Bên kia, nghe Tiêu Thần nói, thiếu nữ Tiên Nhã sau vài giây yên lặng, ánh mắt của nàng liền khẽ chuyển, sóng mắt long lanh lấp lấp lánh mê động lòng người đảo quanh một vòng tất cả mọi người, âm thanh tựa tiếng ru của loài hoa đẹp nhất trên đời nhất thời vang lên.
-Trong đây có lẽ chỉ có mình hai vị ca ca trông lớn tuổi nhất và thực lực yếu nhược nhất là chưa rõ thông tin. Nhưng dù vậy Tiên Nhã vẫn xin được mạn phép nói lại từ đầu đến cuối nguyên nhân và nhiệm vụ mà mười người chúng ta lại có mặt ở nơi đây.
Không nói lòng của Vô Thường cảm thấy đau khi bị nói là một trong hai kẻ vừa già, vừa yếu. Chỉ nói là một câu nói bình thường, không có gì đặc sắc nhưng khi được phát ra từ miệng của thiếu nữ nhỏ tuổi tên Tiên Nhã lại khác, nó hoàn toàn như là có một cái ma lực kỳ lạ, hấp dẫn mọi sự chú ý của người khác dù có là nam hay nữ.
Tiêu Thần, Trúc Vi, Quan Vũ, thiếu niên tuổi bị khi nhục, thiếu niên tuổi, thiếu nữ tuổi có mái tóc đen che khuất trán và hai mắt, thiếu nữ tuổi xinh đẹp luôn tỏa ra một ít hàn khí ra xung quanh, thiếu niên tuổi cao m, thiếu niên tuổi sắc mặt từ đầu đến cuối đều luôn âm trầm, Vô Thường. Tất cả đều không tự chủ được mà dõi theo.
Dĩ nhiên trong đó Vô Thường chỉ giả điên, hắn thậm chí còn nhân lúc người khác không chú ý mà đưa tay gãi mông vài phát vì ngứa.
-Trước hết, Tiên Nhã sẽ nói nguyên nhân mười người chúng ta có mặt tại nơi đây, nơi đây là gì…
Và cứ như thế, người con gái sau này được mệnh danh là “Nữ nhân xinh đẹp nhất Nhân tộc” bắt đầu làm sáng rõ tình hình và nhiệm vụ cần thực hiện cho nam duy nhất trong lòng nàng ở thời điểm tương lai không xa và Quan Vũ hiểu.
Sau một hồi vài mươi phút giống như học trò nghe cô giáo giảng bài, Vô Thường nhanh chóng nắm bắt mọi tình hình.
Trong vô tận vũ trụ có phân chia thành tổng cộng giới lớn: Nhân Giới, Quỷ Giới, Ma Giới, Yêu Giới, Tinh Linh Giới, Long Giới, Thiên Hổ Giới, Khí Giới, Mộc Nhân Giới, Hồn Giới.
Có lớn, tức có nhỏ.
Khi xưa vũ trũ vừa mới hình thành, mười giới lớn vẫn chỉ đơn thuần là một không gian sống, không gì đáng nhắc đến. Thế nhưng thời gian dần trôi, tuế nguyệt dần trải, thời đại liên hồi thay đổi, mười giới rốt cuộc sinh ra một tia linh trí nhỏ nhoi.
Mười giới vì có linh trí, linh trí lại rất thấp, chỉ có bản năng sinh tồn và cướp đoạt nên bắt đầu xung đột, tranh giành biên giới lẫn nhau vô cùng ác liệt. Cứ thế tồn tại hàng ngàn năm, mười giới liên tục như những còn thuyền lớn va vào chạm nhau, chúng tuy không phân ra được hơn thua nhưng bên trong mỗi một giới, trước những cuộc chấn động không ngừng nghỉ từ các cuộc va chạm giới, thiên tai, hạo kiếp liên tục được sinh ra bên trong, chúng nhấn chìm tất cả các sinh linh mà chúng đi qua, một sự sống đều không thể tồn tại trước chúng.
Thế rồi lại thêm gần ngàn năm sinh linh trong giới phải trốn chui trốn nhũi trước thiên tai, hạo kiếp, cuộc tranh giành giữa các giới đột ngột dừng lại không rõ nguyên nhân. Sinh linh các giới còn sót lại cực ít một lần nữa lại có cơ hội vươn mình phát triển.
Cho đến vạn năm trước, mười luồng sáng đầu tiên từ bầu trời Nhân Giới hạ xuống rồi mang đi mười vị Linh Nhân cảnh mạnh nhất của Nhân tộc đến một nơi xa lạ. Cuộc tranh đoạt sinh khí giữa các Giới bắt đầu diễn ra lần thứ nhất.
“Tranh đoạt có tổng cộng vòng phân chia bảy cấp bậc tu vi, Linh Nhân, Linh Sư, Tông, Tướng, Tôn, Đế, Thánh, mỗi vòng đều sẽ chọn ra người có thực lực mạnh nhất trong cùng cảnh giới. Cứ mỗi một vòng kết thúc, vòng tiếp theo sẽ diễn ra trong ít nhất năm hoặc cao nhất năm nữa. Khi kết thúc hết bảy vòng, một vạn năm sau lại tiếp tục lần đấu mới”.
Vô Thường điểm lại những điều đáng lưu ý trong bài giảng của thiếu nữ Tiên Nhã.
“Nơi đang đứng là một mảnh đất kỳ lạ không có bản đồ, vì mỗi một vòng đấu, địa phương được đưa đến đều khác nhau. Tại đây có cơ duyên vô tận nhưng cũng có nguy hiểm vô cùng. May mắn cộng thực lực mạnh mẽ sẽ bằng vui sướng, xui xẻo cộng thực lực mèo cào sẽ bằng cái chết”.
“Nếu sắp chết, bản thân có mong muốn buông bỏ thì sẽ được gửi trở về nơi đã được đưa đi, thoát chết, còn nếu không kịp mong muốn mà chết đi thì là chết thật”.
“Trong đây, mọi thứ đồ vật có quyền năng thuộc phạm trù từ Linh Sư cảnh trở lên đều tự động biến mất, khi kết thúc vòng , thoát ra khỏi nơi đây mới được trả lại. Vậy thế méo nào tay ta vẫn đeo nhẫn, người ta vẫn mặc đồ, không lẽ hai cái này đều có giá trị dưới Linh Sư cảnh?”
“Không, có lẽ là do máu của ta. May thật”.
Vô Thường âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhẫn hắn có thể mất nhưng quần áo của hắn tuyệt đối không thể mất. Mất rồi thì hắn lấy cái gì mặc đây? Lá cùng cỏ là đáp án dễ nhất giành cho hắn.
“Chiếc vòng gỗ trên cổ tay, mà có thể không phải gỗ, nó là vật dùng để tính điểm sinh khí mà người đeo kiếm được. Cứ mỗi khi đạt điểm nó sẽ đổi màu, tuy nhiên rất khó để có thể kiếm được điểm. Nếu đạt được đến điểm, Giới của người đạt sẽ lập tức được một phần sinh khí mà không cần phải đợi kết thúc vòng đấu, rồi dựa theo thứ hạng mới phân phát”.
“Trong này để giành sinh khí có hai con đường chủ yếu, đường chính và đường phụ”
“Con đường phụ bao gồm giết quái, mỗi con quái đều sẽ có điểm khác nhau, càng to càng mạnh sẽ càng được nhiều điểm, có thể cao nhất là từ vài trăm điểm đến một ngàn trên một con, bất quá trước nay chưa từng có tộc nào giết được con quái một ngàn điểm”
“Đổi từ đồ vật, tài nguyên đạt được, chỉ cần đưa nó chạm vào vòng tay và động ý niệm, số điểm sẽ tương ứng giá trị của chúng, còn nếu muốn giữ cho bản thân xài thì nuốt vào bụng hoặc giữ cho đến khi vòng kết thúc, lúc ấy trở về cũng sẽ mang theo, thế nhưng có còn sống để mang ra hay không là vấn đề lớn a”
“Là người đầu tiên phát hiện di tích, bí cảnh, đem vòng đánh lên sẽ được cộng trực tiếp điểm sinh khí”
“Cuối cùng, giết được thành viên của tộc khác, mỗi một người tính điểm”
“Con đường chính, đi đến trung tâm mảnh đại lục này, ngồi chờ đợi cho đến khi vách ngăn bình chướng thu hẹp phạm vi hoạt động lại còn trong bán kính km. Sau đó tất cả người có mặt đều phải đánh nhau, đánh cho đến khi chỉ còn duy nhất mười người còn tồn tại trên lục địa, vòng Linh Nhân cảnh liền kết thúc. Vậy ra cái bình chướng sau lưng ta sẽ dần dần thu hẹp lại à?”
Vội quay ra sau lưng nhìn bình chướng mờ ảo, Vô Thường quan sát kĩ dưới đất liền giật nảy mình.
“Nó… nó liếm mất một hàng lá cỏ rồi này. Đệch, liếm gì nhanh vậy cha, mới có nửa giờ thôi mà!”
“Xem ra phải hành động thật nhanh. Mà may mắn một điều, thời gian trong đây trôi qua một ngày bên ngoài lại chỉ trôi qua giờ. Nên có lẽ ta nên lụm hết đồ tốt trong đây rồi mới thoát, lúc đó Ngọc Yên chắc chắn sẽ trở thành Linh Nhân cảnh dưới sự chỉ dẫn của ta”.
“Lời hứa được thực hiện, tình bạn thêm gắng kết, lúc đó ta và Ngọc Yên có thể…”
Vô Thường quay lưng mà liếm liếm môi.
“Thú vị, thật thú vị, ha ha ha hà…”
Vô Thường lấy tay che miệng, che đi nụ cười man rợ chột nở trên môi, không cho ai phát hiện.
Lúc này, giọng nói mỹ diệu âm hoa của Tiên Nhã lần nữa vang lên.
-Vì vậy Tiên Nhã mong mọi người có thể giới thiệu bản thân đôi nét để chúng ta có thể hiểu nhau hơn, lúc hành động đối kháng với quái thú hay là chung tay đấu tranh với các chủng tộc khác đều sẽ được thuận lợi.
-Đúng đó các vị, chắc hẳn mọi người đều được các vị tiền bối hay ân sư của mình nhắc nhở, trong các cuộc chiến đấu, bất kể yêu thú hoặc với tộc khác, chúng ta đều không có sức đánh một đấu một, mười lăm vạn năm qua, chúng ta đều chỉ có kết cục như thế. Do vậy chúng ta cần sự đoàn kết, sự liên minh phối hợp hành động mới có thể chiến thắng chúng, mang về vinh quang, cũng như điểm số sinh khí to lớn cho Nhân tộc chúng ta. Lần này, chúng ta sẽ đặt chân vào bước ngoặt lịch sử giúp Nhân tộc giành chiến thắng, mười người đầu tiên chúng ta sẽ được lưu danh vào sử sách cho đến về sau a.
Thiếu niên tuổi lúc đầu bị Tiêu Thần khinh hục, hắn lần nữa cất tiếng, âm điệu tràn đầy sự hào hùng cùng sự tự tin vững chắc.
Tiếp đó để mọi người không chần chừ lâu, thiếu nữ Trúc Vi là người chủ động giới thiệu bản thân.
-Vậy để ta là người đầu tiên giới thiệu trước. Ta tên Nhậm Trúc Vi, đến từ Thiên giới, có thiên phú sợi xích, sở hữu Mộng Huyễn Tâm Đan, xếp hạng thứ năm trong Linh Nhân bảng của Thánh Vương Điện.
Nhậm Trúc Vi là một thiếu nữ chính xác tuổi, thân cao m, dáng người mảnh khảnh, gương mặt tuyết trắng xinh đẹp, ngực cao, mông vểnh đều đang phát triển rất tốt. Nàng là người duy nhất mặc bộ trang phục xanh lá màu cỏ cây.
Thiếu niên tuổi bị khinh nhục nối tiếp giới thiệu.
-Tại hạ Sở Hoành, cũng đến từ Thiên giới, thiên phú , có Trọng Lực Tâm Đan, hiện xếp hạng thứ trong Linh Nhân bảng.
Thiếu niên này mặc trang phục nâu đen, cao m, ngoài gương mặt tuấn tú có vẻ niềm nở, tươi cười thì cũng không có gì đặc biệt.
-Thánh Vương Điện, Linh Nhân bảng là gì?
Quan Vũ kinh ngạc chợt hỏi. Hai cái này hắn có chút tò mò, vì sao Thiên Tinh tinh cầu của hắn đều không có, chưa từng được trưởng bối nhắc qua thứ có chức năng tương tự, còn về Thiên giới, hắn đoán hẳn là một tinh cầu gì đó bên ngoài tinh không.
-Hi hi, Thánh Vương Điện là nơi chuyên đào tạo những tu luyện mạnh nhất cùng cấp bậc của Thiên giới chúng ta, cũng có thể nói là nơi đào tạo ra những chiến binh đầy đủ năng lực nhất để trở thành người bảo vệ Nhân Giới, chẳng hạn như tham gia cuộc tranh đoạt này như bọn ta. Và cũng đặc biệt nha, Thánh Vương Điện của chúng ta là độc nhất, nếu có tổ chức nào trùng tên đều sẽ bị gỡ bỏ đấy.
-Còn Linh Nhân bảng dĩ nhiên là bảng dùng để xếp thứ hạng tu luyện giả Linh Nhân cảnh của Thiên giới chúng ta. Do nó sử dụng trận pháp to lớn nên đánh giá tu luyện giả cực kỳ chuẩn xác, năm người chúng ta mặt ở đây đều đã là người mạnh nhất Linh Nhân cảnh rồi đấy.
Nhậm Trúc Vi cảm thấy kiêu ngạo và tự hào mà rất nhanh lên tiếng trả lời Quan Vũ.
-Ồ, cảm tạ tiểu cô nương giải đáp. Tại hạ Quan Vũ, sở hữu Lôi Điện Tâm Đan cùng thiên phú sợi xích, đến từ Thiên Tinh tinh cầu.
Quan Vũ tự giới thiệu.
-Tên Quan Vu, Quan Vũ kia, ngươi nghe cho rõ, bản tiểu thư đây không phải tiểu cô nương nghe chưa, gọi ta là Trúc Vi hoặc là Vi tỷ tỷ, Trúc tỷ tỷ.
Trúc Vi chu mỏ đáng yêu ra quát giận Quan Vũ, Quan Vũ nghe thế không những không cảm thấy phiền, ngược lại còn nhìn thấy vẻ đáng yêu của Trúc Vi liền bị ngẩn người một hồi lâu, khiến người đủ kinh nghiệm yêu đương liền hiểu ra phản ứng thích người của hắn.
“Mẹ, lại một tên ấu dâm xuất hiện”
Vô Thường tiếp tục trách mắng người khác khi mà hắn lúc tuổi đã từng làm cái chuyện khó có thể tin tưởng đó là một việc thằng nhóc nên làm.