bay giữa không trung, chung quanh đã có mười mấy tu sĩ hướng hộp ngọc nhào tới. Giữa không trung phảng phất đột nhiên như pháo bông nổ tung, các loại pháp thuật, pháp khí tung hoành đan xen, chung quanh lập tức thành một khu vực tử vong. Thỉnh thoảng, có tu sĩ trọng thương cùng vẫn lạc kêu thảm rơi xuống mặt đất.

Thanh Hàm kiếm của Lục Bình rung động, “Đại giang động khứ kiếm quyết” đã thăng lên đến cấp bậc kiếm ý, một chiêu “Hạo hạo thang thang”, lấy khí thế chưa từng có từ trước đến nay của hướng tu sĩ ngăn cản ở trước người Lục Bình mà cuốn đi.

Tu sĩ trước mặt rối rít thối lui, không dám ngăn trở kiếm ý vô biên này. Tu sĩ hai bên thấy Lục Bình dũng mãnh, rối rít tiến lên cường công, lại bị Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở ngăn lại.

Lục Bình kiếm thế biến đổi, “Kinh đào phách ngạn kiếm quyết triển khai, một chiêu “Hồng ba dũng khởi” hướng bốn phương tám hướng vẫy ra một mảnh quang hoa sáng chói. Có tu sĩ hiểu biết họ lên cả kinh:

- Kiếm ý, đây là kiếm ý!

Lục Bình bất kể tu sĩ bốn phía kêu la, Hàn Ngọc Lưu Ly bát tung ra một dòng nước, ở trên không trung biến thành một cái bàn tay, đem hộp ngọc bay tới cướp vào trong tay. Trong lỗ tai của hắn đồng thời truyền đến thanh âm lo lắng của Cơ Tử Hiên:

- Đi mau, ta cùng tiểu Sở trước hết ngăn cản, một hồi đến hướng đông nam hội hợp.

Lục Bình không nói hai lời, dưới chân Tường Vân đâu chợt lóe, “Âm thiên” đã che ở đỉnh đầu, hướng vào trong rừng cây sau lưng vội vã bay đi.

Sau lưng, tu sĩ ùa lên định ngăn cản Lục Bình. Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở ở trong đám người một trận loạn đả. Mọi người nhất thời hỗn loạn lên, Lục Bình tung một nắm dung huyết kỳ phù lục hướng ra sau lưng, một đám băng đao, bằng tường, băng nhận, bằng tiễn, sóng lớn, thủy giao, thủy xã, thủy ưng, thủy áp tử (con vịt nước) vân vân... đem một đám tu sĩ bám theo sau lưng Lục Bình đánh cho luống cuống tay chân. Không ít tu sĩ không kịp đề phòng thậm chí còn bị thương.

Đợi đến khi mọi người từ một đám hỗn loạn đó lao ra, thì làm gì còn thấy bóng dáng tu sĩ mặt đỏ đâu nữa.

Lúc này, Lục Bình vẫn còn đang ở trong rừng cây chạy như bay. Sau lưng hắn, năm tên tu sĩ đã bị bỏ rơi hai người, nhưng còn có ba người như cũ vẫn đuổi sát Lục Bình không chịu thôi. Lục Bình từ thân pháp ba người này và sự trao đổi qua lại với nhau rất bí ẩn, biết được bọn họ nhất định là một đoàn thể nhỏ hợp tác với nhau rất chặt chẽ.

Ba người này hiển nhiên tinh thông truy tung thuật, bản thân tốc độ cũng không dưới Tường Vân đấu của Lục Bình. Lục Bình nhìn một chút về phía ba người, hai tên có dung huyết chín tầng tu vi, một dung huyết tầng tám. Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đụng độ thử với bọn chúng.

Ba người thấy Lục Bình đột nhiên ngừng lại đối mặt với chúng, cũng rối rít chậm bước chân, tạo thành cơ giác hướng Lục Bình bay vậy.

Lục Bình điều chỉnh một chút, xong đối với ba người nói:

- Ba vị đuổi giết tại hạ không tha, chẳng lẽ không sợ bỏ lỡ những bảo vật khác xuất hiện lúc tinh điện mở ra hay sao?

Đi đầu là một tu sĩ mặt xanh cáu kỉnh quát hỏi:

- Các hạ cầm trong tay Hàn Ngọc Lưu Ly bát là từ đâu mà tới?

Thủy Tinh bát là Lục Bình phục giết Phúc Hải bang Nộ Hải đường tân nhậm đường chủ Nguyễn Thế Không có được, Lục Bình trong lòng chợt động, ngưng giọng nói:

- Các ngươi là người của Phúc Hải bang?

“Quả nhiên là ngươi!”

Tu sĩ đầu to lạnh giọng nói:

- Nói! đồng bọn của người còn có những ai? Nguyên Thế Không sư đệ có phải là do các ngươi giết?

Tu sĩ dẫn đầu tự nhiên không cho là tên dung huyết tầng bảy tu sĩ trước mắt vào hai năm trước có thể giết chết Nguyên Thế Không dung huyết tầng tám. Hai năm trước, Phúc Hải bang tân nhậm Nộ Hải đường chủ Nguyễn Thế Không chết, chính là một đoạn mê án của Phúc Hải bang. Ngày đó tu sĩ cứu viện chỉ ở xa xa thấy tu sĩ đánh chết Nguyên Thế Không cỡi một con yêu cầm nhanh chóng rời khỏi hiện trường, đuổi theo không kịp.

Nguyễn Thế Không bởi vì có hậu đài khá vững nếu không cũng sẽ không ở dung huyết tầng tám tu vi mà được chấp chưởng Nộ Hải đường. Vì vậy, người này vừa chết, ở trong Phúc Hải bang dẫn phát phong ba không nhỏ. Mấy vị cao tầng tu sĩ ở trong bang cũng bị trừng phạt dưới những mức độ khác nhau.

Bây giờ, tu sĩ dẫn đầu đột nhiên thấy Hàn Ngọc Lưu Ly bát mà năm đó Nguyên Thế Không sử dụng rất có danh tiếng, tức thời cảm giác cơ hội lập công của mình đã đến. Chỉ cần bắt giữ tu sĩ mặt đỏ trước mắt, làm rõ ràng nguyên nhân cái chết của Nguyên Thế Không, tự bản thân y nói không chừng sẽ được đại nhân vật sau lưng Nguyên Thế Không coi trọng, từ đó một bước lên trời.

Đang khi tu sĩ dẫn đầu vẫn còn ức tưởng xem nên làm như thế nào để bắt giữ Lục Bình, thì một chiêu “Trung lưu kích tiếp” trong “Loạn thạch xuyên không kiếm quyết”, mang theo một cổ ý cảnh dũng mãnh hướng tiền từ Thanh Hàm kiếm trong tay Lục Bình phát ra, chỉ hướng ánh mắt của tu sĩ đi đầu.

Ánh mắt của Tu sĩ đi đầu bị Lục Bình dùng kiếm quang sáng chói trong đó có tích chứa kiếm ý kích thích không dám nhìn thẳng. Tu sĩ đi đầu biết Lục Bình nắm giữ kiếm ý, lập tức không dám chậm trễ, ngự sử một thanh đỉnh giai pháp khí hết sức ngăn cản kiếm quang của Lục Bình. Đồng thời ở trên đỉnh đầu của y lại dâng lên một vỏ ốc cực kỳ to lớn, đem y bảo hộ vào bên trong.

Lục Bình quyết định chủ ý giết chết ba người, nếu không tin tức truyền ra, sợ rằng là hắn còn phải tùy thời tùy khắc phòng bị Phúc Hải bang cướp giết. Đồng thời, hắn còn phải toàn lực xuất thủ tốc chiến tốc thắng, vì hắn cũng không muốn bỏ qua những tinh điện khai mở khác.

Tu sĩ đi đầu đỡ được Lục Bình một kiếm, bản thân lại bị đánh lui liền mấy trượng. Lúc này hai tu sĩ đi sau đã chạy tới tiếp ứng. Nhưng tu sĩ bên trái cảm giác trên đầu tối sầm lại, một con chim xanh to lớn đáp xuống, một đôi thiết trảo đã hướng về phía đầu của y chộp tới.

Tu sĩ bên trái xoay người tránh khỏi thiết trảo của Lục Cầm, lại đột nhiên cảm giác dưới chân buông lỏng, từ eo trở xuống đã bị vùi lấp vào trong đất.

Tu sĩ đem hộ thân cương khí chấn một cái, tung người nhảy lên trên, thì cái miệng chim của Lục Cầm đã hướng trong mắt của y mà chọc.

Tu sĩ tránh không kịp, chỉ kịp nghiêng đầu thoáng qua, hộ thân cương khí trên người bị Lục Cầm mổ phá, từ trên vai tu sĩ xé ra một khối thịt lớn.

Tu sĩ kêu thảm một tiếng, phất tay cầm pháp khí trong tay hướng Lục Cầm mà đánh. Nhưng không biết từ lúc nào, một con rùa đen không ngờ lại bay đến giữa không trung, pháp khí đánh vào trên quy giáp, văng lên một đám tia lửa.

Đang lúc này, hai chân vùi lấp ở trong đất đột nhiên đau xót, phảng phất như bị con gì cắn vậy. Tu sĩ cả kinh, lần nữa nhảy lên trên, thì cái mông lại xót, đợi đến tu sĩ tung người bay đến giữa không trung, thì lại rơi thẳng tắp xuống đất, sắc mặt xanh lam bạch không ngừng biến đổi, thân thể hóa bằng cứng ngắt nhưng không người lay động, mắt trợn trừng.

Đang khi tu sĩ bên trái bị sáu con linh sủng của Lục Bình phối hợp ăn ý, đánh chỉ còn dư lại một hơi, thì tu sĩ phía bên phải phát ra công kích đã bị “Âm thiên” trên đầu Lục Bình ngăn cản.

Tu sĩ phía bên phải không còn kịp thu hồi pháp khí của mình, thì một cái ngân ngọc sắc ấn chương khéo léo và lả lướt đột nhiên từ đỉnh đầu Lục Bình bay lên, trong nháy mắt biến thành đại ấn lớn ba trượng ba thước ba tấc, đáy ấn có khắc hai chữ to “Sơn Băng” khí phách mười phần!

Đây chính là Lục Bình sau khi đem “Sơn Băng” tăng lên tới đỉnh giai pháp khí, lần đầu tiên lấy ra ngăn địch. Dùng đỉnh giai nhị cấp biến dị linh tài Ngân Trầm thiết thăng cấp cho “Sơn Băng” xong, rốt cục hắn ở trước mặt địch nhân lần nữa chứng kiến nó triển lộ phương thức công kích vô cùng tàn bạo.

“Sơn Băng” một kích đánh xuống, tu sĩ phi kiếm bị đánh bay, phòng thủ thủy tinh thuẫn cũng ứng tiếng mà vỡ nát. Tu sĩ bị thương phun ra một ngụm máu tươi, vậy mà không đợi tu sĩ lần nữa kịp phòng bị, “Sơn Băng” lần thứ hai gào thét đánh xuống, ở trong ánh mắt sợ hãi của tu sĩ, hộ thân cương khí của y phảng phất như một vết nước phồng rồi nổ tung, ngay sau đó mặt đất liền xuất hiện thêm một cái bánh nhân thịt người.

Nói thì chậm, nhưng thực sự diễn ra rất mau, đang khi tu sĩ đi đầu bị đánh lui, rồi tiến lên lần nữa công kích Lục Bình, thì thủ hạ hai dung huyết tầng tám tu vi của y đã bị mất mạng.

Tu sĩ đi đầu hít hà một hơi khí lạnh, bước chân đang định đi về phía trước chợt dừng lại, rồi lập tức lui về phía sau, trên mặt của y đã hiện đầy vẻ sợ hãi.

Tuy nhiên, Lục Bình không cho y rời đi, Hàn Ngọc Lưu Ly bát phun ra một cột nước, đã đem phương hướng hắn lui về phía sau đan thành một cái thủy võng. Đồng thời, một đạo thủy trụ khác trong bát đột nhiên đem Thanh Hàm kiếm ở giữa không trung quấn lấy, hóa thành một con thủy giao. Thanh Hàm kiếm phảng phất như một cái sừng nhọn trên đầu thủy giao vậy, hướng tu sĩ đi đầu đánh tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio