Tất cả mười một người bao gồm cả Tào Thanh bên trong nghe thấy giọng nói thì có chút giật mình, nhưng mà rất nhanh sau đó họ đã lập tức dữ tợn quát vọng lên, sức mạnh linh lực của cơ thể cũng nhanh chóng tỏa ra xung quanh để truy tìm kiếm kẻ đang trốn tránh, ẩn núp.
-Kẻ nào to gan…
-Ai, mau lộ mặt…
-Hừ…
-Giả thần giả quỷ…
-…
Từ một bóng đên nằm dài trên mặt sàn gạch dưới ánh đèn thấp thỏm trong phòng, thân thể Vô Thường bỗng từ từ trồi lên, làm hiện ra một thân ảnh nhỏ bé mang theo mặt nạ thỏ con. Lúc này miệng hắn lạnh nhạt bật thốt.
-Quỳ xuống!
-Bịch…
-Bịch…
-Bịch…
-…
Tất cả mười một người, không ngoại trừ bất kỳ một ai ở trong phòng ngoài Vô Thường đều quỳ mạnh đầu gối xuống đất dưới ý chí chúa tể trên cao của hắn.
Vô Thường bước đến chiếc ghế cao mà Tào Thanh đang ngồi.
Chớp nhoáng vài giây trong cơn sợ hãi đầy run rẩy đang tràn ngập khắp căn phòng của mười một vị Linh Sư cảnh, Vô Thường đeo mặt nạ thỏ con đứng trước gương mặt chẳng khác gì mướp đắng của Tào Thanh đã rưng rưng nước mắt sợ hãi mà khóc không thành tiếng. Hắn cười ác nói.
-Chúng mày xem ra đã mất đi một hạt giống rất tốt...
Phụp!
Từ “tốt” vừa dứt, Vô Thường lập tức dùng một chưởng đánh xuống đầu Tào Thanh, phá vỡ mọi lớp phòng ngự Đế cảnh trên người của hắn, đánh cho đầu của hắn chui xuống tận l-ng ngực rắn chắn trai tráng của thanh niên lứa tuổi . Sau đó, Vô Thường liền độc ác dùng năm ngón tay trực tiếp xuyên thủng vào đại não của Tào Thanh để vừa cướp đoạt ký ức của Tào Thanh vừa đồng thời lôi não bộ của Tào Thanh ra tiêu diệt, ném mạnh xuống đấ cực kỳ ghê tởm.
-Uỵch.
Đá thi thể Tào Thanh cùng lớp quần áo Linh Giáp phòng ngự Đế cấp qua một bên vì còn có chỗ dùng, Vô Thường ngồi xuống ghế cao nhắm mắt, im lặng thanh lọc toàn bộ ký ức vừa lấy được.
Khoảng một bữa cơm gia đình trôi qua, Nhậm Tử Y và Nhậm Tử Mục đang bắt đầu thấm thuốc tại Mộng Hương Lâu, Vô Thường đứng bật người dậy nhìn mười vị Linh Sư cảnh hoàn toàn bất lực quỳ ở bên dưới bằng ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo của địa ngục cửu u.
Vài giây sau, Vô Thường cười ác đến nỗi chẳng khác gì tên biến thái sắp cưỡng hiếp một tiểu bé gái chưa được tuổi nói.
-Chúng mày rất may mắn khi là những người đầu tiên trên thế giới này có thể chết dưới ngọn lửa yêu quý của tao. Thế nên hãy yên nghỉ thật vui vẻ cùng với nó nhé.
-Chết…!
Chỉ tay về khoảng không phía trước để bao gồm mười người, Vô Thường động ý niệm, một ngọn lửa màu xanh lục lập tức bao trùm lấy chín thân thể, từ từ thiêu sống họ về cả thể xác lẫn linh hồn cho đến khi hóa thành tro tàn.
-…
-…
-…
-…
Đau đớn, kêu gào, la hét, thất thanh, thảm thiết, cầu xin, nước mắt, sợ hãi,… tất cả mọi thứ đều không thể bật thốt vì Vô Thường muốn họ phải nếm trải ngọn lửa của hắn thật tỉ mỉ và sắc nét nhất có thể khi không thể giải tỏa được sự đau đớn bằng âm thanh của tiếng kêu gào trong cơ thể họ.
Chịu đựng một nỗi đau lớn cực kỳ kinh khủng về thể xác và cả linh hồn nhưng lại không thể kêu gào, đây quả thật là một loại tra tấn thuộc hạng độc ác nhất thế giới.
-Tích tắc, tích tắc, tích tắc…
Tiếng đồng hồ trên tay Vô Thường cứ thế liên tục vang lên, âm thanh càng lúc càng lớn hơn bên trong căn phòng tràn ngập yên tĩnh của sự đau đớn.
Cho đến khi một chén trà nóng rồi nguội đi trôi qua, trong căn phòng lúc này chỉ còn hai người Vô Thường, một lão giả đang quỳ và xác của Tào Thanh cùng chín đám tro cốt trắng xóa nằm trên đất.
Vô Thường lấy ra một tờ giấy trắng rồi dùng máu của Tào Thanh viết nội dung vào bên trong.
“Thay mặt toàn bộ Nhậm gia, tao đáp trả chúng mày bằng ba món quà.
Món quà thứ nhất, chính là một cái đầu người của Tào Thanh, một trong bốn mầm móng tốt nhất mà chúng mày đã từng có.
Món quà thứ hai, tao nghĩ rằng chúng mày đã biết nó là gì rồi.
Và món quà cuối cùng, chúng mày sẽ nhanh biết được thôi.
Cuối lời: yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp lại vào một tương lai không hề xa xôi, khi mà mọi thứ của chúng mày đang trên đà kết thúc bởi những thứ mà bàn tay tao đã dựng nên
Ha ha ha… hà ha ha…”.
Hoàn thành nội dung bức thư, Vô Thường lôi cái đầu rỗng não của Tào Thanh gói vào một tấm vải rồi đi đến trước mặt lão giả Linh Sư cảnh còn sống lại duy nhất trong phòng.
Đặt bàn tay lên đầu lão giả ngây ngẩn người vì quá khiếp sợ với những gì vừa thấy, Vô Thường nhanh chóng cài đặt xuống một vài “chương trình” hoạt động bắt buộc lão giả phải làm theo.
Hai phút sau, Vô Thường lấy tay ra khỏi đầu lão, trao cho lão túi vải chứa đầu Tào Thanh, một bức thư và một vật phẩm để lão giả sử dụng khi đến lúc. Hắn nói mà cũng như ra lệnh với lão giả.
-Quay về và làm những điều ngươi cần làm đi.
-Vâng ạ.
Như một cỗ máy đứng dậy, lão giả Linh Sư cảnh cấp tốc rời khỏi viên phủ, tiến thẳng một mạch về cổng Bắc của Châu Nam thành để men theo lộ trình quay trở về tổ chức mang tên tuổi được người đời xưng là “Mười một Đại Tộc mạnh nhất Phá Vân tinh cầu”.
-Còn mày, tao cá rằng mày sẽ rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn cho xem.
Cười nham nhở vớ cái xác dị hợm lại không đầu của Tào Thanh, Vô Thường lập tức hành động theo kế hoạch đã đề ra cho đến tận đêm khuya khi mà mọi người đã lâm vào giấc ngủ say hoặc cố gắng tranh thủ thời gian tu luyện để sớm ngày tiến cảnh.
Mộng Hương Lâu.
Sai lệch hai hai giờ so với dự tính, Vô Thường vừa quay về Mộng Hương Lâu với gương mặt mắt lé thường nhật, hắn lập tức chạy đến căn phòng của đôi “uyên ương anh trai, em gái” Nhậm Tử Mục.
-Á… a… Á… ưm… hà… hà… ứm… a … A…
-Đừng mạnh như vậy… a ư… ưm… ta chết mất… ta rách mất hức… hức…
Chưa đến phòng, một loạt âm thanh ướt át giữa đêm đã ngay tức khắc truyền vào tai Vô Thường, khiến hắn trong lòng thầm than “dâm dịch còn hiệu lực đến tận bây giờ a, quá nhiên là xuân dược có tiếng tăm”.
-Ồ, mẹ vợ, ngươi còn đi chưa ngủ sao?
Phát hiện Vụ Diễm Hương đứng tại một góc phòng cách không xa lắm căn phòng bình dân, không hề có cách âm tốt của anh em Nhậm Tử Y mà có vẻ mặt trông rất “sốt ruột”, ẩn ẩn dưới hạ quần của nàng trong ánh đèn còn mang theo vẻ ươn ướt của nước, Vô Thường kinh ngạc hỏi.
- H… Hả?!
Giật mình thu tay từ hạ bộ về, Vụ Diễm Hương đổ mặt xấu hổ nhưng cố giả bộ trấn tĩnh nói với Vô Thường, trong âm điệu vẫn còn đó thoang thoảng ý vị tận hưởng một cảm giác ngây ngất, kha khát và nhớ nhung.
-Ngươi cần gì ở ta ư?
Cũng thật tội nghiệp Vụ Diễm Hương, nàng vốn là một nữ nhân còn đang độ tuổi thanh xuân cuồng nhiệt, bản thân mặc dù đã có chồng nhưng vì việc phục hưng gia tộc nên chồng phải đi xa làm việc để âm thầm tạo dựng thế lực cần thiết cho con gái, lâu lâu mới về thăm nhà một lần, do vậy chuyện “giường chiếu” của nàng rất là thiếu thốn, hiện tại được hai anh em Nhậm Tử Mục kêu rên ướt át, đốt cháy lên ngọn dục hỏa thiêu đốt trong người nên nàng mới làm chuyện như lúc này, chứ nàng thật tình không hề muốn chút nào.
-Ờ… không có gì đâu, mẹ vợ sớm về nghỉ ngơi đi, nơi này có ta là được rồi.
Hiểu được nỗi khổ khi người nhìn người đè người mà tay sinh tham niệm phải tự giải tỏa vùng mật, Vô Thường chỉ đành âm thầm xin lỗi Vụ Diễm Hương một tiếng mà mời nàng quay về phòng để thỏa thích ham muốn tự an ủi.
May mắn là Vô Thường nay đã khác xưa, nếu không thì có lẽ chuyện loạn luân “chàng rể mẹ vợ” đã được Vô Thường cùng Vụ Diễm Hương khắc họa nên một câu chuyện truyền tụng về sau.
-Ừ, ta về nghỉ ngơi, còn lại đều giao hết cho ngươi.
Cười gượng với con rể một cái, Vụ Diễm Hương tức thì tựa như thiếu nữ đỏ mặt chạy đi, nhanh chóng quay trở về phòng tắm rửa cho tỉnh người.
Vô Thường nhìn bóng lưng nàng bỏ chạy, hắn nhoẽn một nụ cười thú vị, tiếp đó hắn lại thay vị trí của Vụ Diễm Hương mà đứng bên ngoài, chờ đợi cơn lửa tình nồng nhiệt của hai anh em Nhậm Tử Mục kết thúc.
Một giờ sau đó.
Vô Thường tiến lại gần cửa phòng dự định gõ cửa phòng nhưng mà khi suy nghĩ lại một chút, hắn liền dẹp bỏ ý định, quay người trở về phòng của bản thân nằm nghỉ.
“Đây đã là lần cuối của các ngươi, để các ngươi có một giấc ngủ yên lành xem như đã là lòng tốt cuối cùng còn sót lại của ta với tư cách là anh họ đối với hai ngươi. Ngu ngỏn nhé, hai bé ngoan của ta”.
Ngày hôm sau, h sáng nếu tính theo đồng hồ Cơ của Vô Thường.
-Cốc cốc.
Vô Thường tính toán hai người Nhậm Tử Y, Nhậm Tử Mục đã ăn sáng xong đâu đó, hắn tiến đến gõ cửa phòng và nói.
-Quần áo đã chỉnh tề? Nếu chưa, ta cho hai ngươi ba phút để làm điều đó.
-Các người rốt cuộc là ai, vì sao lại bắt chúng ta, thậm chí còn bỏ xuân dược vào thức ăn để hãm hại chúng ta?!
Ẩn chứa sự tức giận và nỗi nhục nhã vô cùng lớn, Nhậm Tử Mục bên trong phòng rống giận lên.
-Hà hà…
Cười nhẹ hết sức khốn nạn, Vô Thường mở khóa xích bước vào phòng.
-Đã lâu không gặp.
Nhìn Nhậm Tử Mục ngồi dữ tợn trên ghế với mâm thức ăn sáng chưa hề đ-ng một miếng, còn Nhậm Tử Y phờ phạc ngồi ở một góc trên chiếc giường trắng có vài nơi nhiễm máu đỏ đang bốc mùi tinh dịch nồng đậm, Vô Thường thân thiện mở lời chào.
-Hừ!
Bất quá tiếp đón Vô Thường đó chính là hành động cầm dao nhỏ liều mạng đâm đến đầu Vô Thường của Nhậm Tử Mục.
-Từ từ đã nào.
Phản ứng rất nhanh, Vô Thường một tay tức khắc vươn ra chộp lấy con dao và bóp nát vụn nó. Hắn lại tiếp tục cười khốn nạn nói.
-Đi, chúng ta đi đến nơi này thì ngươi tức sẽ hiểu tất cả mọi chuyện.
-Vì sao chúng ta phải đi theo ngươi? Đừng mộng tưởng.
Nhậm Tử Mục tự khắc hiểu bản thân đã cùng đường, thế nên hắn liền “vùng vẫy” lần cuối trong đời, gương mặt dữ tợn nhìn Vô Thường nói.
-Uỵch!
Lời hắn vừa dứt, Vô Thường lập tức cách không đấm mạnh vào bụng hắn, khiến hắn khụy người người ôm bụng ói ra một ngụm máu lớn cùng với chất nhầy trắng từ trong bao tử, dạ dày.
Vô Thường lạnh giọng nói.
-Tao hỏi lại một lần nữa, mày có đi hay không?
-Mơ… mơ đi… ta còn lâu mới... đi… cùng ngươi.
Ôm bụng đầy đau đớn, Nhậm Tử Mục dù vậy vẫn rất quật cường cố gắng rặng ra từng chữ để nói.
-Ừ hử, tao hiểu rồi.
Nhận được đáp án thất vọng vì căn bản Vô Thường không có rảnh hơi để thuyết phục hay năn nỉ đến tận cổ. Hắn vừa bước lại gần Nhậm Tử Mục vừa nói.
-Tao cứ tưởng rằng chúng ta có thể cùng chung vui bước đi bên nhau cho đến khi đến được nơi đó, nhưng mà nếu mày tàn tật thế này thì tao đành nhờ xe chở đi giúp vậy.
Dứt lời, Vô Thường lập tức đẩy ngã Nhậm Tử Mục ra sàn gỗ, hai tay lập tức xé đứt dời hai bàn chân của Nhậm Tử Mục ném ra ngoài phòng, để những dòng máu đỏ trong người Nhậm Tử Mục bắn tung tóe ra khắp phòng.
-Gá… grá… A…A..A… aaaaa…
Ôm hai bàn chân cụt ngủn đầy máu tươi đang bắn ra như nước, Nhậm Tử Mục đau đớn kêu gào thảm thiết, hai dòng nước mắt cũng lẫm liệt rơi ra đầy mặt.
Là một con người bảo thủ và ích kỷ, thế nên tất cả những người chống đối Vô Thường đều chỉ có duy nhất một kết cục, đó là…
Bản tính Vô Thường vốn không ác, chỉ là thế giới muốn hắn ác mà thôi.
-Ngu ngốc.
Bỏ mặc Nhậm Tử Mục đã biết bản thân yếu mà còn cự cãi người mạnh mới thành ra kết quả như vậy, Vô Thường hướng Nhậm Tử Y đi qua.
-Đừng… đừng qua đây, ta… ta không muốn, đừng!
Thấy Vô Thường bước tới cùng với dư ảnh khiếp đảm khi nãy còn lưu trong bộ não, Nhậm Tử Y vội lấy chăn trùm kín người kêu rên.
-Biểu muội, ngươi có một phút thời gian để rời khỏi cái chăn đó. Nếu không thì đường trách người anh họ như ta không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Nhàn nhạt nói với nàng, Vô Thường quay người rời đi, tìm người tiêu hủy hai cái chân Nhậm Tử Mục và gọi một cỗ xe ngựa chờ bên dưới Mộng Hương Lâu.
Hơn một phút sau, hắn quay trở về phòng nhưng dĩ nhiên thì với tính cách trẻ con do mất toàn bộ ký ức, kinh nghiệm sống, Nhậm Tử Y vẫn cứ sợ hãi trốn trong chăn, không lộ mặt ra ngoài.
-Đồ ngọt không thích lại thích ăn mặn.
Lạnh lùng tức giận một câu, Vô Thường điểm ra một chỉ cầm máu cho Nhậm Tử Mục, hóa lành vết thương to lớn và điều trị cho Nhậm Tử Mục để hắn không chết giữa đường, Vô Thường từng bước tiến đến chiếc giường, xé toạc cái chăn hồng ném đi để làm lộ ra Nhậm Tử Y đầy nước mắt đang sợ sệt bên trong cùng với mùi tinh khí nồng đậm vương khắp người nàng.
-Lại đây cho tao!
Đưa tay cách không, Vô Thường dự là muốn nắm mái tóc đen huyền kia mạnh mẽ lôi đi, bất quá khi hắn chỉ vừa động ý niệm thì giọng Vô Thường kia cũng đồng thời bỗng dưng vang vọng lên trong đầu hắn cùng với một nụ cười gian ác vô cùng.