Dịch giả: Titan
Tiểu Tư Mã nhìn Lục Bình trong chớp mắt đã tiêu tốn hơn vạn linh thạch, nhất mực trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn Lục Bình toàn là sao lập lòe kim quang.
Lục Bình nhìn Tiểu Tư Mã đi theo phía sau mình như cơ giới, đưa tay vỗ đầu của nó một cái, nói:
- Nhìn ngốc luôn rồi sao? Còn không mau dẫn ta đến cửa hàng bán linh thảo kế tiếp.
Tiểu Tư Mã bị Lục Bình vỗ một cái, tức thời tỉnh lại, nói:
- Không có a! Ở nơi đây, cửa hàng bán linh thảo đều đã đi hết rồi.
- Không có sao?
Lục Bình bấm tay tính một hồi: Linh thảo thu được lần này cộng thêm số tồn kho của hắn thì chỉ đủ luyện chế gần ba mươi lò đan dược. Hơn nữa, trong số đó có hơn phân nửa là dung huyết sơ kỳ và trung kỳ đan dược, đối với hắn bây giờ hiệu quả quá nhỏ. Như vậy một ít dung huyết hậu kỳ đan dược trong tay cũng chỉ đủ cho hắn dùng đầy đủ tu luyện hơn nửa năm nữa mà thôi.
Đan dược lúc nào cũng là hàng khan hiếm. Lục Bình lại hỏi:
- Trên đảo này không có những địa phương khác bán linh thảo sao?
Tiểu Tư Mã gãi đầu một cái, nói:
- Có. Phàm nhân thị trường. Nơi đó là địa phương tán tu cùng người phàm cùng chung bày đĩa than (bày hàng bán dưới đất). Tuy nhiên, chỗ đó linh thảo tương đối rải rác, phí thời gian, phí công sức.
Phàm nhân thị trường ở phía nam của Tam gia thành. Nơi này là địa phương mà tu sĩ cùng người phàm ở lẫn vào nhau. Một ít tán tu đa phân phải chung sống với mạo hiểm, những thứ thu hoạch được vì để bán được thêm mấy khối linh thạch, thường tình nguyện tự mình bỏ thời gian bày địa than. Không ít người phàm bởi vì ở chung cùng tu sĩ, cũng biết một số thị hiếu của tu sĩ, thường đem một ít linh thảo do mình đào được, linh tài cùng những vật ly kỳ cổ quái kiếm được đem bán trên thị trường, hy vọng có thể gặp phải vận khí, một bước lên trời.
Phần lớn thời gian trước đây Lục Bình khổ tu. Hơn nữa con đường luyện đan từ trước đến giờ tài đại khí thô, bất kể tiền vốn, bất kể công sức, nên hắn có khi nào đi tìm những chỗ địa than phường thị tìm bảo vật. Hắn thà tốn thêm chút linh thạch mua một số lượng lớn từ trong cửa hàng cho nhanh. Vì vậy, kể từ khi Lục Bình lên cấp dung huyết kỳ, rất ít khi thăm viếng Phàm nhân thị trường trong phường thị.
Trong Phàm nhân thị trường luôn luôn tương đối náo nhiệt. Rất nhiều tu sĩ trong lúc rỗi rãnh, đều thích chỗ này xem xét, phần nhiều là có lòng muốn đào bảo, hy vọng có thể chiếm thượng món hời lớn. Tuy vậy, người đến đây để bày địa than thì ai lại có cái cái nhìn kém, loại chuyện như vậy rất ít khi phát sinh.
Có tán tu thậm chí đem một ít món mình không biết là thứ gì để ra, một khi đụng phải người biết hàng, lập tức ngồi dưới đất nói giá trên trời, kiếm được rất nhiều linh thạch. Tuy vậy, tu sĩ vẫn như cũ vui thích chuyện này, phần nhiều là chứa đựng tâm lý lỡ khi dịp may mỉm cười với mình.
Lục Bình và Tiêu Tư Mã hai người đang đi tham quan trong Phàm nhân thị trường. Trên thị trường không ít người nhận biết Tiểu Tư Mã, thấy được Lục Bình đi phía sau hắn, đều đem đồ của mỗi người trên địa than chào mời Lục Bình, xem ra Tiêu Tư Mã cũng thường đem những tu sĩ mới tới Tam gia đảo tới đây để đào bảo.
Sau khi Lục Bình lấy được ngọc giản chuyên biện thức linh thảo của Liêu Đỉnh chân nhân, ông ta nguyên là đoán đan đại sư nên kiến thức nhận biết đối với linh thảo có thể nói đã giúp cho Lục Bình đột nhiên tăng tiến mạnh mẽ về lĩnh vực này. Bên trong ngọc giản chuyên về biến thức linh thảo có ghi lại rất nhiều thứ năm trăm năm linh thảo mà Lục Bình chẳng nhận biết được, còn có đại lượng ngàn năm linh thảo, thậm chí ba ngàn năm linh thảo cũng có ghi lại khá nhiều. Điều này làm Lục Bình mở rộng tầm mắt.
- "Thất dạ phi hoa thảo", một trong các loại linh thảo phụ trợ dùng để luyện chế dung huyết sơ kỳ đan dược. Hai mươi khối linh thạch.
- Đây là Tam Thu Quá Lộ thảo, là loại linh thảo phụ trợ dùng để luyện chế dung huyết trung kỳ đan dược. Cao lắm là ba mươi khối linh thạch.
- "Cường phong kính thảo", không tệ! Một loại thuốc chủ dược để luyện phong chức tính huyết mạch dung huyết hậu kỳ đan dược. Một trăm khối linh thạch.
- Cái gì? Hai trăm khối? Tối đa khối. Không bán thì thôi vậy...
Lục Bình trải qua một đoạn đường trong phàm nhân thị trường, phàm là năm trăm năm linh thảo trở lên, Lục Bình một cây cũng không buông tha, mỗi một cây đều đề nghị giá cả thích hợp. Gặp gỡ kẻ đầu cơ thủ xảo, Lục Bình trực tiếp nói ra tên linh thảo, hoàn cảnh sinh trưởng, dược tính, dược lý của những linh thảo này, làm cho đối phương á khẩu không nói gì được, nếu đối phương còn hồ giảo man triền, thì hắn trực tiếp bỏ đi.
Lúc này, tu sĩ bày sạp trong Phàm nhân thị trường mới biết đụng phải tay tổ, không dám toan tính lừa bịp nữa. Lục Bình đi lướt qua đoạn đường này, không ngờ lần nữa thu hoạch hơn hai trăm cây năm trăm năm linh thảo, thậm chí trong đó có không ít chủ dược dùng để luyện chế dung huyết kỳ đan dược. Điều này làm Lục Bình vô cùng vừa ý.
Không ít tu sĩ bày sạp trong Phàm nhân thị trường thấy Lục Bình là người thành thật, giá cả đưa ra phải chăng, lại không so đo tính toán, đều đem linh thảo để dành trước đây đưa ra cho Lục Bình chọn lựa. Không ít tu sĩ còn lấy ra những loại linh thảo mà mình không biết, để cho Lục Bình xác định. Lục Bình đều một lượt nói qua công dụng cũng như số năm tuổi của những loại linh thảo này.
Cứ như vậy, Lục Bình mua được hơn một trăm cây năm trăm năm linh thảo, cộng thêm số đã mua được trước đây, chọn lựa trong số đó những linh thảo để luyện chế dung huyết hậu kỳ đan dược cũng đủ Lục Bình sung túc tu luyện một năm mà không cần lo lắng thiếu đan dược.
Đang lúc này, sau lưng Lục Bình đột nhiên truyền tới tiếng mọi người cười vang:
- Nhị lại tử (thằng Hai lười), ngươi lại mang bảo bối của ngươi tới?
- Nhị lại tử, ta nói ngươi đừng có cả ngày si tâm vọng tưởng nữa. Ngay cả ba đại gia tộc đan sư đều nói vật kia là cỏ dại bình thường thôi. Nếu có thời gian, hãy nhanh chóng tu luyện và nghĩ biện pháp dung huyết đi.
- Nhị lại tử, tuy nói ba cây cỏ này là do anh người liều chết đoạt về, nhưng anh người còn không phải là muốn cho ngươi đổi linh thạch mua Dung huyết đan, để cho ngươi đạt tới dung huyết kỳ sao?! Ngươi cứ ôm cây cỏ này không buông tay, tu luyện cũng trì hoãn. Anh của ngươi ở dưới đất có biết cũng chỉ có khổ tâm mà thôi.
Lục Bình quay đầu lại, chỉ thấy một hán tử rất là lạc phách đang ôm một cái hộp ngọc hướng Lục Bình đi tới, hiển nhiên là nghe nói có một tay tố giám định linh thảo trong phàm nhân thị trường nên vội vã chạy tới.
Lục Bình nhìn về phía Tiểu Tư Mã bên cạnh. Tiểu Tư Mã hiển nhiên đối với sự việc này rất là quen thuộc, nói:
- Nhị lại thúc tên là Lý Nhị Cường, có đại ca Lý Đại Cường là vị tán tu dung huyết sơ kỳ. Đại cường thúc để có thể giúp Nhị Cường thúc đạt tới dung huyết kỳ, đã mạo hiểm đến chỗ sâu trong vô tận hải vực săn giết yêu thú đổi lấy linh thạch, hy vọng có thể mua được Dung huyết đan. Không ngờ Đại Cường thúc bị yêu thú đánh trọng thương, cố chống chịu trở về không lưu lại gì liền bỏ mình. Nhị Cường thúc trong lúc sắp xếp lại di vật của Đại Cường thúc phát hiện ba cây linh thảo ấy được dùng hộp ngọc cất kỹ. Nhị Cường thức cho rằng Đại Cường thúc vì ba cây linh thảo này mà vẫn lạc, nên nhất định là bảo bối. Nhị Cường thúc liền tính toán bán để đổi Dung huyết đan. Nhưng đã hai năm trôi qua, tu sĩ lui tới trong phàm nhân thị trường đều nói cây cỏ này không đáng bao nhiêu tiền, ngay cả Trương, Vương, Lý tam gia đan sư đều bởi vì tò mò mà đặc biệt đến xem qua ba cây cỏ này, kết quả đều nói là cỏ dại bình thường. Chẳng qua là bộ dáng mọc hơi cổ quái, nhưng Nhị Cường thức còn chưa cam lòng, nói mọi người không biết xem hàng, khiến cho đan sư của ba đại gia tộc giận đến tím cả người.
Lý Nhị Cường đi tới trước mặt Lục Bình, đem hộp ngọc thận trọng đưa cho Lục Bình, trong ánh mắt mang theo vẻ mong đợi còn có một chút sợ hãi, thanh âm rất là thấp thỏm, nói:
- Kính xin tiền bối xem qua ba cây linh thảo này giúp vãn bối.
Mọi người thấy Lý Nhị Cường đưa hộp ngọc ra ngoài, đều không lên tiếng. Lục Bình nhận lấy hộp ngọc, nhân tiện nhìn một chút bốn phía, tu sĩ chung quanh đều dừng lại công việc đang làm, nhìn ngó Lục Bình. Không ít người trong mắt rất chờ mong, xem ra cũng là hy vọng Lý Đại Cường cố liều mạng để có được linh thảo này có đúng thật là bảo vật hay không, và họ đối với Lý Nhị Cường có vẻ cũng rất đồng tình. Nhưng có người thì mặt đầy vẻ châm chọc, chờ xem chuyện xấu của Lý Nhị Cường. Phần lớn những người còn lại đều lắc đầu một cái, đối với lần này không ôm hy vọng chút nào.
Lục Bình đem hộp ngọc mở ra. Bên trong là ba linh thảo màu đen xì xì. Trừ màu sắc, nhìn qua thì bình thường, trên cành lá cũng không có một tia linh lực ba động nào, cùng cỏ dại tầm thường không có gì khác biệt.
Mọi người thấy Lục Bình cầm hộp ngọc nhìn hồi lâu cũng không nói gì, đều thở dài đứng lên, xem ra ngay cả vị tiền bối tay tổ này cũng không biết được thứ cỏ này, vậy nó đúng thật là không phải linh thảo gì cả.
Lý Nhị Cường nhìn biểu lộ của Lục Bình, vẻ mong đợi trong mắt cuối cùng cũng tan biến. Tiêu Tư Mã nhìn hắn, rất là đồng tình.
"Không đúng!” Lục Bình tự lẩm bẩm: “Thì ra là loại linh thảo này!”
Trên mặt của Lục Bình đột nhiên lộ ra vẻ vui mùng:
- Nhặt được bảo vật rồi!