Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sư phụ sao?”
“Haizz, thằng già nhớ mặt bố. Bố lần này xem như thu bé con này làm đồ đệ, nhưng tất nhiên, bố muốn bỏ lúc nào là bỏ lúc đó”.
Quyết định như thế trong lòng, Bách Thế nói với nàng.
- Thôi được rồi, ta nhận, ta nhận đươc chưa. Tiểu Linh nín đi ta thương.
- Dạ, hi hi.
Chỉ một câu đơn giản, một nụ cười tỏa nắng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Mạc Huệ Linh hoàn toàn đánh bại tâm trí thương người của Bách Thế.
Khiến hắn chợt nhận ra rằng, hóa ra từ nãy đến giờ hắn đều bị tiểu nữ này chơi khăm.
“Á đù, con này giỏi. Được, thế để xem bố trừng trị mày như thế nào”.
Trong đầu hắn chợt nảy lên một ý nghĩ nham hiểm, dâm tặc, đồng thời cũng có thể thuận tiện kiểm tra thử Mạc Huệ Linh là ngây thơ, trong sáng thật hay chỉ là tiểu ma nữ, thích giả bộ đáng thương trước mặt người nhưng khi đến sau lưng lại đâm chọt, trêu chọc không hề thương tiếc.
Mặt Bách Thế nghiêm túc, tay chỉ vào… chỉ vào hạ bộ nói.
- Người giờ đã là đệ tử của ta, vậy hãy đặt tay lên đây phát thệ không bao giờ phản bội sư tôn ngươi đi.
- Dạ.
Cực kỳ bất ngờ, éo như dự kiến của Bách Thế là Mạc Huệ Linh sẽ mắc cỡ, đỏ mặt hoặc do dự đôi chút với điều kiện xấu xa, đề hèn này của hắn. Nhưng không thể ngờ, Mạc Huệ Linh cứ ngây thơ không biết như vậy, nàng vui mừng đưa bàn tay nhỏ đặt ngay vào “cây nấm” nguyên zin của Bách Thế, gương mặt hồn nhiên nhìn Bách Thế phát thệ.
- Đệ tử Mạc Huệ Linh xin thề, mãi mãi nghe lời sư tôn, trung thành với sư tôn, không bao giờ phản bội sư tôn.
- Ừm, vậy cởi quần áo ra đi.
Bách Thế vẫn cảm thấy chưa đủ, chưa thể chứng minh điều gì, hắn lại tiếp tục ra lệnh biến thái đối với cô bé tuổi Mạc Huệ Linh tội nghiệp.
Lúc này, Mạc Huệ Linh mới… không, chẳng đỏ mặt một chút nào, thế nhưng cơ thể nàng lại tỏ ra rụt rè, bước chân lùi lại, hai tay ôm lấy thân thể ngượng ngùng nói.
- Cái này không được đâu sư tôn, mẹ đệ tử từ nhỏ đã dạy, trên đời này chỉ có nam nhân của đệ tử mới có thể khiến đệ tử cởi quần áo thôi ạ. Vậy nên đệ tử xin lỗi sư tôn, đệ tử không làm được.
Bách Thế nghe xong vẫn chưa bỏ cuộc, hắn cao tay nói.
- Ngươi có biết nam nhân của ngươi trong lời mẹ ngươi nói là người như thế nào không?
- Dạ, là người sẽ bên cạnh đệ tử cả đời, yêu thương, chăm sóc đệ tử cả đời ạ.
Nghe được câu này, Bách Thế lập tức cười thầm ở trong lòng, bên ngoài lại lộ ra vẻ thở dài nói.
- Vậy sư tôn hỏi ngươi. Sư tôn là nam nhân hay nữ nhân?
Mạc Huệ Linh trong sáng, không biết rằng bản thân đang bị lão già Bách Thế đào hố cho nhảy xuống mà thành thật nói.
- Dạ, sư tôn tất nhiên là nam nhân.
- Vậy từ khi trở thành sư tôn của ngươi, ta có bên cạnh người suốt đời không?
- H-hình như là có ạ.
Mạc Huệ Linh ngờ ngợ đáp.
- Thế khi ta trở thành sư tôn ngươi, ta có yêu thương, chăm sóc, lo lắng cho ngươi không?
- Đây là điều sư tôn phải làm nha, nếu không đệ tử sẽ cực kỳ ghét sư tôn đó.
Mạc Huệ Linh tru mỏ nhỏ, cặp mắt trừng trừng nói.
Bách Thế nhẹ cười, đặt một tay lên đầu nàng vút nhẹ, ôn tồn bảo.
- Tiểu Linh ngoan, sư tôn tất nhiên yêu thương ngươi hết mình. Nhưng mà tiểu Linh này, ngươi hãy nghĩ xem, sư tôn vừa bên cạnh ngươi suốt đời này, vừa yêu thương, chăm sóc ngươi suốt đời này, vậy sư tôn có phải đã là nam nhân của ngươi rồi không?
Có chút ngượng ngùng nhưng cũng rất ấm áp dưới bàn tay to lớn của hắn, Mạc Huệ Linh nghe lời cũng liền nghĩ nghĩ.
Một lát sau nàng liền e then, ấp úng nhưng mà gương mặt vẫn không hề có dấu hiệu đỏ hồng, nàng gật đầu nói nhỏ.
- Dạ… phải… ạ.
- Thế, tiểu Linh có thể cởi áo ra cho sư tôn xem được không?
Bách Thế gian xảo, đê tiện hỏi.
Mạc Huệ Linh mặt trắng nhìn hắn, hai hòn ngọc châu chớp chớp, màu nước lung linh lưu chuyển bên trong một hồi rồi cúi đầu, hai tay vân vê tà áo nói.
- Sư tôn, hay là để đợi đến trời tối đi. Xung quanh lúc này có nhiều người lắm, đệ tử cảm thấy xấu hổ.
Nhìn bộ dạng mà nếu như Mạc Huệ Linh tháo cái mặt nạ trên mặt xuống, làm lộ ra gương mặt xinh đẹp kia thì chẳng hẳn sẽ phải khiến tất cả mọi người không phải Bách Thế phải điêu đứng vì sự ngượng ngùng đến như muốn chảy thành nước của một cô gái ngây thơ, trong sáng. Bách Thế chợt cười lên nói.
- Ngốc, sư tôn chỉ đùa ngươi một chút thôi.
Không sai, đây là điều tất nhiên. Một người mà ngay cả mỹ nữ tuyệt sắc, thân hình lồi lõm mỹ miều, da thịt trắng trựa tuyết đông không có một mảnh vải che thân đứng trước mặt, con c-u có thể dựng đứng thành cây, nóng hổi, giật giật như ngọn lửa nhưng gương mặt, lý trí chẳng bao giờ biến sắc như Bách Thế thì chỉ là một tiểu mỹ nhân, cơ thể còn non không đủ đà như Mạc Huệ Linh làm sao có thể để hắn nảy sinh ý niệm dâm dục được.
Hắn cuối đầu hôn nhẹ lên trán Mặc Huệ Linh, tưởng thưởng cho nàng khi nàng không phải là tiểu ma nữ. Hắn nói.
- Ngươi từ bây giờ hãy nhớ lấy điều này cho sư tôn, trên đời này chỉ có duy nhất một mình sư tôn mới là nam nhân của ngươi, dù ai có nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ có một mình sư tôn. Ngươi nhớ chưa?
Mạc Huệ Linh trông ngáo như thế này, hắn nếu mà không nói vậy thì có khi sau này liền bị người ta nói vài ba câu đã lừa đi được trinh tiết thì khổ, lúc đó khỏi tu luyện gì luôn.
- D…ạ…
Huệ Linh đưa tay sờ trán, mắt, mặt, mũi đều đỏ thấm hết cả ra mặt nạ da, giọng run run đáp.
Bách Thế không quan tâm điều đó, hắn lại ghế ngồi xuống, bắt đầu hỏi vào vấn đề chính khi hai người đã trở thành sư đồ.
- Tiểu Linh lại đây, ngồi xuống nghe sư tôn hỏi.
- Dạ.
Mạc Huệ Linh nhẹ nhàng đi tới, lúc này cũng mới nghe thấy kỹ được từng tiếng, từng kiến “lắc rắc” có lẽ là đến từ những quả chuông nhỏ nằm trong lắc tay, lắc chân của nàng.
Khi Mạc Huệ Linh ngồi xuống bên cạnh, Bách Thế nhàn nhạt nói.
- Thiên phú không tệ. Thiên Phú sợi xích, Tâm Đan hệ Phong, thể chất là Địa Thể thượng phẩm. Mười ba tuổi tu vi mặc dù chỉ mới tấn chức Linh Nhân cảnh không lâu nhưng rất tinh thuần, chưa hề dùng ngoại vật tăng thêm bất cứ một chút linh lực nào. Với những thứ này tổng kết lại mà nói, ngươi nếu vào Kim Vương Điện thì chắc chắn sẽ được bồi dưỡng trở thành thiên kiêu.
- Tiểu Linh, có vẻ ngươi rất thích những âm cụ này nhỉ?
Bách Thế cầm lấy tay Mạc Huệ Linh, khẽ vén tay áo Mạc Huệ Linh lên để nhìn ba chiếc lắc tay tinh xảo đều có gắn ba quả chuông nhỏ, hỏi.
Mạc Huệ Linh cười vui vẻ nói ngay.
- Dạ, tại nó nghe rất vui tai ạ. Sư tôn nghe thử nhé.
Nói rồi, Mạc Huệ Linh rời ghế, đứng trước mặt Bách Thế nhảy lên một điệu múa mà có lẽ là do nàng tự sáng tạo ra, nhưng mà không ngờ cũng rất phiêu trần, thướt tha, chứng tỏ nàng thật sự là rất có năng khiếu ở khoảng này.
Bất quá đây không phải là điều Bách Thế cần lưu tâm đến, cái hắn nên để ý là lắng nghe những âm thanh “lắc răc, lạp lạp rắc” do nàng đang tạo ra. Chúng tuy có thể nói là không đâu vào đâu, hỗn loạn, đơn điệu vì nàng chưa từng được ai chỉ dạy nhạc, nhưng mà dường như có một thứ kỳ diệu tồn tại ở những âm thanh lạc nhịp này.
Nó có vẻ như đã chứng minh được rằng việc hắn cảm ứng được khả năng Âm Thanh Ý có trong người nàng là hoàn toàn chính xác.
- Lắc rắc… lạp lạp…
- Rắc… rắc… lạp…
- Rắc…
Đến khi bài nhảy múa được hoàn thành, Mạc Huệ Linh có cảm giác tự hào với bản thân, đi đến nhìn Bách Thế bằng đôi mắt long lanh.
- Sư Tôn thấy thế nào, chúng nghe rất vui tai phải không?
Bách Thế gật đầu.
- Phải, ngươi nhảy vừa đẹp, âm thanh lại cũng vừa hay. Mà trước nay có ai từng khen ngươi như vậy không?
- Cái này thì có đó nha, đó là một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp. Tỷ tỷ từng nói đệ tử rất có năng khiếu, muốn thu đệ tử về Tông của tỷ tỷ tu luyện. Nhưng rồi sau một lúc kiểm tra thiên phú của đệ tử, tỷ tỷ nói đệ tử thích hợp tu luyện, nếu về Tông của tỷ tỷ sẽ làm tiềm năng của đệ tử bị suy yếu, khuyến đệ tử tốt nhất vẫn nên đi theo con đường tu luyện Phong hệ mới có khả năng đạt đến đỉnh cao của sức mạnh.
- Ồ.
Bách Thế khi nghe xong liền có chút kinh ngạc.
Từ câu chuyện vừa rồi, Bách Thế có thể thấy được vị “tỷ tỷ” trong lời Mạc Huệ Linh nói cũng đã cảm ứng được Âm Thanh Ý trời phú cho Mạc Huệ Linh, tuy nhiên sau khi phát hiện Mạc Huệ Linh có Phong thuộc tính và thiên phú sợi xích thì lại buông tha cho ý đồ thu Mạc Huệ Linh làm đệ tử vì “tỷ tỷ” đã cho rằng, Mạc Huệ Linh tu luyện công pháp Phong hệ để kết hợp với Tâm Đan sẽ mạnh hơn đi theo con đường Âm Thanh Ý (tựa Kiếm Ý, Đao Ý). Vậy nên “tỷ tỷ” mà có lẽ là người đang đi theo con đường Âm Thanh Ý, thậm chí là người sở hữu Âm Thanh Tâm Đan đã từ bỏ Mạc Huệ Linh.
Và đó là sai lầm của “tỷ tỷ”, của những con người không có kiến thức nhiều như là lão quái “Vô Thường”.
Đối với Bách Thế, kể từ ngày có lại kiến thức tu luyện chân chính, sau đó lại tiếp tục có thêm những mẫu kiến thức chuyên sâu khác trong quá trình đột phá đến Tông cảnh, hắn đã nhìn thấy được một mặt khác, một mặt đúng nghĩa hơn của việc tu luyện, muốn mạnh nhất tu luyện giả nên tu như thế nào.
Đúng là tu luyện giả sẽ mạnh nhất nếu tu luyện tuân theo thuộc tính Tâm Đan của tu luyện giả nhưng nó chỉ thật sự đúng nếu đó là Bách Thế, là lão quái hay Tiên con mẹ gì đó Vô Thường. Còn đối với những tu luyện giả khác, tu luyện theo Tâm Đan chưa chắc đã mạnh nhất vì ví như chẳng hạn đi bậy ba, ăn phải cái lờ gì đó khiến thân thể biến đổi thành trâu chó vượt cả sức mạnh Tâm Đan hoặc tu luyện Ý cảnh đến một tầm vóc kinh khủng tựa như một kiếm xé trời, một đao chia thiên không.
Thế nên đối với Mạc Huệ Linh, để nàng đi theo con đường Âm Thanh Ý, theo con đường nàng thích, nàng yêu, nàng cảm giác nhiều hơn sẽ giúp nàng tăng tiến nhanh hơn, mạnh hơn, lợi ích hơn về tất cả mọi mặt.
Bởi vậy hắn mới hỏi nàng một câu.
- Tiểu Linh, ngươi hãy trả lời thành thực với sư tôn, giữa việc tu luyện theo Phong hệ và tu luyện theo những thứ nhạc cụ này, hay cũng có thể nói là Âm Thanh Ý, ngươi thích cái tu luyện nào hơn.
Mạc Huệ Linh không cần suy nghĩ nhiều, nàng trề môi chán nản nói.
- Đệ tử tất nhiên là chọn tu luyện theo Âm Thanh Ý rồi sư tôn, tu luyện công pháp Phong hệ chán chết đi được, nhưng mà muốn mạnh bằng gia gia, đệ tử chỉ có thể tu luyện tiếp bộ Công pháp Thánh cấp Phong hệ này thôi.
Bách Thế đưa tay xoa đầu nàng, nói.
- Không cần nữa, từ bây giờ sư tôn cho phép ngươi được tu luyện theo Âm Thanh Ý cảnh.
Mạc Huệ Linh nghe thế liền giật mình vui sướng, nàng tròn mắt long lanh hỏi lại cho chắc.
- Thật không sư tôn, sư tôn nói thật chứ?
- Thật, là thật, sư tôn chẳng bao giờ lừa dối ngươi.
- Yay, cảm ơn sư tôn!
Mạc Huệ Linh quá đổi vui mừng, nàng nhảy lên ghế ôm lấy đầu Bách Thế lắc lắc, lắc lắc… lắc lắc một hồi liền dừng lại, vẻ mặt buồn thiu nói.
- Nhưng mà sư tôn, ai sẽ dạy cho đệ tử về Âm Thanh Ý chứ, chẳng lẽ là sư tôn sao, sư tôn cũng có Âm Thanh Ý?
Huệ Linh dòm ngó Bách Thế với vẻ không mấy tin tưởng lắm. Vì dĩ nhiên, nam nhân có một tỷ người thì hết một tỷ lẻ một người không tu luyện Âm Thanh Ý cảnh, đa phần chỉ toàn là Đao Ý, Kiếm Ý, Thương Ý, các đại tông môn về Âm Thanh cũng thường chỉ toàn là nữ nhân nhập môn, có một nam nhân xuất hiện xem như đã là loài dị biệt, quái lạ.
“Mà… nhìn sư tôn kỳ dị như vậy, nói không chừng thật sự là có Âm Thanh Ý cảnh nha”
Mục Huệ Linh suy đoán trong lòng.
Bách Thế lập tức gõ nhẹ đầu nàng khiến nàng giơ hai tay nhỏ ôm đầu mếu máo, hắn bảo.
- Ta không dạy ngươi, vậy ai có thể dạy được ngươi, rồi hai chữ “sư tôn” này ta liền mang cho có sao hả?
- Nói cho ngươi hay, sư tôn ngươi chính là người anh minh thần võ, đẹp trai, tài giỏi nhất hệ mặt trời. Kêu mấy lão quái Chí Tôn chạy xống đây để xách dép cho ta, hầu hạ ta, ta còn chẳng thèm cho đó a.
Nghe thế, trong đầu Mạc Huệ Linh có tỷ cái không tin, thầm chê sư tôn ăn mặc quái dị, mặt mũi xấu như ma, làm gì có đẹp trai, đã thế lại còn khoác lác bảo… bảo… ủa mà… Chí Tôn là gì?
Mạc Huệ Linh khó hiểu hỏi.
- Sư tôn, Chí Tôn là đẳng cấp gì vậy, sao đệ tử chưa từng nghe qua?
Khẽ đảo mắt, Bách Thế nói.
- Đó là cấp bậc rất cao, siêu việt Thiên Nhân cảnh a. Mà ngươi cũng không cần quan tâm, bây giờ sư tôn sẽ đàn một khúc để… ừm… nói chung là một phần để xem thử ngộ tính của ngươi đối với Âm Thanh Ý như thế nào, một phần là để cho ngươi thấy đâu mới chân chính là cường giả tu luyện Âm Thanh Ý cảnh.
- Dạ. Đệ tử sẽ cố gắng hết sức để lĩnh ngộ ạ.
Ngồi trên ghế, Mạc Huệ Linh nghiêm chỉnh lại tư thế, mắt tròn đen nghiêm tức nhìn Bách Thế rời ghế, đi lại trung tâm căn phòng cách chỗ Mạc Huệ Linh ngồi chỉ năm mét.
Đến nơi, Bách Thế lấy ngay từ trong giới nhẫn ra nhạc cụ của hắn, là một chiếc đàn cầu kỳ được gọi là Piano đặt xuống dưới.
- Phừng.
Cảm thấy quần áo không hợp lắm nếu ngồi chơi Piano, Bách Thế lập tức tạo nên một ngọn lửa xanh lục phủ lên người, hóa bộ quần áo phong trần trên ngừoi thành một bộ trang phục vest đen thanh lịch, đậm khí chất nam nhân của thời đại. Hắn đặt nhẹ mông ngồi xuống trên ghế dài trước cây đàn Piano.
- Hoaw, sư tôn, người… người thật thần kỳ, thay trang phục trong nháy mắt luôn.
Mạc Huệ Linh đang tò mò đủ kiểu cây đàn Piano, đây là nhạc cụ gì, thì lại chứng kiến đến quá trình biến hình của Bách Thế, khiến mắt nàng không khỏi sáng lóe lên từng hồi, trong lòng vừa hâm mộ, vừa hiếu kỳ với năng lực đặc dị này của Bách Thế.