Hắn nói ra câu này, cả năm người lập tức đều quái dị nhìn hắn.
Đôi thiếu nam thiếu nữ thì kinh ngạc, một tên nhóc con lại dám cả gan xen vào cuộc nói chuyện của các bậc tiền bối Tông cảnh?
Lão giả thì hết sức kỳ quái đến nhíu chéo mày, trong lời nói của tiểu tử kia lão hoàn toàn cảm nhận được một thái độ như là của người ra lệnh, thái độ như là của kẻ thắng, của người bên trên đang ép buộc người bên dưới, mà chính xác là của tiểu tử lé một con mắt đối với hai người Vụ gia trong khi rõ ràng Vụ gia có Tông cảnh sờ sờ đứng một chỗ.
Nếu như nhìn tình hình này đúng và lão không đoán sai thì một, tên tiểu tử này là lão quái có hình dạng con nít, còn hai, tên tiểu tử có lai lịch không hề nhỏ.
Về phần hai mẹ con Vụ gia, họ lại khó hiểu trong lòng rằng “ngươi đã là Tông cảnh, đồng thời còn là thành viên cấp cao của đấu trường Phong Ba, vậy ngươi hứng thú điều gì với cuộc tuyển đệ tử Nam Hải Môn, một thế lực còn nhỏ hơn Thiên Long thương hội của ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn đi dự thi chăng, Tông cảnh muốn trở thành đệ tử?”.
-Ừ hựm, Diễm Hương đồng hữu, cho hỏi vị này là?
Lão giả Tông cảnh Thanh Bạch khẽ liếc tiểu Vô Thường hỏi, đồng thời tại lúc này lão cũng đã nhanh chóng nhìn thấy lệnh bài thành viên đấu trường Phong Ba treo tại eo của Vô Thường, nó như giúp lão mở khóa được vài nghi hoặc trong lòng.
Câu hỏi lão truyền ra, mẹ con Vụ Hương Lan chưa kịp nghĩ phương án trả lời thì Vô Thường đã nhanh miệng đáp cùng với một nụ cười nhạt không phân biệt được là hắn nói thật hay nói giả.
-Nghe đến Nam Hải Môn đang muốn chiêu thu đồ đệ, một Linh Nhân cảnh với thiên phú không tệ như ta cũng muốn thử vận may. Ừm, các vị đừng nhìn thấy lệnh bài thành viên đấu trường Phong Ba, Thiên Long thương hội mà lầm tưởng ta được bồi dưỡng tốt, ta thật ra chỉ là thành viên cấp thấp bên trong thương hội phải tự sinh tự diệt. Do vậy ta cũng muốn tìm đến một bến bờ nương tựa tốt hơn hiện tại.
Tiếp đó hắn cũng không đợi hai mẹ con mỹ nhân xinh đẹp thắc mắc về Giám Định Châu hiện lên màu sắc đỏ rực, hắn nói.
-Giám Định Châu nhận sức mạnh rồi mới phân tích, vậy cũng có nghĩa là chỉ cần dùng một đạo cụ có ẩn chứa sức mạnh Linh Sư cảnh truyền vào thì Giám Định Châu cũng hiện lên màu đỏ, nó chỉ đơn giản như vậy thôi.
-Còn về hành vi hai người truyền âm, ta chỉ cần quan sát nét mặt, cử động nét mày nhíu nhíu là nhận ra ngay, đâu cần phải có thực lực cao cả Linh Sư cảnh mới nghe trộm được.
Nói ba từ “Linh Sư cảnh” Vô Thường dĩ nhiên là muốn ngụ ý “ta không biết các ngươi là Tông cảnh, chỉ suy đoán các ngươi là Linh Sư cảnh”.
Tất cả lời hắn giải thích đều chỉ muốn chứng minh rằng, hắn là Linh Nhân cảnh cho mọi người hiểu. Tuy nhiên hắn không hề giải thích vì sao có thể dùng một phất tay đẩy lui được Linh Sư cảnh, vả lại trong lúc hắn nói, vẻ mặt hắn cũng cười nhạt với một thái độ như trêu đùa, điều này càng thêm khiến người không dám tin tưởng hắn chỉ là một tu luyện giả nhỏ yếu như hắn đang cố chứng minh.
Mẹ con Vụ Hương Lan cũng không dám tin tưởng như vậy, hai nàng một lần nữa lại truyền âm trao đổi, nhưng lần này họ đồng thời cũng chừa một phần ánh nhìn quan sát Vô Thường đang đưa tay gãi gãi mông ở đối diện.
Vụ Diễm Hương nói.
“Hắn nói không sai, đúng là để làm Giám Định Châu hiện lên màu đỏ không phải chỉ có duy nhất một biện pháp tự truyền sức mạnh vào. Nhưng mẹ cũng không chắc lắm việc hắn là Linh Nhân cảnh vì căn bản mẹ không thể cảm nhận được sức mạnh của hắn, để làm được sự che dấu này thì hắn ít nhất phải mạnh hơn mẹ hoặc có biện pháp đặc thù, chẳng hạn như bộ quần áo hắn mặc hoặc chiếc bông tai hắn đeo có năng lực che giấu khí tức tu vi”.
Tiếc là Bách lão chỉ khẳng định hắn vượt qua Linh Sư cảnh tầng chứ lão không miêu tả chi tiết cách Vô Thường đẩy ngã lão, thành ra Vụ Diễm Hương đã thiếu mất một thông tin quan trọng.
“Ưm”.
Bên cạnh, Vụ Hương Lan chỉ biết gật đầu lắng nghe mẫu thân, bản thân nàng không có nhiều kinh nghiệm và năng lực để phân tích tiểu quái Vô Thường.
“Hắn nói hắn là Linh Nhân, vậy cho dù hắn thật là Linh Nhân cảnh thì thế lực sau lưng hắn cũng không phải tầm thường vì những vật phẩm hắn mang trên người đều là vật bất phàm. Hắn nếu không được Thiên Long thương hội yêu thương bồi dưỡng thì cũng có tổ chức lớn đằng sau, ít nhất cũng phải tầm cỡ với những kẻ nợ máu của Vụ gia chúng ta, nhưng mà theo mẹ nghĩ thì hết , phần là hắn đang nói dối rồi. Đừng lo, con lấy hắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Ừm, vậy chuyện hắn muốn hỏi thì sao đây mẹ?”
“Chúng ta cứ cho hắn biết, nếu hắn là Linh Nhân đúng như lời hắn nói thì cả hai đứa cùng tiến nhập Nam Hải Môn không phải đều tốt hơn sao? Vả lại dựa theo cảm tính của mẹ, tên này chắc chắn không phải Linh Nhân cảnh đơn giản, có hắn nhập đội, tỷ lệ đậu cuộc sát hạch sẽ cao hơn. Hiện tại nhóm của con đúng là vẫn còn thiếu một người”.
“Nhưng mà nếu hắn không phải Linh Nhân cảnh thì đâu thể vào đội được đâu mẹ?”
Vụ Hương Lan nhíu mày liễu nhíu lại đầy khó khăn thắc mắc.
Cuộc sát hạch là thể thức thi theo nhóm năm người, nếu để Vô Thường vào nhóm cho đến khi kiểm tra xác nhận tu vi, Vô Thường lúc đó lộ ra bản thân không phải Linh Nhân cảnh vậy thì nhóm của nàng liền tiêu, nhóm không đủ năm người thì không thể tham gia sát hạch, bốn người của nàng lại phải chờ năm năm sau Nam Hải Môn lần nữa mở đợt chiêu thu đệ tử hoặc tìm kiếm một tông môn khác gia nhập.
“Con yên tâm, để lát mẹ sẽ nói chuyện riêng với hắn”.
“Ưm”.
Vụ Hương Lan gật đầu tỏ ý nghe lời, Vụ Diễm Hương chợt nói với Vô Thường cũng như vị lão giả Thanh Bạch.
-Nếu như đồng… nếu như tiểu hữu đã tự nhận bản thân là Linh Nhân cảnh và muốn biết về kỳ sát hạch của Nam Hải Môn thì xin mời vào phòng riêng cùng bàn chuyện, may mắn là tiểu đội của tiểu Lan vẫn còn thiếu một người, ngươi cũng có thể vào đội. Tiểu hữu, ngươi không có ý kiến gì chứ?
-Không, tất nhiên là không rồi.
Vô Thường cười nhẹ trả lời.
Bất quá thì lão giả Tông cảnh Thanh Bạch nghe vậy liền nhíu mày khó xử, lão một bên truyền âm với Vụ Diễm Hương.
“Hương đồng hữu, như vậy thì tuyệt đối không được. Thành viên cuối cùng này ta đã tìm được rồi, đó là một tiểu tử có thiên phú sợi xích, hắn…”.
“Bạch huynh cứ nhắn lại là người chúng ta đã đủ, không cần nữa. Huynh nhìn tiểu tử này xem, hắn không đơn giản, nhóm tiểu Lan và cháu huynh muốn có cơ hội nhập môn cao hơn bình thường thì hắn không thể thiếu”.
Vụ Diễm Hương không chờ đợi Thanh Bạch nói thêm, nàng cắt ngang đầy dứt khoác.
“ Haizzz, nếu sự tình dễ giống như Hương đồng hữu nói thì ta cũng đã trực tiếp cắt rồi, nhưng mà người ta muốn nói đến chính là tam thiếu gia của Ngâm gia ngụ tại Quảng Ninh cốc, có lẽ ba ngày đường nữa là họ sẽ đến Châu Nam thành theo như ta đã hứa hẹn bàn luận sự tình tham gia sát hạch Nam Hải Môn”.
Nghe Thanh Bạch truyền âm như vậy, Vụ Diễm Hương thần sắc nhíu mày nặng cẩn thận hỏi.
“Là Ngâm gia có hai vị lão tổ Tông cảnh đỉnh phong tọa trấn nằm ở quốc gia trung cấp Sa Ma giáp với Hồng Long quốc?”
Quốc gia có phân chia năm loại: sơ cấp quốc gia, trung cấp quốc gia, cao cấp quốc gia, đế quốc và đại đế quốc. Trong đó:
Quốc gia sơ cấp là quốc gia mà hoàng đế là có tu vi cao nhất là Tông cảnh chưa phân tầng.
Quốc gia trung cấp là quốc gia mà hoàng đế có tu vi cao nhất là Tướng cảnh chưa phân tầng.
Quốc gia cao cấp là quốc gia có hoàng đế ngự trị đạt tu vi Tướng cảnh đỉnh phong.
Quốc gia được danh xưng đế quốc là quốc gia có hoàng đế ngự trị đạt tu vi Tôn cảnh.
Quốc gia được gọi là đại đế quốc khi có hoàng đế đạt tu vi Đế cảnh.
Chiến tranh xảy ra giữa các quốc gia nhằm xâm chiếm, mở rộng lãnh thổ cũng không thể tùy tiện, tất cả đều có quy tắc xâm lược tương xứng với thực lực quốc gia như sơ đối sơ, trung đối trung, tuyệt không có sơ đối với trung. Đây đã là quy tắc những người đứng đầu Phá Vân tinh cầu đặt ra nhằm bình ổn nhân sinh giữa chốn hỗn loạn.
“Đúng, thế nên tình huống nó mới khó khăn, chúng ta bây giờ báo tin đã đủ người và từ chối Ngâm gia, họ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, phái cường giả đánh thẳng đến”.
Trên thế giới sức mạnh thì chỉ có cá lớn mới được từ chối cá bé, cá bé dám từ chối cá lớn thì chỉ có thể tự tìm đến hai từ “diệt vong”. Nếu nhận Vô Thường làm thành viên cuối cùng và từ chối Ngâm gia, gia tộc Thanh Bạch và Mộng Hương Lâu của Vụ Diễm Hương đều không ổn khi chọc giận một đại tộc có hai Lão tổ Tông cảnh đỉnh phong.
Chuyện này khiến Vụ Diễm Hương lâm vào trầm mạc tại chỗ.
Bất quá thì chỉ một giây sau, giọng Vô Thường vang lên sau khi hắn từ ánh mắt, điệu bộ của hai người, cùng với những tình huống thực tiễn bản thân từng trải cũng như đọc được trong truyện, hắn vẫn đoán ra được một vài vấn đề.
-Nếu có chuyện vì sao không nói ra cho mọi người cùng rõ. Ta nhìn thì có lẽ nhỏ bé nhưng năng lực cũng không phải bé nhỏ đâu, nói ra có khi ta lại giúp được.
“Phải rồi, còn hắn!”
Phát hiện nơi này còn Vô Thường, một kẻ có thế lực sau lưng còn kinh khủng hơn hai vị lão tổ Tông cảnh đỉnh phong của Ngâm gia, Vụ Diễm Hương cảm thấy yên tâm, một hơi vừa truyền âm với Thanh Bạch, vừa nói với Vô Thường.
“Tên tiểu tử ta thêm vào có thân phận thành viên Thiên Long thương hội, ẩn sau hắn dường như lại còn có một tổ chức vững mạnh khác nữa. Thêm hắn vào, bớt tên tiểu tử kia đi, chắc Ngâm gia cũng không có gan làm gì khi biết được thân phận của của người thay thế xuất chúng này”.
-Đúng là có chuyện đó tiểu hữu, nhưng mà chúng ta vào phòng riêng rồi hẵng nói đến đi.
-Được.
Vô Thường gật đầu đồng ý.
Bên kia Thanh Bạch cũng nhanh chóng nhận ra ý đồ “dùng đá cứng hơn chọi đá cứng” của Vụ Diễm Hương nên trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm, lão mang theo hai đứa cháu cùng nhóm ba người Vô Thường bước lên lầu , tiến vào một trong ba căn phòng lớn duy nhất tại lầu này để bàn sự.
Bên trong phòng, khi nhóm người Vô Thường vừa được nhân viên phục vụ tận tình mở cửa bước vào, một bà lão trông tầm tám mươi ngồi cạnh một thiếu nữ khoảng chừng tuổi có dung mạo xinh đẹp tựa hoa trăng rằm, nhưng tiếc một điều là đôi mắt mộng vũ tựa ánh trăng lạc vào dòng nước của nàng đã hóa thành một nỗi u buồn của đêm tối, nó không hề có chút ánh sáng đến từ sao trời trên cao le lói mở đường, bà lão như người đã chờ đợi từ lâu nói, mục tiêu là Thanh Bạch.
-Ai cha, cái tên Bạch nhà ngươi thật đến trễ, báo hại ta và tiểu Tiên bé nhỏ chờ đợi thật lâu đến phát chán.
Nguyên bản sự tình là hai mẹ con Vụ Diễm Hương và hai bà cháu này đang chờ đợi Thạch Bạch cùng cháu trai, cháu gái của lão đến để họp mặc bàn chuyện Nam Hải Môn chiêu thu đồ đệ, nhưng mãi đến gần giờ sau thời gian hứa hẹn, Thanh Bạch bây giờ mới tiến đến.
-Ha hà, đạo cụ thuyền bay của ta trên đường có một ít trục trặc nên trễ mất vài mươi phút, hy vọng Tâm Mai đồng hữu lượng thứ.
Thanh Bạch làm cái xấu hổ biểu tình rồi dắt hai đứa cháu trai gái mà cũng là hai trong năm người thuộc tiểu đội đi đến chiếc ghế nệm bông gòn ngồi xuống.
Bước vào phòng, Vô Thường thoáng nhìn khung cảnh xung quanh khác lạ liền cũng tùy tiện tìm một chiếc ghế nệm bông dài ngã lưng ra nằm, tay nhỏ cũng cầm một trái táo đang được đặt trên bàn thủy tinh gần cạnh mà cắn ăn, miệng nhai nhóp nhép không chút hình tượng.
Bên kia, khi mọi người nên có mặt đã có mặt đầy đủ và ngồi tại mỗi chiếc ghế gần nhau để chuẩn bị bàn chuyện, Tâm Mai tông giả nhìn người lạ Vô Thường không chút ý tứ thì có cảm giác không vui, bà ta vội hướng Vụ Diễm Hương nghi hoặc hỏi.
-Hương đồng hữu, tên tiểu tử kia là ai?
Vụ Diễm Hương cười nhẹ, nàng hướng tay giới thiệu Vô Thường.
-Vị tiểu hữu này là… thật ra đến giờ ta cũng chưa biết tên hắn, nhưng tiểu hữu là thành viên của Thiên Long thương hội và cũng là thành viên thứ năm trong tổ đội của tiểu Lan để cùng tham gia khảo hạch tiến nhập Nam Hải Môn.
-Ể? Từ từ đã.