Minh Pháp lần nữa rời ghế, đi lên bục đài đưa ra vòng thử thách thứ tư.
-Thử thách thứ tư, thật sự ta phải nói thì nó có lẽ là thử thách đơn giản nhất mà các vị đại nhân đưa ra. Quy tắc thì cũng rất đơn giản, các ngươi chỉ cần mắt đối mắt không rời với người đối diện trong vòng phút và không làm điều khác, kể cả ngươi, tên đang ngồi một mình kia, ngươi cứ nhìn không khí cũng được.
-Ừm, ta nhắc lại, quy tắc đơn giản là nhìn và nhìn, mắt đối mắt với người đối diện, không làm bất cứ điều gì nữa, chỉ nhìn và nhìn, vi phạm tất bị loại ở vòng . Hết thời gian một phút, thử thách liền kết thúc. Nó chỉ hoàn toàn đơn giản như thế.
Dứt lời, Minh Pháp chợt đảo mắt một vòng thí sinh đang nghi hoặc “thử thách quái dị nào đây?”, hắn hô lên gọi người.
-Người đâu, giám sát.
Mười lăm trong số ba mươi nam tử đã từng xuất hiện một lần nữa đi đến mười lăm chiếc bàn đứng.
Minh Pháp nói với thí sinh.
-Quay người đối diện nhau, nhìn vào ánh mắt của nhau.
Ngay tức thì, thí sinh đều điều chỉnh người ngồi đối diện nhau, nhìn vào ánh mắt của nhau, còn một người nhìn chằm chằm vào không khí.
-Bắt đầu tính giờ.
Lập tức, , cặp mắt đối nhãn nhau không rời.
-Số bị loại, ánh mắt ngươi đã dao động nhìn qua chỗ khác.
Thời gian chỉ trôi qua một giây, Minh Pháp đứng trên bục nhìn thấy vị nam tử ở bàn số đếm từ trái sang phải, từ trước ra sau giơ tay bắt chéo chữ X rồi chỉ tay vào một thiếu niên đối diện thiếu nữ tuổi.
Chát!
-Ngu này, đáng giận bản thân!
Tự tát vào mặt bản thân vì tâm tư ánh mắt đã dao động trước khe hở áo ngay trước ngực của thiếu nữ kia, thiếu niên gục xuống bàn tức giận.
-Ngươi, số cũng bị loại vì như ta đã nói, không có ai thì nhìn không khí chứ không ai bảo người cử động mắt. Loại!
Chỉ tay vào thiếu nữ đối diện thiến niên vừa bị loại, Minh Pháp quát lên.
-…!
Chỉ biết cắn môi, méo mặt nằm gục giống thiếu niên, thiếu nữ không dám cãi, và cũng chẳng có lý do gì để cãi vì quả thật nàng đã di động ánh mắt, làm trái với quy tắc của cuộc thi.
-Số loại, ai bảo ngươi lo chuyện bao đồng.
Thiếu niên ngồi ở bàn số vì tò mò nên có chút dao động mắt liếc qua đã ngay tức thì bị Minh Pháp loại khi nhìn thấy nam tử trực bàn giơ tay hình chữ X.
-Loại số , có nhìn không khí cũng nhìn không xong, đâu ai nói ngươi được nhìn bóng lưng người khác.
Thiếu niên ngồi một mình từ đầu vòng thi thứ tư sau bốn giây đã bị loại.
-Ngươi loại, quy tắc của vòng thử thách đã nói rõ, không cho phép bất cứ ai làm gì khác ngoài việc nhìn, chớp mắt cũng là việc khác, loại!
-Nà ní?!!!
Trợn trắng mắt một câu, thiếu niên đã hoàn toàn á khẩu.
Và cũng không chỉ hắn, tất cả thí sinh còn lại đều á khẩu trong im lặng. Chỉ là chớp mắt cũng bị loại, có đùa không vậy?
-Loại số , ngươi vi phạm quy tắc, dùng linh lực bảo vệ mắt.
-Thánh thần thiên địa ơi...
Thiếu niên ngồi ở bàn số đớ người ngồi bất động ngay trên ghế.
-Loại ngay số , đã nói biết bao nhiêu lần, chỉ được nhìn vào mắt nhau, không ai nói các ngươi ngứa tay, ngứa chân liền được gãi.
-Ôi thần linh ơi…
Thiếu nữ ngồi tại bàn số không thể nhịn được tiếng thở dài của sự đứng người.
-Số loại, bộ nhìn không khí khó như vậy sao?
-…
-Loại số , ngươi đã chớp mắt rồi.
-Loại số , cái bản mặt của ngươi làm sao cứ méo mó, giật giật vậy?
Mười hai giây qua đi, Hà Tâm Như cũng đã là người thứ bị loại ra khỏi thử thách thứ tư chỉ vì cố gắng gượng để mắt không chớp, thành ra gương mặt trông rất khổ, không được tự nhiên như bình thường.
-Thằng nhóc, nói ngươi đấy, cái gì dưới quần của ngươi dựng lên thế? Ham mê nữ sắc như vậy ư, loại!
Chỉ tay vào Khang Lâm mang số ngồi cùng bàn với Tào Nhược Hân mang số đang có tiểu đệ dựng đứng nguyên cây trước sắc đẹp quá mức dụ hoặc của Tào Nhược Hân, Minh Pháp loại trực tiếp.
Tiếp đó, hàng loạt âm thanh loại người của Minh Pháp vang lên đều cùng một nguyên cớ, mí mắt của các thí sinh đã không nhịn được chớp xuống khi đạt giới hạn hơn giây do những cơn gió nhè nhè thổi qua mang lại cảm giác khó chịu.
-Loại ngươi…
-Ngươi loại…
-Loại ngươi loại…
-Ngươi loại ngươi…
-…
Âm thanh “loại’ của Minh Pháp cứ thế vang lên, mãi cho đến khi chỉ còn lại thí sinh vẫn đang đối nhãn với nhau và thí sinh nhìn không khí khi thời gian đã chạm đến giây thứ . Bao gồm.
Vũ Nhật Phi mang số vs Trịnh Yến mang số .
Bạch Mỗ Mỗ mang số vs Lăng Trí mang số .
Vô Thường mang số vs Khánh Hòa mang số .
Thiếu nữ công chúa mang số vs không khí.
Thiếu niên mắt kiếm mang số vs khoảng không.
Vũ Điệp Vũ mang số vs khí không.
Tào Nhược Hân mang số vs không khoảng.
-Tích tắc… tích tắc…
Trong im lặng, tiếng đồ hồ của Vô Thường liên tục kêu lên, dần dần báo hiệu một phút thời gian của cuộc thi đã chấm hết mà không có bất cứ điều gì bất thường hay ai đó bị loại xảy ra.
-Hết thời gian, các ngươi có thể thả lỏng được rồi!
-Phù…
Minh Pháp vừa chấm dứt vòng thử thách, ngay lập tức mười người đồng thanh thở nhẹ, chớp mi, nhắm mắt, xoa mặt để thư giãn, tỉnh người khỏi một phút “hóa thân thành đá” mà chỉ có thể thở và tiếng tim đập.
-Vòng này các ngươi có năm phút để tịnh dưỡng, chờ đợi vòng thử thách thứ cuối cùng...
-Thường huynh, càng nhìn ta càng thấy ngươi đẹp trai hơn thì phải.
Trong lúc Minh Pháp tuyên bố thời gian được phép được nghỉ ngơi, Khánh Hòa sau một hồi vuốt mặt cho tỉnh táo bỗng dưng nói với Vô Thường một câu rợn người.
-…!!!
Chỉ một câu như thế của Khánh Hòa đã khiến Vô Thường hoàn toàn đứng hình, mắt lại mở to ra nhìn chằm chằm về phía Khánh Hòa không rời.
“Tên này… đệch!!!”
-À, xin lỗi, là ta sai.
Nhận ra bản thân có lỗi khi sử dụng lời nói không rõ nghĩa, Khánh Hòa vội bào chữa.
-Huynh đừng tưởng ta có bệnh luyến tính, ta chỉ nói sự thật. Huynh nếu không phải ăn mặc khá dị người, bảo đảm ra đường chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều nữ nhân xao xuyến cho xem.
-Ừ hứ, thật vậy à?
Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng Vô Thường dĩ nhiên vẫn còn nghi ngờ tên Khánh Hòa có bệnh tình không rõ ràng.
Khánh Hòa lại nói.
-À mà Thường huynh, không biết ngươi đã có ý trung nhân chưa, chẳng là ta có…
-Ta đã có ý trung nhân, Hòa huynh không cần phải gán ghép.
Rất lão luyện, Vô Thường ngay lập tức đã cắt đứt lời lẽ mai mối của Khánh Hòa, nói trúng ý định đen tối của Khánh Hóa, khiến Khánh Hòa chỉ có thể cười trừ.
-Ha ha, phải rồi, Thường huynh vừa mạnh lại vừa đẹp trai như vậy, làm sao lại chưa có ý trung nhân chứ hả, ha há… ha ha…
-Ha ha…
Khánh Hòa cứ thế cười, lại cười và cười.
Rỗi bỗng một lúc sau, hắn lại hỏi Vô Thường.
-Ngươi có ý định tuyển thiếp hay vợ bé không?
-…
-…
Trên tầng hai của Liễn Ngọc Hồng Lâu.
Ba vị Tông cảnh cũng nhanh chóng đưa ra kết luận, đánh giá ở thử thách thứ tư.
-Vòng thử thách thứ tư này duy nhất chỉ để kiểm tra một điều, đó là sự bình tĩnh, mọi tâm trí đều dồn về chỉ duy nhất một hướng, đồng thời cũng là sự nhất tâm, nhất niệm, không vì những thứ tạp nham gây ảnh hưởng đến tinh thần. Đây là khả năng rất có ít đối với việc đột phá bên ngoài, khi mà tất cả mọi thứ đều hỗn loạn không một chút yên bình.
-Tất cả mười thí sinh bao gồm số , số , số , số , số , số , số , số , số , số …
-Đều cộng cho họ điểm đi.
Ở phía sau, mười lăm vị Linh Sư cảnh nhanh chóng ghi chép, cộng điểm cho mười thí sinh được nhắc đến.
Năm phút chẳng mấy chốc như bèo trôi nhanh.
Minh Pháp lần nữa đứng trên bục đài, hắn khẽ vỗ tay hướng sự chú ý của thí sinh về bản thân, đồng thời cũng là để kêu gọi một nam tử trung niên có tu vi Linh Nhân cảnh đại viên mãn bước đến bục đài, đứng ngay cạnh hắn.
Lúc này, Minh Pháp to lớn nói.
-Thử thách cuối cùng, đây cũng là thử thách có tính chất quan trọng nhất trong cuộc tuyển chọn lần này.
Tiếp đó hắn vội chỉ tay về phía nam tử kế bên.
-Thể lệ thử thách rất dễ hiểu. Khai Thanh là một Linh Nhân cảnh đại viên mãn sẽ xuất ra một chiêu thức linh lực đơn giản, nhiệm vụ của ngươi chính là cảm nhận chiêu thức và cho biết ba vấn đề.
-Thứ nhất, chiêu thức đó là chiêu thức toàn lực của Linh Nhân cảnh tầng mấy?
-Thứ hai, với tu vi của các ngươi, các ngươi lựa chọn tránh né hay trực diện đối đầu.
-Vấn đề thứ ba, đây là vấn đề mà các ngươi khi trả lời được sẽ có số điểm vượt trội, không trả lời cũng không sao cả. Hãy phát họa hoặc miêu tả cách thức thực hiện chiêu thức đó do chính tự bản thân các ngươi cảm ngộ được.
-Quy cách trả lời như cũ, viết ra giấy kèm theo số báo danh trên góc trong vòng giờ. Hiện tại là nửa giờ tý, thôi được rồi, ta cho các ngươi trả lời đáp án đến đúng giờ dần sẽ thu bài. Các ngươi có còn điều gì không rõ?
-Thưa tiền bối, vãn bối có một thắc mắc.
Khang Lâm của Khang gia, một trong Bát đại thiên tài của Liễu Thanh thành vội giơ tay lên.
Minh Pháp nhẹ nhàng nói.
-Ngươi hỏi đi.
-Xin hỏi tiền bối, ở vấn đề thứ nhất, khi trả lời thì vãn bối nên ghi hết tất cả những tu vi và sợi xích có khả năng hay chỉ ghi một tu vi và sợi xích đã đủ?
-Ngươi rời khỏi ghế đi.
Nghe xong câu hỏi, Minh Pháp vội nhàn nhạt nói với Khang Lâm một câu rất khó hiểu, khó hiểu cho cả rất nhiều thí sinh khác nghe được.
-Vâng?
Mang theo vẻ ngờ nghệch không hiểu, Khang Lâm cứ thế đứng lên theo lệnh.
-Về đi, ngươi bị loại khỏi cuộc tuyển chọn nhân tài.
-?!!!
Ngẩn người như trời trồng, Khang Lâm run giọng hỏi.
-Tiền… tiền bối, tại… tại sao ta…
-Thái Ất Tông của chúng ta không nhận những người đầu óc có vấn đề.
Khang Lâm còn chưa nói hết câu từ trong sự ngỡ ngàng, còn chưa tin nổi bản thân lại bị đuổi, Minh Pháp đã chen miệng vào đầy lạnh nhạt, sau đó lão chỉ tay vào Vô Thường nói.
-Ngươi, nói cho hắn biết vấn đề thứ nhất ta yêu cầu là gì.
-Vấn đề thứ nhất, chiêu thức đó là chiêu thức toàn lực của Linh Nhân cảnh tầng mấy.
Vô Thường bình đạm trả lời nguyên văn mà Minh Pháp đã từng hỏi.
Khi tất cả những thí sinh và cả Khang Lâm được nghe lại một lần nữa vấn đề thứ nhất, Minh Pháp đảo mắt nhàn nhạt nói với Khang Lâm.
-Thứ ta hỏi, đó là chiêu thức toàn lực, là toàn lực của Linh Nhân cảnh tầng mấy, ta không hỏi đó là chiêu thức của Linh Nhân cảnh tầng mấy. Ngươi bị loại vì tai ngươi, não ngươi vận động có vấn đề nên mới không nghe rõ, mà nếu đã không nghe rõ thì Thái Ất Tông chúng ta không cần.
-Người đâu, ném hắn ra ngoài.
Không để Khang Lâm chống cự, đôi co hay van xin vài lời tội nghiệp, Minh Pháp trực tiếp kêu người đá Khang Lâm khỏi cửa.
-Tiền bối, mong người cho ta thêm một cơ hội, làm ơn…
Cho đến khi cửa Liễn Ngọc Hồng Lâu lần nữa được đóng lại, mọi người nơi đây vẫn còn nghe được đâu đó âm thanh cuối cùng của Khang Lâm còn vang vọng trong phòng khiến rất nhiều người sợ hãi, bị áp lực.
-Ha hả, thấy ta độc ác lắm sao?
Bỗng lúc này, Minh Pháp đứng trên bục đài lại tự dưng cười nhạt hỏi một câu.
-…
Nhưng tất nhiên thì sau những điều hắn đã làm, các thí sinh nơi đây sợ hắn còn hơn sợ yêu quái, nên nào còn ai dám lên tiếng.
Dĩ nhiên là trừ Vô Thường.