Cách trung tâm đấu trường vừa đúng m, tại địa khu Nhân tộc, nơi mà bốn người Vô Thường đứng đối nhãn nhau đầy cảm xúc.
Bất chợt lúc này Vô Thường nhàn nhạt nói.
-Không có gì để nói, không có gì để trả lời, ta cũng không có quen biết gì đối với các ngươi. Lát nữa khi cuộc hỗn chiến soán ngôi bắt đầu thì tự lo liệu tính mạng cho bản thân, ta sẽ không cứu bất kỳ một ai.
Sau đó hắn quay lưng nhỏ bỏ đi, dự là đến một chỗ cách ba người Tiêu Thần vài chục mét để yên lặng tính toán các đường đi nước bước trước mặt lão giả Trấn Kim, nhưng chỉ đi được vài bước thì hắn chợt dừng lại, miệng mở lời khinh thường nói.
-Mà theo ta nghĩ, với sức mạnh châu chấu cào phân như của các ngươi thì cứ hô thẳng “bỏ cuộc” ngay khi vừa bắt đầu cuộc hỗn chiến sẽ là phương án tốt nhất để giữ lấy mạng. Rồi khi ấy chỉ cần đợi thứ hạng xác định, ba người các ngươi đều sẽ được vui vẻ truyền tống trở về với những chiến lợi phẩm tốt đẹp bên trong giới nhẫn, không mất một món nào.
-Ha hả, cứ trốn chui trốn nhũi đi, bọn phế vật.
Nặng âm hai từ cuối, Vô Thường cười ác bỏ đi.
-Soẹt!
-Nguơi dám, chết!
Lời nói quá mức đả kích người cho nên ngay khi Vô Thường quay lưng rời đi, Điệp Văn Thanh sắc mặt âm hàn chém ra một kiếm kinh thế, Tiêu Thần cũng tung ra một quyền vang kim, cả hai cùng đồng thời giết về hướng tấm lưng nhỏ bé của Vô Thường.
-Đừng! Ngươi đừng làm như vậy, xin đừng giết họ, Tiên Nhã cầu xin ngươi.
Gương mặt kiều diễm đầy nước mắt, Phượng Tiên Nhã không thể hiểu tại sao lòng nàng lại đau như cắt khi thấy một tiểu nam nhân mà nàng khẳng định chưa bao giờ gặp mặt đối xử lạnh nhạt với bản thân. Hiện tại thấy hắn cầm trên tay một ngọn lửa tím nhìn Điệp Văn Thanh và Tiêu Thần đang ngây ngốc đứng người, Phượng Tiên Nhã vội sợ hãi, mặt ướt van xin hắn dừng lại ý định giết người.
-Hửm?
Lộ ra nụ cười nhạt, Vô Thường hỏi lại.
-Ngươi có chắc là không muốn ta giết hai người bọn hắn?
-Ta…
Bị ánh mắt trẻ em của Vô Thường nhìn, Phượng Tiên Nhã lập tức đơ ngươi, miệng nhỏ lẩm bẩm không biết trả lời.
-Không trả lời được? Vậy thì vĩnh biệt chúng đi.
-Chết.
Không hề chờ đợi Phượng Tiên Nhã phản ứng, Vô Thường một búng tay, hai ngọn lửa tím lập tức phóng đến hai người Tiêu Thần, Điệp Văn Thanh, bám trên người họ rồi bốc cháy hừng hực.
Phượng Tiên Nhã ở gần bên cạnh hai người thấy rõ ràng cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, cả cơ thể mềm yếu của nàng ngã ngồi xuống nền gạch trắng mà ngơ ngác, ngơ ngác và ngơ ngác.
Ở bên ngoài thực tại.
-Xin lỗi, ta làm vậy cũng là vì tốt cho cả ba ngươi mà thôi. Thứ lỗi cho ta.
Lướt đến vị trí ba người Tiêu Thần, Vô Thường sau khi dùng một tay đánh ngất ba người liền khởi tạo linh lực vác thân thể ba người rời đi, chạy thẳng đến một cánh cửa cung điện nơi xa, cách biệt một khoảng rất lớn so với địa khu của Tinh Linh tộc, Yêu Tộc và Khí tộc.
Ngay từ đầu, khi bốn người Vô Thường vừa hội họp với nhau tại một vị trí thì Vô Thường đã thi triển huyễn thuật đến từ đôi mắt của hắn, đưa ý thức ba người vào một ảo cảnh do hắn điều khống tựa như Thập cửu hoàng tử Long tộc đã từng nếm trải trong trận chiến với “quái thú triệu điểm sinh khí”.
“Mày làm gì vậy? Cứu người không rõ lý do, Ác Sư độc ác nhất mang tên Thiên Họa lại cứu người không rõ lý do?”
Vô Thường vừa đặt thân thể ba người Tiêu Thần dựa lưng vào cửa lớn, Vô Thường kia lập tức buồn cười nói.
Theo nguyên tắc bấy lâu nay của Thiên Họa bên thế giới Pháp thuật hay Vô Thường bên thế giới Tu luyện luôn chỉ có một tiêu chí “không cứu kẻ không có điểm để lợi dụng”. Vậy, hành động cứu ba người lúc này của Vô Thường là như thế nào?
Có lẽ nếu hắn chỉ cứu Phượng Tiên Nhã thì Vô Thường kia còn hiểu, nhưng hắn lại còn cứu cả Tiêu Thần và Điệp Văn Thanh, đây là chuyện quá mức kỳ quái.
“Im mồm mày lại, mày chỉ là một ý thức nhỏ bé thì biết cái đéo gì việc tao đang làm”.
Ánh mắt trìu mến nhìn Phượng Tiên Nhã, tay nhỏ vuốt ve lên gương mặt mềm mại tựa sữa trắng của nàng, bên trong Vô Thường lại lạnh nhạt nói với Vô Thường kia.
“Được thôi, tao sẽ chống mắt lên chờ xem mày đang làm cái giống chó chết gì. Hừ, tâm tư yếu đuối, tình cảm lún sâu, rồi sẽ có một ngày mày ôm xác của cô bé mà khóc rống lên như mày đã từng làm với nữ nhân Uyển nhi của mày”.
Nói rồi, Vô Thường kia liền im lặng, bản thân quay trở về với một mớ kiến thức hỗn được cần phải phân tích, bỏ lại Vô Thường trầm mạc cứ mãi nhìn ngắm Phượng Tiên Nhã.
Một phút sau.
-Tiểu Nhã, vì sao muội lại yêu ta đến như vậy?
Phượng Tiên Nhã yêu Vô Thường là điều đã được thể hiện rất rõ ràng trong từng hành động, cử chỉ khi nàng còn ở bên hắn, hoặc thậm chí cho đến khi gặp lại hắn trong hinh dáng tiểu nam nhân không hề quen biết.
Nhưng cho đến tận lúc này, Vô Thường vẫn không hiểu, vẫn không thể hiểu tại sao, nguyên nhân gì mà nàng yêu hắn. Câu hỏi này, hắn bất lực tìm được câu trả lời.
-Có lẽ ta đã sai…
“… Khi cứu nàng, tiểu Nhã của ta”.
Nhìn sâu Phượng Tiên Nhã thêm một lần cuối, Vô Thường lập tức quay người trở về vị trí cũ để chuẩn bị thực thi thủ đoạn tiến công trong “hỗn chiến soán ngôi” chỉ còn phút nữa sẽ diễn ra.
Cứu Phượng Tiên Nhã, cho Phượng Tiên Nhã thân thể bằng chính thân thể của hắn để rồi cả hai đều có sự liên kết cảm nhận, cảm xúc, tầm nhìn,… mọi thứ với nhau. Từ đó dẫn đến việc Vô Thường đang dần bị đồng hóa, bị đồng hóa tình cảm với nàng, hắn đang ngày càng phát sinh tình cảm với nàng dù nó rất, rất nhỏ, nhưng thời gian lâu dài, nó chắc chắn sẽ trở thành một ngọn núi lửa đang cực kỳ mong muốn được phun trào đến vô cùng vô tận.
Sai lầm mà Vô Thường phát hiện chính là điều này, nó đang khiến hắn có thêm một nỗi lo không đâu.
Bên trên bầu trời, tại ví trí của lão giả Trấn Kim.
Trấn Kim sau khi nhìn Vô Thường đứng im suy tư, lão thu hồi ánh mắt nhìn hắn, trong lòng một biển kinh ngạc mênh mông đối với những gì Vô Thường vừa thể hiện chợt nổi lên hết sức to lớn.
“Tiểu tử Nhân tộc này tại sao lại khó hiểu như vậy? Không lẽ ta già rồi nên năng lực hóa yếu, chỉ một tiểu sinh linh bậc thấp cũng nhìn không ra?”
“Thể chất trông bình thường, Tâm Đan là đặc trưng riêng của Nhân tộc cũng chỉ có một cái nhưng ta lại không thể nhìn rõ được thuộc tính, huyết mạch bình thường, nên tuyệt không phải hậu dệu của một đại năng. Thế nhưng tại sao sức mạnh hắn thể hiện lại vượt xa những điều đó?”
Thông thường ở một sinh linh bậc thấp có những tiêu chí như Trấn Kim vừa kiểm tra từ Vô Thường, sức mạnh mà sinh linh đó sở hữu thậm chí sẽ còn yếu hơn cả tiểu nữ lễ phép Phượng Tiên Nhã, nhưng sức mạnh Vô Thường thể hiện ra khi nãy lại không phải như vậy, nó quá bất hợp lý. Điều này khiến một vị Thiên Vương như Trấn Kim lão giả phải xanh mặt vì lão có cảm giác năng lực của một đại năng như hắn bỗng dưng trở nên kém cỏi.
“Khí tức sức mạnh sợi xích Nhân tộc của hắn đang thể hiện ra bên ngoài là giả, vậy khí tức sức mạnh thật sự của hắn là bao nhiêu, ta như thế nào lại không thể tra rõ?”
“Hắn tự nhận bản thân sở hữu ngọn lửa tím, Vạn Hỏa Thiên Thương chọn hắn làm chủ thì ách hẳn ngọn lửa tím đó phải có thứ gì đó đặc biệt. Từ đây suy đến hắn sở hữu Hỏa Tâm Đan theo cơ cấu con người của Nhân Giới, thế nhưng vừa rồi hắn lại thi triển một ảo thuật cao cấp lên ba người đồng tộc là như thế nào, Tâm Đan hắn sở hữu đồng lúc có hai thuộc tính Hỏa, Huyễn?”
“Không chỉ tế, một chiêu huyễn thuật hắn đưa ra lại trông rất dễ dàng ép buộc ý thức của ba người đi vào không gian ảo cảnh do hắn tự tạo, điều này nói rõ lên sự lĩnh ngộ Thần thông huyễn thuật của hắn rất kinh khủng, thậm chí nếu nói không ngoa thì đã ngang bằng với chính bản thân ta, một vị Thiên Vương, khác biệt duy nhất chỉ là sức mạnh năng lượng của hắn còn rất yếu, đây là điều thật khó tin!”.
“Một tiểu tử chưa đến tuổi lại có những điểm đáng ngờ khó giải thích như vậy, chẳng lẽ hắn là phân thân của một vị Thiên Đế chí cao vô thượng, nhận được nguồn sức mạnh đến từ vị Thiên Đế chí cao đó?”
“Giới chỉ (nhẫn cổ long), quần áo, hai thứ hắn có mang trên người đều đã vượt xa phạm trù Linh Nhân cảnh của Nhân Giới nhưng lại có thể đưa vào trong cuộc tranh đoạt vốn đã được các vị tiền bối Thiên Pháp áp đặt xuống pháp tắc. Để làm được điều này, phá vỡ đi pháp tắc do những vị Thiên Pháp thì chỉ có mỗi Thiên Đế chí cao, nếu không phải Thiên Đế chí cao thì không thể nào”.
Trên Thiên Nhân cảnh có bốn cảnh giới tối thượng gồm Thiên Vương, Thiên Pháp, Thiên Đế và Chí Tôn.
Điều mà Trấn Kim nói đến có liên quan đến một trong rất nhiều năng lực kinh thế của Thiên Đế. Đó là một năng lực mà Thiên Đế dùng một con rối để điều khiển, buộc nó phải tu luyện lại từ đầu, và từ con rối này, vị Thiên Đế đó sẽ cảm ngộ được những điều mà hắn cần cảm ngộ khi dõi theo con đường phát triển của con rối, chẳng hạn như thất tình lục dục, triết lý nhân sinh, sự đốn ngộ về sức mạnh,…
Những điều Thiên Đế hay thậm chí Chí Tôn chưa, đang và đã làm, tất cả đều chỉ vì một mục đích duy nhất, thành Thần và đến được Thần Giới hư vô, mờ mịt.
“Vô Thường, lão phu sẽ nhớ kỹ cái tên này”.
Cuối cùng thở dài, Trấn Kim vì sợ đ-ng chạm đến một tồn tại tối thượng Thiên Đế, lão buộc phải thu hồi tâm tư chủ ý đánh lên người Vô Thường.
Vô Thường có lẽ là Nhân tộc, nhưng điều đó cũng không có nghĩa tiểu tử này không phải một con rối của các vị Thiên Đế có nguồn gốc từ tộc khác, bởi lẽ ai cũng biết Nhân tộc là giống loài có sự lĩnh ngộ rất cao, tạo một con rối Nhân tộc là một việc Thiên Đế nào cũng mong muốn làm, và đó cũng là lý do vì sao Nhân Giới vẫn chưa bị diệt đi sau sự kiện tiểu tử Nhân tộc đắc tội với một vị Thiên Đế tối thượng.
Là một Thiên Vương với vốn kiến thức sâu xa, khó dò, tuổi cũng đã tính bằng con số vạn năm trở lên, chuyện lạ, chuyện bất thường mà Trấn Kim gặp dĩ nhiên không ít, nhưng đa phần những chuyện kỳ quái thường đến từ các đồ vật hoặc những gì do tự nhiên tạo ra, còn liên quan đến một sinh linh thì dường như không có.
Do vậy khi gặp Vô Thường, lão phải đã đưa ra lựa chọn khắc nghiệt thứ hai giữa hai lựa chọn “chen chân, khám phá tiểu Nhân tộc” và “bỏ đi để tránh tan cửa nát nhà với Thiên Đế”.
Một tiểu sinh linh nơi hạ giới đẳng cấp thấp có một khối thân thể bình thường nhưng sở hữu một nguồn sức mạnh bất hợp lý, dù không phải Trấn Kim nhưng bất kỳ một Thiên Vương hay Thiên Pháp đều phải lựa chọn “bỏ đi”.
Còn nhớ Vô Thường đã từng nói “là quân cờ, là bàn cờ, hay là người chơi cờ”? Nỗi lo lắng của Vô Thường đang bắt đầu lộ diện.