Chân Lộ

chương 174: người ngâm gia đến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Được rồi, chuyện mà tiểu tử ta mời mọi người đến đây cũng không phải chỉ để nói chuyện thương tâm của Vụ Diễm Hương tiền bối, ta mời các vị tiền bối đến là vì sự tình thành viên của tiểu đội sắp tham gia khảo hạch Nam Hải Môn.

Cũng không để mọi người biểu hiện sắc mặt thế nào, kinh ngạc ra sao, Vô Thường vội chuyển chủ đề, nói thẳng về vấn đề mà ai cũng phải quan tâm khi Vụ Hương Lan đã biệt tăm.

-Thành viên thứ năm, Vụ Hương Lan sẽ không có mặt trong cuộc sát hạch cho nên chúng ta căn bản thiếu một người. Tuy nhiên, mọi người đừng vội hoảng, theo ta được biết, ngày mai sẽ có người đến để gia nhập làm thành viên cuối cùng của tiểu đội, thế nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.

-Hả, làm sao ta có thể biết điều ngươi nói là thật, lỡ ngày mai không có ai đến hoặc người kia thiên phú quá rách nát thì làm thế nào?

Không biết chuyện và cũng chưa được ai chia sẻ thông tin, cho nên trong lúc Vụ Diễm Hương buồn phiền, Thanh Bạch lão giả thoáng an tâm thì Tâm Mai lão bà nhíu chéo mày nói lớn.

Vô Thường lập tức hướng tay chỉ Vụ Diễm Hương nhàn nhạt đáp.

-Tiền bối có thể hỏi Diễm Hương tiền bối ách sẽ biết.

-Không cần đâu, ta có thể xác thực thông tin tiểu hữu này nói, bởi lẽ ta chính là người đã mời họ đến.

Không đợi Vụ Diễm Hương kịp trả lời, lão giả Thanh Bạch đã chứng thực tin tức với lão bà Tâm Mai.

Tâm Mai lão bà nghe thế, hai mắt khẽ nhăn lại vài giây suy tư liền hỏi Thanh Bạch lão giả.

-Vậy không biết người đó có gia cảnh thế nào, thiên phú là gì?

-Người này chính là tam thiếu gia của Ngâm gia ngụ tại Quảng Ninh cốc thuộc Sa Ma quốc gia, là con cháu của thế lực có người đứng đầu là Tông cảnh đỉnh phong. Thiên phú của hắn là sợi xích nên Tâm Mai đồng hữu cứ yên tâm.

-Vậy thì ta yên tâm một chút rồi.

Nhận được đáp án tốt vì nếu tên kia chỉ có thiên phú dưới sợi xích thì cháu của bản thân Tâm Mai bà lão và cả hai người cháu của Thanh Bạch lão giả sẽ rất mệt khi có thành viên yếu nhược trong đội, dẫn đến có khả năng cao sẽ rớt cuộc khảo hạch, do vậy với câu trả lời sợi xích của Thanh Bạch lão giả liền khiến bà ta nhẹ thở phào yên lòng.

Còn tiểu Vô Thường, hắn ngày trước từng nói thiên phú bản thân không rõ ràng với câu “khoảng đến sợi xích”, tuy nhiên chính biểu hiện tự tin của hắn cùng với độ tuổi nhỏ nhưng đã là Linh Nhân cảnh, Tâm Mai bà lão tự khắc biết hắn đang giấu thiên phú kinh người nên không hề có chút nào lo lắng hắn kéo chân tiểu đội đi xuống.

Bên kia, khi Tâm Mai lão bà vừa an lòng, Vô Thường cũng tức thì nói.

-Do thành viên đã có thay đổi, thế nên chúng ta đành phải đợi vị tam thiếu gia của Ngâm gia xuống Châu Nam thành và gia nhập vào tiểu đội, lúc đó chúng ta mới có thể bắt đầu tập vợt, phối hợp sức mạnh với nhau để tăng cao tỷ lệ đậu cuộc sát hạch.

-Tuy nhiên, tiểu tử ta cũng nên nói rõ một điều, Linh Đan công tử, Linh Thu tiểu thư và Âm Tiên tiểu thư, ba vị hãy cố gắng nâng cao thực lực bản thân hết mức có thể trước khi diễn ra cuộc khảo hạch. Mặc dù ba vị tiền bối đã bày vẽ cho chúng ta một số hình thức khảo hạch, nhưng đó chỉ là ba vị tiền đối dự đoán và không có điều gì chắc chắc hình thức thi tuyển sẽ diễn ra ý hệt như thế, vậy nên mọi người cần phải tự nâng cao thực lực để khi có điều bất thường xảy ra, chúng ta đều có thể ứng biến tốt.

-Điều tiểu tử ta muốn nói khi kêu gọi mọi người hội họp ở đây chỉ có bấy nhiêu, đợi ngày mai khi vị tam thiếu gia Ngâm gia đến lại bàn tiếp. Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, cảm ơn vì đã đến.

Nói rồi, Vô Thường liền ngã người lên ghế dài nhắm mắt nằm ngủ, mọi chuyện tiếp theo hắn không quan tâm, để ý đến.

-Haizzz…

Tự biết rằng bản thân chẳng thể làm gì được tên tiểu tử mắt lé này, Thanh Bạch chỉ để lại một tiếng thở dài rồi dẫn hai đứa cháu nhỏ rời khỏi phòng, tránh xa tên tiểu tử mà lão nhìn một giây liền đã muốn tét đít hắn mười cái hả giận.

-Hừ.

-Diễm Hương đồng hữu, chúng ta cần nói chuyện một chút, cái tên tử thối lé mắt này rốt cuộc có thân phận gì mà các ngươi nhường nhịn hắn đến như vậy?

Tâm Mai lão bà cuối cùng đã không nhịn được thắc mắc trong lòng, vì sao tên tiểu tử này lại khiến hai vị Tông cảnh như Thanh Bạch và Vụ Diễm Hương phải nuốt cơn tức cho qua, hắn rốt cuộc có bí ẩn thân thế gì, thế nên bà ta liếc nhìn Vụ Diễm Hương đang buồn vì mong nhớ con gái nói lớn.

Thế nhưng nàng còn chưa kịp nói, Vô Thường đã nhanh chóng đuổi người.

-Có trao đổi gì thì làm ơn rời khỏi phòng giúp cho, ta cần nghĩ ngơi một giấc sau một ngày mệt nhọc.

Dường như hiểu được lý do tiểu Họa Họa đuổi người, Vụ Diễm Hương cố nặng ra nụ cười nhẹ với Tâm Mai lão bà hòng được lão bà thông cảm, nàng truyền âm nói.

“Thân phận tên tiểu tử này không dễ trêu, từ Ký Ức Đan hắn cho ta để lấy lại được trí nhớ đã nói điều đó. Đi, mời Tâm Mai tỷ đến khuê phòng của ta để nói rõ hơn”.

-Hừ ửm… được, chúng ta đi.

Đảo mắt nhìn tiểu Thiên Họa mắt lé đã ngủ khò khò lần cuối, Tâm Mai khẽ chau mày suy đoán thế lực của Vô Thường vài giây liền gật đầu với Vụ Diễm Hương.

Sau đó cả ba người rời đi, trả lại sự yên bình thanh vắng cho Vô Thường tiếp tục tiến hành việc suy diễn sức mạnh của hắn.

Nửa ngày yên bình trôi đi. Vào sáng sớm ngày hôm sau, ngay khi Vô Thường đang xoay sở bên những vật liệu bằng sắt không rỉ tựa như bánh răng, kim, con ốc,… để tự chế tạo ra một cái đồng hồ Cơ dựa theo dòng chảy ngày đêm của Thế giới tu luyện cho dễ bề tính toán giờ giấc.

Đồng hồ Cơ là đồng hồ tự động, không dùng tới pin mà chạy bằng năng lượng dây cót do bánh đà hoặc lên cót thêm bằng tay.

Tại bên ngoài thành Nam của Châu Nam thành, từ trên bầu trời, một con thuyền bay dài m mang theo tám người gồm hai trung niên, ba già lão và ba thiếu niên nam nữ đáp xuống đất.

Hai phút sau khi đã thu dọn đồ đạc dư thừa, tám người nối nhau thành hai hàng với ba thiếu niên nam nữ dẫn đầu, theo sau là hai trung niên cùng ba lão giả có khí thế bất phàm tiến đến cổng thành Nam, bước đầu đặt chân vào Châu Nam thành.

Tại Mộng Hương Lâu, sau khi Thanh Bạch lão giả nhận được tin tức đoàn người Ngâm gia đã đến Châu Nam thành, một căn phòng to lớn tại lầu bảy đã nhanh chóng được người dọn dẹp, chỉnh chu chỉnh tề, ngăn nắp. Tiếp đó thì Vô Thường, Linh Đan, Linh Thu và Lý Âm Tiên, bốn thành viên trong tiểu đội đều được đưa đến và ngồi chờ sẵn, còn ba vị Tông cảnh thì mang người đi tiếp đón đoàn người Ngâm gia đến từ quốc gia trung cấp Sa Ma.

Hai giờ đồng hồ trôi qua nhanh.

Đoàn người mười một người gồm ba Linh Nhân cảnh phân tầng cùng tám vị Tông cảnh theo sau khi vừa tiến đến lầu bảy và đứng trước cửa phòng có bốn người Vô Thường im lặng bên trong, lúc này vị thiếu niên tuấn tú tuổi là tam thiếu gia của Ngâm gia, Ngâm Vĩnh Thương bỗng nhiên dừng lại lên tiếng hỏi, âm thanh ẩn chứa sự ngạo mạn, xem thường người vô cùng.

-Dựa theo lời các ngươi nói, tất cả bốn thành viên tiểu đội của ta đều đang ở bên trong?

-…

Bị một tên tiểu tử Linh Nhân xưng là “ngươi”, còn bản thân tiểu tử thì tự xem như là kẻ trên cao, người thống trị, ba vị Tông cảnh Thanh Bạch, Tâm Mai, Vụ Diễm Hương dĩ nhiên là không muốn trả lời hắn, họ cứ thế im lặng không lên tiếng.

Bất quá chỉ hai giây sau, một vị lão giả Tông cảnh tầng mạnh mẽ bên trong đoàn năm người hộ tống Ngâm Vĩnh Thương bỗng nhiên bộc lộ khí thế, miệng già quát lên đầy áp bức.

-Các ngươi điếc hết rồi sao, không nghe thiếu chủ của ta nói?

-Trả lời mau!

Một giây sau, khí thế lão lại mạnh hơn, ép thẳng vào cơ thể ba người Vụ Diễm Hương, khiến ba người đều trắng hồng mặt mũi như muốn nôn ra máu.

Đứng trước khí thế áp bách của một Tông cảnh tầng với thiên phú sợi xích, Vụ Diễm Hương, Tông cảnh tầng với thiên phú sợi xích nhưng vì đã bị phá thân nên thiên phú chỉ còn sợi xích, Thanh Bạch, Tông cảnh tầng với thiên phú sợi xích nhưng vì đã phá thân nên chỉ còn sợi xích, Tâm Mai, Tông cảnh tầng với thiên phú sợi xích dĩ nhiên đều không thể chống cự, khí huyết trong cơ thể họ sôi trào lên như muốn thoát ra ngoài chạy trốn.

-Phải…!

Là nam nhân, là người cao tuổi nhất, đồng thời cũng là người đã dẫn người Ngâm gia đến Châu Nam thành nên mới xảy ra chuyện tủi nhục như lúc này, Thanh Bạch lão giả tự biết bản thân có lỗi, hắn thức thì bật thốt giọng già kêu lên.

Thế nhưng khi nghe được câu “gắng gượng trả lời” này, vị Tông cảnh tầng kia lại càng tăng thêm khí thế, sức ép thực lực trực tiếp khiến cơ thể ba người Vụ Diễm Hương phải ra sức chống cự trong cơn khụy gối để bản thân không quỳ mạnh xuống đất, tại khóe họ cũng đã có một dòng máu đỏ thẩm chảy ra.

Vị lão giả Tông cảnh tầng âm trầm quát lên.

-Trả lời thiếu chủ, một chữ “phải” là chưa đủ!

Nghe thế, Thanh Bạch vốn là người nhanh trí và lão luyện kinh nghiệm nên lão đã lập tức hiểu ra ý nghĩa của câu nói mà lão giả Tông cảnh tầng nói, cho nên lão cay đắng nhịn nhục thốt lời.

-Vâng… thưa thiếu gia, bốn… bốn…. người đích thị là ở bên trong!

-Ừm, ta biết rồi.

Quả nhiên là khi nghe xong câu “đau đớn nhịn nhục” của Thanh Bạch lão giả, Ngâm Vĩnh Thương liền cười nhạt hài lòng, hắn phất tay ra lệnh lão giả Tông cảnh thu hồi khí thế, trả lại sự tự do cho ba người Vụ Diễm Hương rồi uy thế nói.

-Tất cả đều , tuổi vậy thì xem như đã là người lớn, là người có hiểu biết, đã tự có thể quyết định vận mệnh cho riêng mình, thế nên từ giờ các ngươi cứ ở ngoài đây đi. Chuyện còn lại thì cứ để những đám tiểu bối như chúng ta tự thân giải quyết.

Nói rồi, Ngâm Vĩnh Thương cũng không cần đợi nghe ai ý kiến, hắn xoay người gật đầu với đôi nam nữ luôn im lặng phía sau một cái, cả ba người cùng đầy cửa phòng bước vào, để lại tám vị Tông cảnh bên ngoài, với ba trong số đó khi nhìn thấy ba tiểu tử hành động đều hiện lên vẻ lo lắng, bồn chồn không yên trong lòng.

“Ngăn cản”, “ý kiến”, “bật thốt lời” khi vừa nghe xong câu nói của Ngâm Vĩnh Thương? Cho đến bây giờ, nhất là vừa trải qua tình huống vừa rồi, ba người Vụ Diễm Hương không thể đủ ngu để tự chuốc thêm nhục nhã vào người ngoài việc chỉ có thể im lặng và chờ đợi bên ngoài.

Bên trong phòng lớn. Ba người Ngâm Vĩnh Thương vừa bước vào phòng và đóng cửa lại, họ liền đảo mắt một vòng nhìn bốn người Vô Thường, ba trong bốn người Vô Thường cũng đồng thời ngước mắt nhìn họ.

-Ồ, lại còn có một tiểu tử miệng còn hôi mùi sữa mẹ ư?

Nhìn tiểu Vô Thường chỉ dùng mắt lé liếc ba người hắn một cái rồi lại cấp tốc quay người, tiếp tục lắp ghép đồng hồ Cơ dưới bàn, Ngậm Vĩnh Thương vừa giận vừa kì quái nói.

Bất quá khi hắn vừa dứt lời, Vô Thường cũng đáp trả hắn bằng lời lẽ của kẻ thống trị, của kẻ ra lệnh tuyệt đối nói.

-Câm mồm lại và ngồi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio