Đêm đến, nếu có đồng hồ thì chính xác đã gần giờ đêm. Giữa một cái nghĩa địa tự nhiên hình thành mà không phải do bất kỳ ai xây dựng với to nhỏ vài chục ngôi mộ già trẻ, một bóng hình thiếu niên thấp thoáng di chuyển bên trong.
-Ta, lại đến rồi…
Xác định đúng vị trí ngôi mộ của mẹ con Lâm Tĩnh Hoa, thân thể đã khôi phục phân nửa thương thể nhưng một bên tay vẫn bị phế, máu đã ngừng chảy, Vô Thường có quần áo rách nát quỳ xuống trước một tấm bia đá có khắc hai tên họ như một cách tạ lỗi đầy kính trọng.
-Trước ta đem hung thủ đã chính tay giết các ngươi, lần sau ta ta lại đem hung thủ thật sự đã giết các ngươi đến.
Đặt cái đầu của Bát Hải trước bia mộ, Vô Thường khẽ cuối đầu trầm mạc như là nghi lễ trong hơn chục giây sau đó liền đứng dậy.
-Rất nhanh ta sẽ quay lại.
Vô Thường quay người rời đi, một lần nữa leo lên ngựa quay trở về phương nam, hướng Bách Thú Lâm mà đi.
Vô Thường phải tận dụng thời gian một cách tốt nhất có thể, không lãng phí bất kỳ một giây phút nào, bởi lẽ việc hắn cần làm rất là nhiều, nhiều hơn bất cứ một tu luyện giả nào.
“Cánh tay này… thôi thì để nó biến mất vài hôm”
Ngồi trên lưng ngựa, Vô Thường dùng tay phải sờ tay trái như một miếng rẻ rách, thịt xương lẫn lộn, lại nghĩ có “con mồi” giám sát nên không muốn lợi dụng khả năng của Linh Thể để khôi phục lại cánh tay như cũ.
Hắn chỉ đành để nó phế thật cho đến khi hóa Linh Nhân cảnh, khi đó hắn có thể trắng trợn làm lành thương thế, đó cũng là một cái lợi của linh lực khi đã trải qua quá trình chúc phúc của thiên nhiên, của thiên địa ban tặng.
Thế nhưng là hắn không biết, cái này cũng là tùy người, đối với tu luyện giả bình thường thì ít nhất phải là Linh Sư cảnh, còn dưới Linh Sư cảnh thì phải có điều gì đó đặc biệt đến từ Tâm Đan sở hữu hoặc thể chất đặc thù kì dị mới có thể dùng linh lực làm lành tay, chân bị đứt.
Sự khác biệt giữa linh lực Bán Linh Nhân, linh lực Linh Nhân cảnh và linh lực Linh Sư cảnh chân chính cũng là nằm ở đó.
Khoảng giờ sáng hôm sau, Vô Thường liền đứng trước một cánh rừng bạt ngàn cao lớn, bạt ngàn rộng lớn, bạt ngàn xanh tươi, và tuyệt đối yên ắng không tiếng động, yên ắng một cách như khiến người cảm nhận phía trước chính là địa ngục âm ti, vô cùng lạnh lẽo và vắng lặng không bóng người, ở nơi đó chỉ có sương khói mờ ảo tồn tại, giăng đầy khắp lối.
-Á… đù…
Vô Thường nhìn thấy cũng chỉ có thể ngây người như vậy, cánh rừng này thật sự quá u ám. Chốc lát Vô Thường đánh vào mông con ngựa đen một cái nói.
-Quay về đi, cảm ơn.
Nếu không nhờ con ngựa đen to khỏe có khả năng nhịn ăn, nhịn uống ba ngày nhưng vẫn đủ sức chạy, Vô Thường hẳn là giờ còn đang đi bộ. Đến được Bách Thú Lâm, một khi đi vào rừng, mạng hắn có thể sẽ không giữ được, vả lại thiết nghĩ đột phá Linh Nhân cảnh cũng cần thời gian khá lớn, con ngựa đã không còn cần thiết, đuổi nó quay về thành, trở về Nhậm gia là tốt nhất vì dù sao nó cũng đã được huấn luyện cho những trường hợp thế này.
-Híiiii…
Nhảy hai chân trước mạnh lên không rồi hí dài, con ngựa nhanh chóng chạy đi, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn gấp đôi lúc trở Vô Thường đi đến đây.
Nhìn con ngựa đã chạy gần m, Vô Thường quay lại, lần nữa nhìn Bách Thú Lâm.
“Có một thứ lực lượng gì đó ngăn cách bên ngoài và bên trong nhỉ? Ừm, có lẽ là một trận pháp rộng lớn và cực kỳ vững chắc”.
Đặt tay lên không khí, ngay tại vị trí ranh giới giữa bên ngoài và bên trong rừng, Vô Thường rành mạch cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ, hắn suy đoán đây có thể là nguyên nhân mà các yêu thú mạnh mẽ không thể thoát khỏi Bách Thú Lâm để hoạt động theo ý muốn, hay là tấn công vào các thành trì để tìm thức ăn.
Trên cao bầu trời, nằm dài trên một đám mây trắng, nam tử khẽ cười.
-Khu rừng này thật ra chính là một trong rất nhiều nơi, nhiều tụ điểm để đệ tử nhỏ yếu của các tông môn hay đại gia tộc vào lịch luyện, tìm kiếm chút tài nguyên hay cơ duyên nho nhỏ, cũng không có gì là ghê gớm, bên trong chỉ có vài con yêu thú cấp hai đỉnh phong có sức mạnh tương đương với Linh Sư cảnh đỉnh phong trấn thủ mà thôi, không có gì là đáng gờm cả.
-Bất quá điều đánh gờm ở đây chính là việc tiểu tử ngươi lại có thể biết được có trận pháp tồn tại, tay còn chạm đúng vào màn ngăn cách. Xem ra cái Tâm Đan của ngươi thật là có năng lực nhìn thấu các loại sức mạnh, quả là rất thú vị. Nhưng mà tiểu tử đến nơi đây để làm gì, bước vào Bách Thú Lâm thì Linh Nhân cảnh còn khó sống sót trở ra chứ đừng nói một Bán Linh Nhân cảnh a.
Thế giới tu luyện giả là một thế giới cực kỳ ác độc và cay nghiệt. Tu luyện giả mạnh mẽ không những có được sức mạnh to lớn mà còn có các năng lực giác quan cảm ứng được mở rộng một cách kinh khủng. Một cái nhìn xa vạn dặm, một cái nghe dài vạn hải, một cái tâm thần cảm ứng sự chấn động, sự cuồng bạo linh lực rộng lớn triệu mét, không có bất kỳ một món bảo vật nào xuất thế hay là tiên linh, diệu dược trưởng thành nào mà có thể thoát khỏi cảm nhận của họ. Có chăng là họ có muốn nó hay không mà thôi.
Tán tu, những tu luyện giả tự thân bương trải mà không cần bất kỳ một thế lực nào hỗ trợ, họ mạnh mẽ thì đối với những thứ nhỏ yếu họ thấy qua, đi ngang qua sẽ không lấy. Nhưng đối với một tu luyện giả có thế lực lại là một chuyện khác hoàn toàn.
Con người thì vĩnh viễn luôn có lòng tham. Mong muốn hạnh phúc, mong muốn sự vĩnh hằng, mong muốn được bên người yêu thương, mong muốn được thống trị, làm bá chủ, chỉ cần có mong muốn, con người liền có lòng tham để đạt được.
Tu luyện giả mạnh mẽ có tổ chức phía sau, đi ra đường gặp bảo vật, gặp linh dược cùi bắp, hoàn toàn vô dụng với họ, theo lý thì họ không muốn lấy làm gì, thế nhưng họ có tổ chức, họ có những đứa đệ tử, những đứa thuộc hạ, những đứa con cháu còn nhỏ, chúng cần nó, thế là họ cứ lấy, cứ gắp, một móng đều không chừa.
Tổ chức bắt đầu ra đời càng lúc càng nhiều, dẫn đầu mỗi một tổ chức dĩ nhiên đều là cường giả có tên tuổi chấn động tinh cầu. Bản đồ thế giới được hình thành với số lượng được đếm trên đầu ngón tay và quy về các thế lực lớn nhất thế giới nắm giữ, đại lục được phân chia, đất đai được chiếm dụng, phân phát phù hợp với từng tổ chức lớn nhỏ.
Di tích, nguồn tài nguyên khoáng sản, dược vật, bí cảnh,… tất cả đều nằm trên bản đồ và được ký hiệu riêng biệt kèm theo ấn ký phân rõ đã bị thế lực nào chiếm dụng, chiếm đóng, muốn đạt được thì chiến tranh là điều tất yếu.
Thế lực càng lớn, bản đồ càng rộng vì năng lực cường giả mạnh mẽ, khám phá càng được nhiều chỗ, thông tin càng nhiều, tài nguyên càng tươi tốt.
Thế lực càng nhỏ, bản đồ càng hẹp, thông tin càng ít, tài nguyên càng hạn hán, không chỉ thế, có đội khi họ còn là con cờ của các thế lực lớn, bị các thế lực lớn thâu tóm.
Châu Nam thành, không, đúng hơn là Hồng Long quốc chỉ tính là một thế lực nhỏ nhoi bên trong hàng ngàn, hàng vạn thế lực. Tri thức, kiến thức, nền văn mình, các tài nguyên, dược vật nếu không có các thế lực lớn chi nhánh nhỏ như Thiên Long thương hội, Dược Các, Trận Đồ, Bảo Nguyệt Quán... tồn tại bên trong trợ gúp phần nào, Hồng Long quốc không phát triển được đến hiện tại khi mà nguồn tài nguyên có nhưng vì trình độ sức mạnh kém, đoạt không đến tay. Bách Thú Lâm là một ví dụ điển hình.
Bách Thú Lâm là một nguồn tài nguyên rất, rất nhỏ, nó thậm chí còn không được liệt vào bản đồ chính thống, vì nó tồn tại chỉ có mục đích duy nhất là để tu luyện giả non nớt của các thế lực lớn rèn luyện bản thân. Cũng nhờ vậy, các thế lực nhỏ như Hồng Long quốc mới được phép xài chung, nếu nó là tài nguyên lớn, Hồng Long quốc đừng nói việc hít chút khí tức, nhìn thôi cũng rất khó.
Tu luyện giả nhỏ yếu muốn trở nên cường đại trong thời đại này chỉ có hai con đường duy nhất, một là có thế lực lớn bồi dưỡng, hai là vận may to lớn tựa như cách nói dối của Vô Thường về Linh Thể là lụm được linh dược từ trên trời bay xuống. Cách nói dối này hoàn toàn có thể tin tưởng vì ngay cả nam tử ngự mây phi hành bên trên kia, lâu lâu hắn cũng có làm vài lần, đó là khi giết địch nhân và chiếm của cải từ họ, thấy thứ gì không cần thiết liền quăng từ trên trời xuống. Trong quá khứ đã có đôi lần nam tử ném vài cái Linh Đao, Linh Kiếm rác rưởi xuống đất và tạo nên một trận tranh đoạt đầy huyết tinh giữa các thế lực nhỏ.
Đó cũng là phần lớn lý do nam tử tin tưởng Vô Thường không có pháp quyết cổ tu luyện gì, linh dược có hiệu dụng cải tạo thân thể thật có vài loại, xem xét trình độ thân thể Vô Thường bày ra trước mắt, nam tử suy đoán là một loại linh dược hiếm chuyên dùng cho Linh Sư hoặc Linh Nhân cảnh, có thể là Nhục Thân Ngưu thảo.
Đứng bên dưới, Vô Thường đi đến một vị trí rồi thoáng trầm sắc mặt xuống.
“Dựa theo những người bạn mách bảo, nơi đó nằm cách bìa rừng (ranh giới trong và ngoài), tính từ đây là khoảng gần km, không xa nhưng mà với cánh tay này, rất khó để có thể vào”
Yêu thú nếu không đủ mạnh thì đối với khí tức của con người, của tu luyện giả rất khó cảm nhận, nhưng là nếu có mùi huyết tinh, bản năng săn mồi của yêu thú sẽ thức tỉnh, Vô Thường khó có khả năng an toàn lẩn trốn bên trong rừng một khi đã bước vào.
-Hừm, ta nên dùng cách kia vậy. Có hơi dơ bẩn chút nhưng có còn hơn không.
Vô Thường dùng ánh mắt có lỗi nhìn cách tay trái, sau hắn liền nhanh chóng loại bỏ phần áo dính máu ra khỏi cơ thể.
“Xoạc”
Xé hai phần vải ống quần ở hai bên chân rồi cầm trên tay, Vô Thường đi đến một vùng đất khá mềm. Hắn cầm dao điêu khắc xới lên, xới xuống tạo nên một vùng đất mềm nở nang.
Tiếp đến Vô Thường kéo quần xuống, hắn dĩ nhiên là cầm tiểu đệ đi tè, tè lên vùng đất vừa xới lên đó, tạo ra một vũng bùn đất vị khai, mùi nồng.
“Lão thiên của ta, thiết nghĩ hắn có cách nào đó che giấu tốt hơn nhưng lại không ngờ…” nam tử trên cao nhìn xuống thấy tình cảnh Vô Thường làm liền không khỏi lấy tay xoa ngay huyệt thái dương, muốn xóa đi hình ảnh hết hồn này.
Vài chục giây thoải mái qua đi, Vô Thường vội ngồi xuống.
-Mùi sẽ sớm mất, phải nhanh lên.
Vô Thường dùng tay còn lại “nhào bột”, khi đã ưng ý với “vũng bột”, Vô Thường quấn phần vải đầu tiên quanh tay phế kín kẽ, lấy “bột” đắp lên từ bàn tay đến bắp tay rồi dùng phần vải còn lại lần nữa quấn quanh đống “bột” đó. Cuối cùng hắn dùng một phần vải thừa cột chặc đống “bột” với cánh tay trái.
Làm xong tất cả, Vô Thường thu lại lệnh bài thân phận dắt chặt ở lưng quần rồi thận trọng bước qua rào cản trận pháp, bước vào bên trong rừng.
Với hỗn hợp mùi nồng của nước tiểu đồng tử, Vô Thường suy đoán chỉ giúp hắn che giấu được mùi huyết tinh trong vòng cao lắm là một giờ đồng hồ, hết hiệu lực, hắn nếu chưa kịp bổ sung thêm “nước” mà bị yêu thú phát hiện tấn công thì xác định hôm nay vĩnh viễn không thể trở về Châu Nam thành. Hắn phải tận dụng thời gian hết sức có thể.