Chân Lộ

chương 155: luyện đan (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ý ngươi nói là thế này?

Không quan tâm Vô Thường kia đến – đi bất thường, Vô Thường dùng hai tay cầm lấy năm dược liệu luyện chế thành Định Nhan Đan.

-…

Tay trái hóa ba cây dược liệu thành năng lượng.

-…

Tay phải hóa hai cây dược liệu thành năng lượng.

-…

Tiếp đó hai tay liền ép lại, năm giọt vừa có nước vừa có khí trong suốt hình thành, tiếp đó linh khí cũng nhanh chóng ập vào, dần dần cô đặt chúng thành đan dược.

Hai giây sau đó.

-...

Linh khí bốn phương tám hướng lần nữa hội tụ, bất quá lần này thì chúng tập chung tại tay Vô Thường chứ không phải tại lò.

Lại thêm bảy giây trôi qua, Vô Thường tức thì bỏ năm viên Định Nhan Đan vào cùng một lọ với viên Định Nhan Đan đầu tiên.

Ngay lúc thời gian này. Tại bên ngoài Linh Cụ Kiểm Định, đứng nhìn hàng loạt những hình ảnh diễn ra bên trong căn phòng bốn người hội trưởng đều trợn to mắt không thể nói lên lời.

Mãi đến phút sau, một vị phó hội trưởng mới ngơ ngớ nói một câu hết sức nhẹ nhàng.

-Quái vật…

Bên trong phòng, Vô Thường như không hề biết gì, hắn vẫn tiếp tục công việc thực nghiệm của bản thân.

-Giờ sẽ đến cách luyện cách tân mà ta muốn thử nghiệm.

Tại trong nghiên cứu phân tích về luyện đan, chế dược chi thuật, Vô Thường đã tự lý giải và đúc kết một số thứ cơ bản như sau:

Linh dược dĩ nhiên vẫn được cấu thành từ các loại phân tử, nguyên tử. Trong đó, “dược tính” có thể được hiểu là một hỗn hợp gồm nhiều phân tử tạo thành, loại bỏ dược tính chính là loại bỏ đi hỗn hợp phân tử.

Dung hợp dược tính là dung hợp những hỗn hợp phân tử nhằm để chúng xảy ra phản ứng, dần dần tự kết hợp với nhau thành một tổ hợp phân tử mới hơn, mạnh mẽ hơn. Và dĩ nhiên không phải tổ hợp phân tử nào cũng kết hợp lại được với nhau.

Để luyện chế Định Nhan Đan cần có tổng năm loại dược liệu, hai chính và ba phụ. Trong đó, hai chính bao gồm Hồng Thái Hoa và Cỏ Xuân Tham là yếu tố quan trọng nhất cấu thành nên Định Nhan Đan vì cả hai đều nắm giữ phần lớn dược tính có chức năng khiến các tế bào da dù đã bị lão hóa theo năm tháng những vẫn giữ được độ căng bền, tươi đẹp như lúc vừa phục dụng đan.

Tuy nhiên trong lần luyện chế Định Nhan Đan thứ ba này, Vô Thường muốn thay Cỏ Xuân Tham và Hồng Thái Hoa bằng hai loại dược liệu cao cấp hơn một tý là Na Mi Thảo và Diệu Linh Thảo.

Nguyên do hắn làm vậy là bởi khi luyện chế Định Nhan Đan, thông thường Đan Sư sẽ phải loại bỏ đi những loại dược tính khác rất nhiều, kể cả chính lẫn phụ, trong đó hai linh dược chính chỉ còn giữ lại duy nhất một loại dược tính. Nhưng nếu thay thành Na Mi Thảo và Diệu Linh Thảo, hai loại dược thảo này tuy có dược tính chống lão hóa ít hơn một chút, nhưng những loại dược tính khác của chúng đều có công dụng, nhất là chúng có thể phản ứng với các loại dược tính vốn nên bỏ đi của ba cây dược liệu kia và tạo thành một dược tính mới với chức năng vượt trội.

Vô Thường tin rằng, nếu như thành công như đã tự suy diễn bằng chính đầu óc chứ không phải Tâm Đan thứ hai vẫn đang còn mệt vì những thử nghiệm cao siêu hơn, “Định Nhan Đan” này không giản chỉ có hiệu dụng chống lão hóa, định dung mạo trong vòng năm như Định Nhan Đan thông thường.

-Phừng!

Như cũ, Vô Thường ném vào đỉnh lò tỷ điểm một ngọn lửa xanh thiêu đốt trong khi hắn có thể không cần phải làm như vậy.

Tiếp đó tại ba giây sau, công việc khó khăn nhất của hắn bắt đầu.

-Đầu tiên là hai loại dược liệu phụ trợ.

Bỏ hai dược liệu phụ trợ nằm trong đan phương của Định Nhan Đan vào lò, Vô Thường trước tiên nhất là muốn tạo ra hai loại dược tính tạm thời được hắn ký hiệu là và , cùng với đó là lọc ra dược tính chính của cả hai cây cho quá trình dung hợp sắp đến.

-Tiếp đó là đến Na Mi Thảo, Diệu Linh Thảo và dược liệu phụ trợ thứ ba.

Sử dụng linh lực giam l-ng bốn dược tính kia qua một bên, Vô Thường mở nhanh nắp lò rồi đóng lại sau khi đã quẳng ba loại đan dược liệu cuối vào.

Trong lần này, hắn không những tách ra ba loại dược tính vốn có của ba cây dược nhằm chuẩn bị trung hòa với hai dược tính kia, hắn còn giữ lại năm loại dược tính khác có ký hiệu , và .

-Dung hợp từng phần.

Sau khi đã giữ tổng mười loại dược tính ra riêng biệt, Vô Thường bắt đầu tác chiến đồng loạt trên “chiến trường”.

Tại chiến trường đầu tiên, Vô Thường dung hợp dược tính , lại với nhau.

Tại chiến trường thứ hai, Vô Thường dung hợp năm loại dược tính mà đáng lẽ chúng sẽ trở thành Định Nhan Đan nếu hắn không làm thí nghiệm.

Tại chiến trường thứ ba, Vô Thường dung hợp dược tính , lại với nhau.

Tại chiến trường thứ tư diễn ra trễ hơn so với ba chiến trường kia bốn giây, Vô Thường dung hợp dược tính lại với năm loại dược tính chính ().

Cuối cùng, tại chiến trường thứ năm diễn ra chậm hơn ba giây so với chiến trường thứ tư, Vô Thường dung hợp dược tính với dược tính thành một tổ hợp dược tính mới và nhất quán.

Một phút sau, ngay khi linh khí ùa vào năm viên đan dược có hình cầu với đường kính cm, trong suốt màu sương sớm chấm dứt, Vô Thường lập tức bỏ đan dược vào một chiếc lọ khác cất đi.

Vô Thường tạm thời cứ luyện hết một lèo các loại đan cũng như thử nghiệm, khi hoàn thành tất cả hắn sẽ kiếm người trợ giúp kiểm tra giúp công năng sau.

-Bây giờ đến Thăng Cấp Đan.

Tiếp đó, Vô Thường cũng bắt đầu luyện chế Thăng Cấp Đan dùng cho Linh Nhân cảnh tầng lên tầng và Tôi Thể Đan, một loại đan dược trợ giúp người tăng lên cường độ cứng rắn nhục thân.

Hôm nay hắn chỉ giành thời gian cho chuyên mục luyện đan, còn Dịch Thể cùng Tẩy Dịch Thủy hắn định khi có thời gian rãnh tiếp theo sẽ tính sau.

Mười phút sau đó. Tại bên ngoài.

Lúc Vô Thường thu tay, cất đỉnh, mọi công cuộc tạo dựng đan dược đều kết thúc. Vị phó hội trưởng đấu trường chợt hỏi Trác Phùng hội trưởng.

-Vị tuổi trẻ tài cao, đồng thời là thần đồng thiên tài Đan Sư khiếp hãi, kinh khủng thế tục này là do hội trưởng tuyển được?

-Ừm, ngươi có vấn đề gì với hắn sao?

Hội trưởng Trác Phùng hỏi.

-Không, ta không hề có vấn đề gì, chỉ là… chỉ là không thể tin vào mắt mình vừa nhìn thấy những gì xảy ra bên trong bộ Linh Cụ Kiểm Định.

-Ta cũng vậy. Bảy tuổi đã là Linh Nhân cảnh, không những thế mà còn có khả năng luyện đan với tốc độ nhanh ít nhất gấp trăm lần người bình thường, nhất là lúc kia, hai tay hắn vừa làm cái gì đó quá mức khó tin!

-Ưm, mới đầu ta còn tưởng con cháu của các vị đại nhân xuống chơi, nhưng thật không ngờ…

Hai vị phó hội trưởng cũng bật thốt lời giấu trong lòng.

Bỗng Trác Phùng nghiêm túc nói.

-Các ngươi tốt nhất đừng nên chọc vào tên tiểu tử này, phía sau hắn có người không đơn giản.

-Ân, chúng ta biết. Một tiểu tử như thế này mà sau lưng không có ít nhất một vị Thánh cảnh chỉ dạy, chống lưng mới là chuyện lạ.

Ba vị phó hội gật đầu.

Trác Phùng nhẹ quay lưng rời đi cùng một câu nói.

-Giải tán đi, chúng ta vẫn còn sự vụ phải làm.

-Ân.

-Đi? Đi nơi đâu?

Bốn người đã quay lưng chuẩn bị rời đi trở về phòng thì bất chợt một âm thanh nhàn nhạt mang theo khí tức rét lạnh vang lên trong đầu ba người phó hội trưởng.

Bịch bịch bịch!

Cơ thể họ bỗng đồng thời tự động quỳ xuống đất một cách không rõ lý do, hai chân cứ như đã mất lực mà buộc phải chống đầu gối lên đất.

-…

Vô Thường từ cửa lớn của căn phòng Linh Cụ Kiểm Định bước nhẹ nhàng đến đứng trước mặt của ba vị phó hội trưởng, còn Trác Phùng hội trưởng hắn mặc lão rời đi vì lão chỉ là con rối đang nằm trong hắn.

Nhìn ba gương mặt hoảng sợ bên dưới, hắn là người nói và cũng là người có quyền hành định đoạt người có thể lên tiếng.

-Lần trước ta chưa đủ sức mạnh nên chỉ xóa mất được hình ảnh bản thân trong trí nhớ, nhưng lần này mọi chuyện đã khác.

Bịch bịch bịch.

Lời hắn vừa dứt, ba ngươi phó hội trưởng lập tức ngã xuống đất, tất cả đều ngất đi cùng với những đoạn ký ức bị biến mất như chưa từng có.

-Chuyện của Ngọc Yên cũng nên chấm dứt.

Đưa ra quyết sách hành động tiếp theo, Vô Thường xoay bước rời đi, mục tiêu chính là Vương phủ.

Chuyện của Ngọc Yên mặc dù còn rất nhiều thời gian nhưng Vô Thường, hắn không muốn ở lại nơi này lâu thêm một chút nào nữa, gia đình đã mất, hắn không muốn phải nhìn cảnh mà sinh tình.

Điều hắn cần làm chính là truy lùng dấu vết “chúng mày” và một cuộc trả thù đẫm máu cùng nước mắt được xem như là một kiệt tác độc ác nhất lịch sử nhân tộc, Nhân Giới sẽ phải phát sinh.

Vương phủ, một bầu không khí trầm lặng, uy nghiêm khi một vị trung niên tự xưng là “Ông ngoại” của Ngọc Yên quận chúa đến để rướt nàng đi, ép buộc nàng phải quay về Duy Nhất Tông tu luyện.

-Đây là Vương phủ…

-Vút!

Lúc Vô Thường vừa tìm đến được cửa Vương phủ, từ trong Vương phủ hai thân ảnh già trẻ đều có mái tóc xanh dương óng ả cũng đã bay cao lên bầu trời, biến mất sau những làn mây trắng.

-Đệch…

Ngã ngồi xuống đất, Vô Thường có một cảm giác đời quá trêu người.

Tại sao hắn vừa đến, Ngọc Yên cũng vừa đi mà không phải đợi thêm một vài giờ nữa để hắn kịp trao đồ?

Gái của hắn, người đẹp của hắn, và quan trọng nhất là lời hứa giữa hắn và “linh” Ngọc Yên phải làm sao đây?

-Khoan, bình tĩnh.

Vội đứng nhanh dậy khi mà đêm vẫn chưa phải là tết, Vô Thường bình tĩnh suy luận.

“Cả hai đều có tóc xanh, chắc là người cùng tộc hoặc có quan hệ dính líu liên quan, có lẽ là bên nhà ngoại, bên phía mẹ của Ngọc Yên”.

“Hừm, vào hỏi Hồng Vân Tiêu chắc hẳn sẽ tra ra được một ít manh mối”.

Quyết định nhanh, hy vọng có thể dùng tháng để chạy đến được chỗ Ngọc Yên nếu biết được địa chỉ tin tức, Vô Thường bước đến cửa Vương phủ, nơi đang có năm tên lính gác trực.

Đến nơi, Vô Thường mắt lé lấy ra lệnh bài thành viên đấu trường Phong Ba giơ lên.

-Tại hạ thuộc thành viên của đấu trường muốn đến để bàn bạc chuyện quan trọng với Hồng vương gia. Mong các vị thông báo giúp một tiếng.

Đối với thế lực yếu hơn bản thân, Vô Thường vẫn cho họ cơ hội để nói chuyện tử tế, còn nếu họ không đủ khôn để được nhẹ nhàng thì hắn lập tức dùng sức mạnh lấn áp.

-Đấu trường Phong Ba? Tiểu huynh đệ ngươi đợi ta một chút.

Tại các thế lực, người canh cổng luôn sẽ tồn tại một người hiểu biết để tránh trường hợp xung đột không cần thiết, tại Vương phủ cũng tương tự. Do vậy, khi Vô Thường, một tiểu tử không có sức mạnh đưa ra lệnh bài với danh phận đấu trường, một trung niên đại hán sau vài giây suy nghĩ liền cầm lệnh bài chạy vào trong phủ để những vị cao tầng giám định.

Hai phút sau, một lão giả mà chính xác là người luôn bên cạnh bảo vệ Ngọc Yên quận chúa bước ra cùng với lệnh bài của Vô Thường nằm trên tay.

Lão hơi có chút kính lễ trả lệnh bài cho Vô Thường và nói.

-Lão hữu Dương Chí Hòa, không biết tiểu hữu danh xưng thế nào?

-Thiên Họa.

Vô Thường không cần nghĩ ngợi trả lời.

-Thiên Họa tiểu hữu, chuyện là Vương gia ngài ấy đang điều trị bệnh tình của bản thân trong phòng nên không thể trực tiếp gặp ngươi, ta là thân cận mà ngài ấy rất tin tưởng, ngươi nếu có điều gì quan trọng có thể trực tiếp bàn bạc với ta, đợi khi ngài ấy khỏe lại ta sẽ truyền tải cho ngài ấy.

-Bệnh? Một Linh Sư cảnh tầng mà lại bị bệnh? Đùa vãi cả chưởng!

-Mau kêu lão ra bàn chuyện đi, ta có vài món đồ vật quý trọng cần trao đổi với lão.

Biết thế quái nào bọn khỉ này cũng lấy cớ trốn mặt để xem xét thái độ của hắn có thù địch hay không, thế nên hắn cũng liền trực tiếp tỏ vẻ, nói ra những điều tốt đẹp, điều mà có thể hấp dẫn người lộ mặt.

Và cũng đúng như hắn dự liệu, khi nghe hắn nói, Hồng Vân Tiêu núp ở gần đấy liền truyền âm cho Dương Chí Hòa, mời Vô Thường vào phòng khách uống trà, ăn bánh. Riêng hắn thì quay về trước để sửa soạn đồ đạc, mang theo vài vật phòng thân trong người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio