Dịch giả: Titan
Hoàng Ly đảo kỳ thực là một vị hình đảo có diện tích rất lớn. Một đảo có khuôn viên khoảng dặm thường được gọi là vị hình đảo, nhưng cái gọi là khoảng này thì - thường là tính toán không được chuẩn xác cho lắm.
Hoàng Ly đảo chính là như thế. Khuôn viên lớn nhỏ của nó khoảng dặm, ở giữa hơi cao lên làm thành một sườn núi nhỏ. Trên đó có một cánh rừng nhỏ xanh rì rì. Từ đó là nơi phát huy của hai dòng sông nhỏ, một hướng đông bắc một hướng đông nam chảy vào biển lớn. Dưới sườn núi bốn phía đều là bình địa hòa hoãn. Nơi đây thổ nhưỡng phì nhiêu, là khu trồng lương thực thực phẩm của phàm nhân sống trên đảo.
Đặc biệt, phía đông của đảo nằm ở giữa hai con sông là khu đất đai bằng phẳng nhất. Nhân vì nơi này có nguồn nước đầy đủ cho nên đã khai phá phần lớn nồng điền. Phía tây của đảo nhân khẩu tương đối ít hơn một chút. Nông điền cũng không phải là nhiều, nhưng nơi đây trồng được không ít cây ăn quả.
Hơn nữa nơi này còn có một cảng biển thiên nhiên, là chỗ để ngư dân trên đảo dùng để đậu ngự thuyền. Dân trên đảo còn ở đây chặt cây vận xuống dưới núi tại nơi này chế thành ngư thuyền, mỗi năm thu hoạch cũng không tệ.
Lục Bình tới nơi này chỉ biết là dân trên đảo có mấy người đứng đầu là những người trước đây được đệ tử trú đảo của Huyền Linh phải phân phối và an bài. Dân trên đảo nghe nói có tiền nhân lần trước đến giúp mọi người chống trả hải thú, hơn nữa đã cứu không ít mạng sống của ngư dân là Lục tiên trưởng sẽ trở thành trú đảo tiên nhân của Hoàng Ly đảo. Mọi người đều vô cùng cao hứng.
Mọi người đều cho rằng Lục tiên trưởng không giống như những tiện trưởng khác ngạo mạn, hơn nữa lại có lòng tốt trợ giúp dân đảo để phòng ngự đối phó tai nạn. Đương nhiên cũng có nhiều dân trên đảo đem những món vật ở nhà của mình mang đến làm thành lễ vật bày đầy chỗ ở của Lục Bình.
Điều này khiến Lục Bình vô cùng cảm động. Dân trên đảo thuần phát thiện lương đã khiến Lục Bình tuyệt đối trong ba năm này sẽ vì dân đảo làm một ít chuyện. Sau khi an đến chỗ ở xong, Lục Bình mỗi ngày trừ tu luyện và tuần hành theo lệ ra, còn dốc lòng kinh doanh căn cứ địa nho nhỏ của mình trong năm sắp tới.
Lục Bình trước hết xem xét linh điền ở trên đảo. Năm mẫu linh điền được chia ra làm bảy nơi phân bố. Khắp trên đảo các phương diện xem ra cũng không tệ. Phía dưới mặt đất linh mạch có căn cơ ổn định. Có thể thấy đệ tử của Huyền Linh phái trước đây coi sóc nơi này cũng để tâm.
Dù sao thì linh điền là tự nguyện tu luyện duy nhất ở trên đảo này. Linh cốc có thể coi là thực vật chủ yếu của tu sĩ ở luyện khí kỳ và dung huyết kỳ chưa thể ích cốc nhịn ăn được. Trong thứ linh cốc này ẩn hàm linh lực đối với việc tu luyện và cải tạo thân thể có chút trợ giúp. Đặc biệt là loại thực vật sử dụng thường ngày này tạo ra tác dụng tiềm di mạch hóa, tác dụng dần dần. Lục Bình đem giống linh cốc mua trước đây thi triển thổi linh thuật trồng lên các linh điên. Sau đó phủ một lớp đất mỏng.
Hắn lấy ra trong người một ngọc bình, cho ngọc bình bay lơ lửng ở trên không linh điền. Lục Bình sử dụng một lẽ ấn quyết khiến cho ngọc bình phun ra một lớp thủy vụ mông lung vừa khéo đem phạm vi xung quanh linh điền, bao phủ vào bên trong.
Linh điền phảng phấn như nhận một trận mưa phùn. Sau khi trải qua linh tuyền thủy được pha loãng, tươi mát, linh điền lập tức có cảm giác như sinh cơ vô cùng đồi dào. Cái ngọc bình này quả thật là món đồ tốt. Nó là món để giai pháp khí mà Lục Bình ở trong cánh rừng của biệt viện tiêu diệt tu sĩ thuộc Đông Tu Minh thu được chiên lợi phẩm.
Tuy nói ngọc bình này có chút công năng phòng thủ và công kích nhưng, Lục Bình phát hiện nó kỳ thực là một thứ dung khí có mang chút tính không gian. Ưu thế lớn nhất của nó là có thể sử dụng tồn trụ đại lượng linh dịch mà bảo trì linh khí không bị tiêu tán đi mất.
Lục Bình dùng nước lã pha loãng linh tuyển thủy chứa vào trong ngọc bình vừa khéo là để tưới đủ cho mẫu linh điển, bớt đi cho Lục Bình phải hao khí pháp lực thi triển tụ Vân vũ pháp quyết hay những pháp thuật đại loại như vậy.
Lục Bình hài lòng vỗ vỗ tay dặn dò những dân đảo ở gần đó trợ giúp coi sóc. Trong linh điển này ẩn hàm linh khí, sau khi thông qua linh tuyên thủy gia trì đã trở nên dày đặc hơn một chút. Những cái này phàm nhân nếu thường coi sóc linh điền chịu linh khí tấy địch thân thể thì cơ thể sẽ trở nên khang kiện, giảm bớt bệnh đau. Phàm nhân ở xung quanh đó đều cảm tạ. Lục Bình coi như hoàn thành việc chủng thực linh cốc
Chuyện thứ hai mà Lục Bình phải làm chính là ở xung quanh chỗ tu luyện của mình khoảng trượng bố trí luôn bốn bộ cực phẩm Tử Mẫu Dự Cảnh phù dùng để giám thị và đảm bảo sự an toàn trên đảo. Hắn muốn đảm bảo cho bản thân có điều kiện tu luyện an toàn và thoải mái.
Hắn tự nhủ nếu mà có một trận pháp thì tốt quá. Nhưng rất tiếc Lục Bình trước mắt còn chưa đến dung huyết kỳ, chưa tu luyện ra thần thức. Cho dù bày ra trận pháp cũng không thể vận dụng. Nếu miễn cưỡng vận dụng cũng gần như không có hiệu quả gì. Huống chi một bộ trận pháp phải sử dụng một lượng lớn linh thạch. Số linh thạch mà Lục Bình có được không thể nào chịu nổi qua một trận.
Chuyện thứ ba mà Lục Bình làm là đem tâm linh thử đã nhận chủ thả ra cho nó chạy khắp núi rừng xung quanh Hoàng Ly đảo. Hy vọng nó có thể tìm ra linh địa dùng để khai ích linh điền. Đương nhiên nếu mà có thể phát hiện những tình huống gì khác dĩ nhiên là tốt hơn quá rồi.
Sau khi hoàn thành xong ba việc này, sinh hoạt của Lục Bình trở nên quy luật hơn. Mỗi ngày hắn cố định thời gian tu luyện của mình. Sau đó tuần hành theo lệ rồi kinh doanh linh điền. Thời gian còn lại hoặc là luyện chế phù lục hoặc là cùng ngư dân ra biển du ngoạn. Khi hứng chí thì lùng giết hại ba con hải thú để giải sầu. Nhưng mà phần lớn thời gian thì là giúp ngư dân tăng thêm thu hoạch. Hơn nữa có Lục Bình theo sau, an toàn được bảo đảm, khiến cho ngư dân cảm ơn đái đức, thường mang đến cho Lục Bình thức ăn ngon.
Lục Bình còn chưa ích cốc, mà cho dù còn chưa ích cốc thì Lục Bình cũng không phải không ăn cơm mỹ thực, vốn là một thứ hưởng thụ làm sao lại có thể bỏ đi được. Mỗi ngày ăn chỉ linh cốc thì quá đơn điệu rồi. Rất tiếc hải thú không phải là hải yêu thú không biết tu luyện. Nếu không thì có thể kiếm thêm được chút ít.
Hải yêu thú chính là những hải thú có một ít hiểu biết về luyện huyết chưa khai hải linh trí. Chỉ khi đạt tới luyện huyết kỳ, khai hải linh trí rồi, hải thú mới được coi là yêu thú, mới có thể được xem là thứ chủng tộc tương đồng với nhân loại.
Những ngày tháng bình tĩnh dù sao cũng trải qua thật nhanh. Ba tháng nhanh chóng trôi qua, tâm linh thử gần như chạy khắp trên mỗi ngõ ngách trên đảo nhưng không phát hiện tụ tập linh khí gì. Điều này khiến Lục Bình có chút thất vọng. Cảm giác ngồi ăn lở núi quả là không tốt chút nào. Lục Bình luôn cảm giác có một loại nguy cơ thúc đẩy mình phải hành động.
Điều duy nhất làm Lục Bình vui mừng là, tu vi của hắn cũng không có bởi vì cách xa biệt viện linh mạch mà chậm lại tốc độ tiến bộ. Có lẽ là đoạn thời gian này có cuộc sống tiêu dao, để cho Lục Bình tâm cảnh yên lặng bình thản, lại có đầy đủ đan dược cung ứng, Lục Bình tu vi ổn bước tiến thắng.
Đến những ngày linh cốc thu hoạch, Lục Bình tâm tình rốt cục tốt hơn một chút. Hai mươi linh thạch mua giống tốt quả nhiên danh bất hư truyền, hơn nữa được Lục Bình dùng nước linh tuyến tỉ mỉ rót tưới, linh cốc sản lượng đạt tới mỗi mẫu một trăm ba mươi cân.
Bởi vì Chân Linh phải bất luận thu thành như thế nào, thu lấy linh cốc chỉ là định lượng nhất định. Vì vậy, trừ năm mẫu địa cố định bốn trăm cân nộp lên, còn dư lại một trăm cân huê hồng cùng một trăm năm mươi cân ngạch ngoại thu hoạch, chính là tài sản tư hữu của Lục Bình.
Dầu gì cũng là hơn tám mươi khối linh thạch, cộng thêm mỗi tháng có sáu mươi linh thạch hổ trợ, lại có thêm ba tháng qua chế tạo được tất cả thượng trung hạ phẩm phù lục, bán đi xong trừ đi tiền vốn, Lục Bình cũng có hơn hai trăm khối linh thạch vào tay. Như vậy, ba tháng mới thu vào bốn trăm năm mươi khối linh thạch, ở những tu sĩ cùng cấp khác xem ra cũng đã rất lợi hại rồi.
Nhưng là Lục Bình vừa nghĩ tới mình ba tháng chẳng qua chỉ là đan dược dùng tu luyện, đã tốn đi ba bình Hậu Huyết đan cùng ba bình Hồn Huyết đan, còn phải cộng thêm ba bình Tinh Huyết đan bổ túc, tổng cộng tổn hao một ngàn linh thạch, cái này cũng chưa tính bình thời tạp vật dùng cho tu luyện nữa.
Lục Bình suy nghĩ một chút, đầu to cả ra. Linh thạch linh thạch, nhất định phải nghĩ biện pháp làm được linh thạch, lúc này Lục Bình đã không thèm để ý mình nên dùng phương pháp gì biểu đạt khát vọng của hắn đối với linh thạch nữa rồi.