Chân Lộ

kết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Không sai, chiêu thức hắn đang sử dụng đúng là một loại sức mạnh có thật, bất quá vì chúng ta không có mặt trực tiếp ở đó nên rất khó xác định được là loại sức mạnh gì. Nhưng theo ta nghĩ, có lẽ đây là một loại Thần thông cấp cao được pha trộn với Ý cảnh và cả Hỏa thuộc tính.

-Haizz, đúng là một vị đại năng kinh thế chuyển sinh a, từng chiêu thức, từng sức mạnh thể hiện ra đều khó tin như vậy.

-Với đẳng cấp, tri thức, kiến thức của chúng ta, thật sự là không thể lý giải hết được những gì một vị đại năng vượt quá hiểu biết chúng ta làm.

-…

Đối với Susanoo mà Vô Thường thi triển, Kiểm Định Thiên Kính ngoài hai chữ “không biết” thì không hiện gì thêm, do vậy các bậc đại năng vốn đã thiếu thông tin, bản thân lại không thể cảm ứng được những sức mạnh gì đang xảy ra tại đại đấu trường cung điện, thế nên họ chỉ có thể đoán mò, dùng kiến thức tích góp được của bản thân để tự lý giải theo một hướng cho hợp lý với những khả năng một sinh linh có thể thực hiện, hoặc đơn giản hơn là bỏ qua, không cần suy nghĩ đến thứ mà bản thân không có khả năng biết.

Thế rồi tinh không Đại Thế Giới, nơi có những cặp mắt tồn tại dòm ngó lại một lần nữa quay về sự im lặng để theo dõi tiếp tình hình diễn biến cuộc chiến giữa Tinh Vũ Nguyệt và Vô Thường bên trong ảo cảnh của Vô Thường đã tạo ra.

Bất quá thì cũng đúng lúc này, một bóng người mờ mờ ảo ảo ẩn mình đâu đó trong Thiên Địa không rõ vị trí trên dưới, trái phải sau khi vô tình đi ngang qua và thấy được chiêu thức của Vô Thường liền ngẩn người sửng sốt.

“Sức mạnh khó hiểu này rốt cuộc là gì, tại sao ngay cả khi ta đã tu luyện đến cấp độ thông thiên thế này vẫn chưa từng kiến thức qua? Lẽ nào là…”

“Hử, sư tôn đã tỉnh?!!! Ta phải nhanh chóng quay về gặp người”.

Cảm nhận được hỷ sự hiếm có vô cùng, bóng người dự tính ở lại quan sát Vô Thường nhiều hơn để đưa ra kết luận liền lập tức rời đi. Thậm chí ngay cả tình tiết người đang thi triển một sức mạnh khó hiểu kia cũng là Nhân tộc giống hắn đều bị bỏ qua.

Quay trở lại đại đấu trường cung điện. Bên trong ảo cảnh.

-Phá!

Susanoo vừa ra, Vô Thường lập tức dùng ý niệm điều khống hai tay hỏa nhân chém xoáy dạng vòng tròn, muốn hủy diệt năm phân thân thuộc tính của Tinh Vũ Nguyệt.

-Vụt.

Sức mạnh không thể cản, năm Tinh Vũ Nguyệt đang tiếp cận phạm vị m gần cạnh Vô Thường liền không kịp làm ra phản ứng bởi chính Tinh Vũ Nguyệt đang điều khiển chúng cũng đớ người tại chỗ mà không tiếp tục điều khiển chúng, thân thể cả năm người đều bị hỏa tay quét thành mây khói tan biến, Ngũ Hành Trận Pháp cũng bị phá giải.

-Phụt…

Ngũ Hành Trận bị phá hủy, Tinh Vũ Nguyệt nhận lấy phản phệ khiến nàng trắng bệch nôn ra một ngụm máu lớn, thân thể cũng từ ẩn trong không khí lộ ra bên ngoài.

Tinh Vũ Nguyệt trên tay nắm Khải Huyền Trường, bản thân nàng dù đã trọng thương, cơ thể suy yếu nhưng vẫn dữ tợn nhìn Vô Thường mà nói với vẻ cực kỳ không cam lòng.

-Ta không tin, ta không tin!!!

-Ngươi… ngươi… ngươi làm sao có thể mạnh như vậy, ngươi trước mặt ta chỉ là một nhân loại yếu nhược, ta một ngón ta đều có thể đè chết ngươi…

Càng nói, vẻ mặt Tinh Vũ Nguyệt càng thêm dữ tợn, nàng cứ tựa như ma nữ tóc dài, áo trắng chết oan hiện hồn về.

Đồng thời xung quanh nàng, một luồng lực lượng sức mạnh dần bộc phát ra, không khí xung quanh cũng đều bị hỗn loạn, vặn vẹo lên.

-Ta có huyết mạnh Thiên Vương cảnh, ta là người sở hữu sức mạnh linh lực gấp trăm lần, ngàn lần ngươi, là Thần Nữ Tinh Linh tộc với loại thuộc tính, ta lại cũng đồng thời sở hữu Thần Thông thiên phú Ảo Thân, trên tay là Tâm Binh Khải Huyền Trượng…

Tàn hồn tự bạch nên đôi lúc nó nói thiên phú của nó, không phải của TVN.

Không khí bạo động, đất cát loạn bay, cơn gió cũng bị cuỗn vào vòng xoáy sức mạnh.

-Ta sinh ra đáng lẽ đều đã vô song trong cùng cấp bậc, không ai có thể đánh bại ta mà chỉ có thể cuối đầu xưng thần với ta. Thế nhưng mà…

Nói đến đây, gương mặt Tinh Vũ Nguyệt lập tức giống như ác quỷ, tóc vàng mượt dựng đứng lên trên bay mua, quần áo trắng tinh khiết cũng dán chặc vào người làm hiện lên thân hình “siêu siêu nuột”, vô cùng hấp dẫn mê người của nàng.

-Thế nhưng mà ta lại thua ngươi, lại thua ngươi!!!

Soạt.

Áo trắng của Tinh Vũ Nguyệt nổ tung.

-Tại sao, tại sao!!!

-Ta không cam lòng, ta không cam lòng!!!

-Á à gra…

Soạt.

Chiếc quần trắng của Tinh Vũ Nguyệt cũng tan tành, nàng hoàn toàn đã lõa thể ngọc ngà ra ngay trước mặt của Vô Thường.

Đứng ở bên kia, Vô Thường dù là đối diện khối thân thể “mỹ ngọc” đến chết người của Tinh Vũ Nguyệt, tiểu đệ nhỏ xíu thậm chí cũng đã ngốc đầu lên “chào cờ chào”, nhưng vẻ mặt Vô Thường lại vô cùng nghiêm túc mà không phải “chảy dãi thành sông” như một tên đại sắc lang dâm tặc.

“Đây có lẽ là chiêu cuối mang theo toàn bộ sức mạnh của nàng rồi, ta cũng phải dốc hết sức đón đỡ chúng, dù là đang trong ảo cảnh. Mà không biết, liệu Susanoo có chống được chiêu này không?”.

Cảm nhận sức mạnh khủng bố quấn quanh người Tinh Vũ Nguyệt, phá hủy hết quần áo của nàng, đối với một chiêu toàn lực này, Vô Thường phải tôn trọng nàng mà cẩn thận tiếp lấy.

Bất quá thì đúng lúc này, Vô Thường bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi từ đại não truyền đến.

“Chết tiệt, sử dụng Susanoo dù là trong ảo cảnh cũng khiến tinh thần của ta rơi xuống ngưỡng suy yếu, ta có lẽ không thể duy trì thêm ảo cảnh này vượt quá ba giây nữa”.

Trong truyện Naruto, Susanoo cần dùng một lượng lớn Chakra, một loại sức mạnh năng lượng tương tự như linh lực để duy trì hình thể sau khi triệu hồi. Tuy nhiên, Vô Thường khi tạo ra Susanoo này không dùng đến linh lực vì nếu dùng linh lực thì chẳng khác gì đang múa xiếc khỉ nhảy trước mặt Tinh Vũ Nguyệt khi linh lực của nàng mạnh hơn hắn, mà hắn tạo ra Susanoo là bằng sức mạnh ý chí tinh thần.

Do vậy nên ý chí tinh thần của hắn ở thời điểm hiện tại là khá yếu, đã không đủ mạnh để duy trì thêm đồng thời cả ảo cảnh và Susanoo.

May mắn thay là hắn vẫn còn bên trong ảo cảnh nên việc thi triển Susanoo chỉ mất thêm một chút tinh thần lực, nếu là ở thực tại, sau khi đã mất quá nhiều tinh thần lực cho việc điều khiển ảo cảnh, hắn không thể duy trì Susanoo dù chỉ một giây.

“Haizz, xem ra trận chiến chỉ đến đây phải dừng lại, thang đo lường của ta xem như cũng khá đầy đủ thông tin rồi”.

Vô Thường ở bên này tính toán chuẩn bị phá giải huyễn thuật.

Tinh Vũ Nguyệt ở đối diện vẫn không hề biết về những thứ mà nàng đang thấy và đang làm, tất cả đều chỉ là suy nghĩ của chính nàng bên trong huyễn thuật. Nàng cứ thế, gương măt vẫn tiếp tục dữ tợn la hét điên cuồng.

-Á à gá grà…

-Ta liều mạng với ngươi!

Quát gào hết sức to lớn, Tinh Vũ Nguyệt cầm Khải Huyền Trượng giơ lên cao, mũi trượng hướng về Vô Thường mà tích tụ toàn bộ sức mạnh còn lại của nàng để tạo ra một viên ngọc có mười ba sắc màu.

-Chết đi!

Tinh Vũ Nguyệt dồn tất cả sức lực còn lại hét lớn, ngay lập tức viên ngọc có đủ mười ba sắc màu từ Khải Huyền Trượng phóng ra, lao vô cùng nhanh về vị trí của Vô Thường.

-Bịch.

Tung ra được chiêu thức cuối cùng này, Tinh Vũ Nguyệt cũng bất tỉnh nằm trên đất vì tinh thần suy yếu đến ngưỡng buộc cơ thể tự động ngất lịm.

-Biến đi.

Tinh Vũ Nguyệt đã ngất cả bên trong lẫn bên ngoài ảo thuật nên Vô Thường cũng không giả bộ nữa, hắn đơn giản là giơ lên một ngón tay và búng một búng, viên ngọc mười ba sắc màu không biết ở bên ngoài thực tại sẽ mạnh mẽ như thế nào nhưng trúng một búng cách không này liền tan biến.

Bên trong ảo thuật do chính Vô Thường tạo ra, viên ngọc mười ba sắc màu đó dù có là chiêu thức của Thần, hắn cũng chỉ cần dùng một ý niệm là diệt gọn. Bởi lẽ, người thi triển ảo cảnh chính là người có sức mạnh vô cùng hư cấu nhất ở trong ảo cảnh do bản thân tạo ra.

-Phù... còn khoảng giây, đủ để ngồi xuống chiếc ghế.

Suy tính thời gian, Vô Thường lập tức giải bỏ huyễn thuật.

-Vụt.

Một bước chân dậm đà, Vô Thường tức thì đến bên cạnh Tinh Vũ Nguyệt còn nguyên vẹn quần áo nằm bất tỉnh trên nền gạch trắng mà dùng linh lực bế nàng lên, sau đó hắn liên tục vẽ ra hai cái phù lục dịch chuyển, đưa thân thể của cả hai chỉ trong tích tắc năm giây liền đến được vị trí của mười chiếc ghế.

Đặt Tinh Vũ Nguyệt ngồi trên chiếc ghế hạng sáu xong đâu đó, Vô Thường dĩ nhiên không ngu mà quay về chiếc ghế hạng nhất của bản thân, hắn vẫn còn một việc khốn nạn cần phải làm.

-Chỉ còn giây thôi, ta phải tận hưởng giây phút thiêng liêng ngắn ngủi này a, hí hí hí…

Dãi rơi đầy miệng, từng dòng, từng dòng cũng nhiễu xuống đất, Vô Thường tức thì như “chó điên” lao vào cắn xé Tinh Vũ Nguyệt, hai tay mặt dù nhỏ nhưng bản lĩnh không hề nhỏ khi mỗi bên đều luồng lách qua khe áo của nàng, nhẹ đi vào da thịt lán mịn của nàng rồi đi đến hai “trái lê nảy nảy, tưng tưng” xoa nắn, vuốt ve liên tục.

“Oh men, đã quá! Môi nàng ấy đã thơm lại ngọt ra đến cả nước, uống hoài không hết thế này thì say mê mất, nghiện mất, chết mất!”.

Môi ngậm chặc môi mềm của Tinh Vũ Nguyệt, Vô Thường cứ thế hưởng thụ vị ngọt, vị thơm, vị máu của cả hai khi hắn cố tình cho Tinh Vũ Nguyệt uống thêm máu của hắn vào cơ thể nàng.

-Khoan đã, dừng…

Ngự không trên bầu trời, Trấn Kim lão giả chưa kịp phản ứng thì đã thấy Vô Thường hôn liếm Tinh Vũ Nguyệt điên cuồng, cứ như là chó dại đói khát lâu ngày không ăn, không uống. Thành ra khi bàn tay lão vừa giơ ra định ngăn cản hành động của hắn thì cũng chỉ đành phải thu hồi lại vì đã quá muộn ngay từ khi môi hai người chạm vào nhau.

-Tinh Vũ Nguyệt đã thua, với bản tính của Tinh Linh tộc, nàng ta chắc chắn sẽ thực hiện khế ước ảo mà trở thành vợ của Vô Thường, cho nên chuyện này ta ngăn cản cũng được, không ngăn cản cũng chẳng sao.

Đối với chủng loài Tinh Linh tộc, một chủng loài chỉ chung thủy duy nhất chế độ một vợ một chồng đến ngay cả Thiên Địa cũng phải tán thành và hình thành nên một pháp tắc riêng.

Sự việc một thành viên Tinh Linh tộc lần đầu môi chạm môi với một người khác giới và không cùng huyết thống sẽ ngay lập tức hứng chịu xuống quy tắc của Thiên Địa, khiến cả hai người sẽ ngay lập tức hình thành nên một mối liên kết cho - nhận về tất cả mọi mặt bao gồm cảm xúc, sức mạnh, suy nghĩ.

Từ đây, họ có thể dễ dàng giao tiếp tình cảm với nhau mà không cần ở bên nhau, thậm chí trong lúc đối địch còn có thể truyền sức mạnh qua lại, hiểu ý tấn công mà không cần truyền âm hay lời nói.

Tuy nhiên, đổi lại lợi ích đó thì họ chỉ có thể yêu duy nhất một người cho dù là người kia đã chết, họ vẫn không thể yêu người khác. Nếu sai phạm, cơ thể của họ sẽ đau nhói, cơn đau sẽ mạnh tăng theo mức độ tình cảm mà người phản bội yêu người khác, và khi tình cảm đạt đến mức độ da diết, hoặc hôn nhau, quan hệ “đâm thọc” với nhau, người phản bội sẽ bị phản phệ mà nổ tung cơ thể chết.

Đây là một đặc tính nguy hiểm nhất đối với nam nữ của bất kỳ chủng tộc nào yêu phải Tinh Linh tộc khi chỉ có thể yêu duy nhất một vợ hoặc một chồng, đã thế khi có tính cảm với ai dù chỉ là nhỏ nhoi cũng bị cơn đau hành hạ thể xác, thê thảm vô cùng.

Lúc này, Vô Thường và Tinh Vũ Nguyệt vốn đã có giao kèo khế ước ảo, nên nếu Vô Thường đã “ngu” đưa đầu vào chịu trận buộc bản thân sau này chỉ yêu được một người thì Trấn Kim lão giả cũng không muốn can ngăn. Hắn ngu thì hắn chịu.

-Ể, dấu ấn gì đây?

Khi còn hai giây, Vô Thường cố gắng nuốt nước dãi vào lòng mà ngậm đắng nuốt cay dịch chuyển quay trở về chỗ chiếc ghế hạng nhất. Thế nhưng khi ngồi xuống, hắn chợp thấy bàn tay trái, ngay tại ngón áp út liền có một con dấu trông như hình vẽ của một chiếc nhẫn thì kinh ngạc kêu lên.

Trong đầu hắn tĩnh tâm cảm nhận một sợi giây liên kết tồn tại từ ngón tay của hắn dẫn đến một nơi nào đó.

“Hừm… cảm giác này là liên thông với Tinh Vũ Nguyệt, nhưng mà ta vẫn chưa kích hoạt máu của ta cơ mà?”

“Thấy bà, đây là pháp tắc, cái dấu ấn này là pháp tắc!!! Bố mày bị trúng lời nguyền rồi!!!”

“Ngu quá, ngu quá cơ, ta lại quên mất bọn Tinh Linh tộc ở thế giới trước của ta chỉ toàn bọn biết ếm bùa. Chết rồi, lần này chết tôi rồi…”

Phát hiện sự thật chưa được chứng minh, Vô Thường ngồi trên ghế hạng nhất không những không vui mà còn mếu máo khóc không nước mắt. Hắn cũng thật không ngờ hôn bậy, hôn bạ lại trúng ngay lời nguyền chưa thể xác địch có hậu quả gì.

-Hết giờ, tất cả người không ngồi trên ghế đều thất bại.

Đúng lúc này, giọng trầm trầm của Trấn Kim lão giả cũng vang lên, chấm dứt cuộc hỗn chiến soán ngôi mà trên thực tế thì cũng có thể gọi là một cuộc “một người phân định ngôi cho những kẻ khác”.

-----

Một ít lý giải về Huyễn thuật của Vô Thường cho một số bạn còn thắc mắc:

A là người tạo.

B là người bị đưa vào.

Khi B tung ra một quyền, trong đầu B sẽ biết được quyền đó sẽ có sức mạnh bao nhiêu, đi hướng nào =>> Ảo thuật ngây lập tức dựa vào hiểu biết này của B để tạo ra một chiêu thức.

A là người tạo nên hắn không những biết B suy nghĩ gì mà còn có thể điều chỉnh tốt các loại hiệu ứng cho nó chân thật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio