Vô Thường khẽ nhìn từng khuôn mặt, từng ánh mắt đủ loại sắc thái tập trung về phía mình. Hắn tay trái từ lâu đã bỏ túi quần hòng che giấu chiếc nhẫn, bước chân vừa di chuyển tiến về Mị Lam Ảnh vừa tự giới thiệu bản thân.
-Tại hạ Vô Thường đến từ Bách Lâm tinh cầu (hắn chế). Thiên phú của tại hạ thì chắc các vị ai cũng đều biết cả rồi, nên tại hạ không nhắc đến. Còn Tâm Đan của tại hạ thì chỉ là một cái hỏa diễm màu tím bình thường được tại hạ chuyên dùng để nấu ăn, nướng bánh, ừm, tại hạ thích nấu nướng nên mong các vị đừng chê cười. Ngoài ra, tại cũng rất thích những gì xinh đẹp ví dụ như là…
Nói đến đây, Vô Thường cũng đã đi đến và đứng đối diện với thiếu nữ trông khá rụt rẻ tên Mị Lam Ảnh.
Phừng!
Ngọn lửa tím chợt bùng cháy trên bàn tay phải của Vô Thường nhưng rồi cũng nhanh chóng bị Vô Thường bóp chặc lòng bàn tay lại mà dập tắt đi, đến khi hắn mở lòng bàn tay ra thì nằm trong lòng bàn tay hắn chợt xuất hiện ba cây hoa nhỏ màu tím, có bốn, năm cánh hoa, chúng nhìn rất giống với hoa dại, chính xác phải nói thì hoàn toàn giống với vài cây hoa đang mọc ở dưới chân mọi người.
Vô Thường khẽ cầm ba cây hoa hướng trước mặt Mị Lam Ảnh giơ lên, bản thân thì nhẹ cười nói đầy biểu hiện của anh trai chăm sóc em gái.
-Tặng muội, hãy mạnh mẽ lên.
Đồng thời, hắn cũng truyền âm đến Mị Lam Ảnh một câu nói khiến nàng đứng thân hình ngẩn ra.
“Đôi mắt của nàng rất đẹp, vì sao nàng lại phải che giấu chúng?”
-Cầm lấy đi, nếu không ta ngại chết mất.
Biết rõ Mị Lam Ảnh vốn rụt rè, lại bị ảnh hưởng bởi câu truyền âm nên khó có thể bình tĩnh cầm ba cây hoa dại hắn tặng. Vô Thường tự ý nhét ba cây hoa vào lòng bàn tay ngọc rất mềm mịn của nàng rồi lập tức quay người rời đi.
Tám người kia nhìn hành động kỳ lạ của Vô Thường với Mị Ảnh Lam thì ngoài Quan Vũ giơ ngón cái lên thì bảy người còn lại đều không chú tâm.
Giọng nói kiêu ngạo bễ nghễ của Tiêu Thần lần nữa vang lên.
-Tất cả đều giới thiệu qua, chúng ta đều đã có hiểu biết sơ bộ về nhau. Bây giờ nên đến lúc chúng ta cùng hợp sức để chiến đấu, tìm về điểm sinh khí cho Nhân tộc chúng ta.
-Tiêu Thần ta, chính là người mạnh nhất và hiểu biết nhất ở đây, ta sẽ chính là người dẫn các ngươi…
-Không, ta xin được tách nhóm!
Vô Thường đi được hơn m liền đứng lại, tuy vậy hắn vẫn không quay mặt về chín người, đôi mắt hắn nhìn về con đường bên trái bình nguyên mà thản nhiên nói, điều này không khỏi khiến người khác nhíu mày liên tục.
-Thiên phú của ta thấp kém, chỉ sợi xích thôi, Tâm Đan cũng không mạnh bằng bất cứ một ai trong đây, ta không thích hợp với nhóm.
-Với lại Tiêu Thần huynh đệ, ngươi quá mạnh đấy, ta không chịu nổi uy áp của ngươi đâu. Nãy giờ ta còn đứng đây được là đã cố gắng lắm rồi, nên xin lỗi mọi người, ta muốn tách nhóm để hoạt động tự do hơn, thoải mái hơn, phần tìm điểm sinh khí cho Nhân Giới, Nhân tộc chúng ta, ta xin nhờ hết vào các vị.
Nói xong, Vô Thường hiên ngang một tay vẫn luôn bỏ trong túi quần rời đi.
Thông tin về chín người hắn đã thu thập được đôi chút làm tài liệu tham khảo cho bản thân, ở lại là điều không cần thiết.
-Vô Thường huynh, ta sẽ đi cùng với ngươi, ta ở đây cũng không chịu nổi áp lực vây xung quanh, nó thật sự không hề thoải mái chút nào.
Một số người đang muốn định lên tiếng ngăn căn Vô Thường thì bất chợt Quan Vũ cũng rời khỏi nhóm, vừa nói vừa chạy đến gần bên Vô Thường.
Với những điều Vô Thường thể hiện, cũng như việc truyền linh lực trợ giúp một kẻ xa lạ, không hề quen biết như Quan Vũ, Quan Vũ dù thực lực đứng hạng chót trong đám người nhưng hắn thà đi chung với người tốt Vô Thường có thực lực tương tự còn hơn là ở lại nhóm người chỉ toàn kẻ có thể bóp đầu hắn dễ dàng, đặc biệt là Tiêu Thần, kẻ mà Quan Vũ đã có xích mích từ trước.
Con đường cô độc có thể nguy hiểm, nhưng thà như vậy còn hơn đi giữa bầy hổ.
-Hai ngươi điên rồi, các ngươi có biết nơi này nguy hiểm như thế nào không vậy? Để bổn tiểu thư nói cho các ngươi biết, chỉ cần gặp một con bộ chét thôi cũng đủ cắn chết hai người rồi. Nhanh quay về nhóm, chúng ta đi chung còn chiếu cố được lẫn nhau đấy.
Nhậm Trúc Vi gấp gáp kêu lên, muốn hai người “phế vật” nhất nhóm quay về để không chết oan trong mảnh lục địa này.
Trước khi tiến vào cuộc tranh đoạt sinh khí giữa các Giới, Trúc Vi nàng, Tiên Nhã, Tiêu Thần, Sở Hoành, Điệp Văn Thanh đều đã được các tiền bối, các trưởng lão, các sư phụ nhắc nhở rất nhiều lần về trình độ nguy hiểm của nơi diễn ra tranh đoạt, nó thật sự là rất kinh khủng. Nàng không hề muốn bất cứ một người nào phải chết, vả lại bọn họ vẫn còn đó nhiệm vụ cao cả phải thực hiện, tách ra là điều cực kỳ tệ hại.
“ Chết méo đâu, hù bố mày à, gần chết thì bố bật ý niệm buông bỏ lên sẽ sống thôi, còn là sống tốt nữa cơ” Vô Thường thầm phản bác trong lòng.
Sở Hoành cũng tốt bụng lên tiếng.
-Hai vị đừng dại dột mà hãy suy nghĩ kĩ lại, không bàn cãi nơi này cực độ nguy hiểm mà chúng ta chính là đang thực hiện một nhiệm vụ có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai, vận mệnh của Nhân tộc a. Ta biết hai ngươi không thoải mái vì khí thế của Tiêu Thần huynh nhưng hãy nghĩ cho Nhân tộc chúng ta mà chịu đựng chút ít, dù sao thì hợp lực lại sẽ có cơ hộ sống sót cao hơn ở một mình.
-Xin lỗi các ngươi nha, ta… ta cũng muốn được tách nhóm, ta nghĩ đi với hắn sẽ tốt hơn với các ngươi.
Sở Hoành vừa dứt câu, Mị Ảnh Lam với mái tóc che mắt nhất thời rụt rè nói, bản thân cũng liền nhảy một bước thật dài đẹp, phiêu động như tiên nữ đến bên cạnh Vô Thường.
-Không nên a…
-Không cần ngăn!
Trúc Vi và Sở Hoành định tiếp tục ngăn cản thì giọng nói đầy kiêu ngạo tự tin của Tiêu Thần vang lên.
-Ngay từ đầu ta đã sớm biết sẽ có những loại người như vậy tồn tại, chúng ta cũng không cần. Trúc Vi muội, muội không cần quản ba người họ, có họ trong nhóm hay không cũng như nhau mà thôi. Niềm vinh quang, niềm hy vọng của Nhân tộc chỉ có thể dựa vào bảy người chúng ta.
-Đi thôi, có lẽ các tộc khác đều đã có điểm số đầu tiên, chúng ta cũng sẽ có điểm đầu tiên. Lần này, chúng ta nhất định vượt qua lịch sử cha ông, đoạt về những thứ nên thuộc về Nhân tộc.
Tiêu Thần mang theo vẻ tự tin vô hạn bước chân về hướng cánh rừng rậm rạp phía trước.
-Hừ.
Diệp Tuyết Băng hừ lạnh khinh thường với ba người Vô Thường rồi cũng bước theo Tiêu Thần. Có Tiêu Thần hạng Linh Nhân bảng cùng thiên phú sợi xích dẫn đầu, nàng cảm thấy khá yên tâm, sự mong chờ của các các vị sư phụ, sư bá gửi gắm về tương lai tươi sáng của Nhân tộc sẽ không bị nàng làm thất vọng.
-Nhưng mà…
Nhậm Trúc Vi muốn nói thêm thì liền bị tiếng thở dài của Sở Hoành ngăn cản.
-Đi thôi Trúc Vi muội, muội xem bọn họ có phải đang lắng nghe chúng ta khuyên nhủ hay không?
Nhậm Trúc vi tức thì nhìn kỹ lại hướng Vô Thường, thấy ba ngươi quay qua quay lại nói chuyện gì đó, căn bản nãy giờ nào có chú tâm gì lời sau lưng của bọn họ.
-Đi thôi, mặc kệ bọn họ đi, đó là con đường họ chọn.
Nói lời cuối với Trúc Vi, Sở Hoành hướng theo Tiêu Thần và Diệp Tuyết Băng rời đi.
Nối tiếp Sở Hoàng, Trần Hùng, Điệp Văn Thanh cũng xoay người theo hướng của Tiêu Thần.
Nhậm Trúc Vi yên lặng nhìn nhóm người Tiêu Thần đã đi được m, lại quay người nhìn nhóm ba người Vô Thường đang đứng yên một chỗ nói với nhau điều gì đó có liên quan đến nấu ăn, bánh nướng.
-Cầu cho các ngươi gặp quái thú ăn thịt các ngươi đi, hừ.
Bực bội trong người một câu, Nhậm Trúc Vi cuối cùng bước đi về chỗ bọn người Tiêu Thần.
Bất quá cũng ngay đúng lúc Trúc Vi bước đi này, một bóng hình vàng nhạt chợt xoẹt qua ánh mắt của nàng, bay thẳng về hướng của ba người Vô Thường.
-Tiên Nhã tỷ, tỷ cũng tách nhóm theo ba kể yếu nhược này sao?
Trúc Vi tức thì kêu lên.
-Hử?
Tiêu Thần đang đi ở đằng trước nghe được cũng tức thì nhíu mày nặng dừng bước, gương mặt lạnh lùng của hắn nhìn ra hướng của Vô Thường ở đằng sau với ánh mắt đầy sự bất thiện.
-Cũng được, tuy nói Linh Nhân cảnh chúng ta không cần phải ăn uống nhưng mà thức ăn ta nấu rất ngon…
-Vụt!
Vô Thường đang mãi mê nói chuyện với Quan Vũ và Mị Ảnh Lam về cuộc sống sau này thì bỗng bóng hình nhỏ nhắn, xinh đẹp của Phượng Tiên Nhã xuất hiện bên cạnh. Đồng thời hắn cũng cảm nhận đến ánh mắt bất thiện của Tiêu Thần nơi xa liền vội dừng lại cuộc trò chuyện, hắn hướng Tiêu Thần hét lên.
-Này, khoan đã Tiêu Thần huynh đệ, cái này là Tiên Nhã tiểu thư tự động đi đến, ta không có làm gì đâu a, đừng giận cá chém thớt.
Chỉ một câu nói, một hành động, Vô Thường lập tức đánh ngã hết hình tượng “anh trai”, “người tốt bụng” trước mặt Quan Vũ, Mị Ảnh Lam cùng Phượng Tiên Nhã, khiến ba người này không khỏi có ý niệm “liệu đi chung với hắn là lựa chọn đúng đắn?”
Bên kia, Tiêu Thần không chú tâm lời hay hành động của Vô Thường, hắn tập trung chú ý lên Phượng Tiên Nhã mà quát lớn.
-Tiên Nhã muội, muội như vậy là ý gì, đã quên mất nhiệm vụ, trọng trách của chúng ta rồi hay sao?
Chỗ Vô Thường, Tiên Nhã âm thanh như hoa nhưng lại đã có thêm phần lạnh nhạt nói.
-Tiên Nhã chưa bao giờ quên trách nhiệm của mình, Tiên Nhã chỉ là không thích đi chung với một người như ngươi mà thôi. Vả lại với thực lực của Tiên Nhã, Tiên Nhã sẽ trợ giúp được Vô Thường ca ca, Quan Vũ ca ca và Lam tỷ tỷ, không để họ gặp nguy hiểm.
-Nực cười, ta đã nói không cần quan tâm ba tên phế vật là không cần quan tâm chúng. Ngươi sau này là thê tử của ta thì tất nhiên phải nghe theo ta, đi theo ta. Mau quay về đây!
Tiêu Thần lạnh giọng quát, khí thế cũng đã bộc phát lớn, tản mát mạnh mẽ ra xung quanh khiến đám người Sở Hoành, Diệp Tuyết Băng nhiễu nhãi mồ hôi vì chịu áp lực lớn do khí thế bản thân thua kém Tiêu Thần.
-Đó là sau này, hiện tại Tiên Nhã vẫn là Tiên Nhã, không phải thê tử của ngươi.
Tiên Nhã một bộ cứng rắn đáp, thế nhưng cơ thể lại tự dưng núp sau lưng Vô Thường, Vô Thường né trái, nàng qua trái, hắn né phải, nàng qua phải, rồi tay nàng cũng chợt nắm chặc áo khoác đen hắn, không cho hắn di chuyển nữa, đôi mắt bảo thạch hút hồn kia lộ vẻ hờn dỗi nhìn hắn, hơi nước bên trong ẩn ẩn hiện hiện. Điều này khiến Vô Thường âm thầm có cảm giác không hề ổn.
Vô Thường ý định ban đầu chỉ là cần dắt theo Mị Ảnh Lam cùng với tên biết nghe lời là Quan Vũ để tạo nhóm nhỏ hoạt động, làm một cái đội trưởng tốt, nên ngay từ đầu hắn đã bày sẵn kế hoạch đối thoại, hành động để hai người tự lọt lưới. Còn tiểu cô nương nhỏ tuổi này hắn không có cần a, lỡ mà tên Tiêu Thần kia nổi khùng đánh đến, Vô Thường thật sự không muốn giết người, đặc biệt là những mầm móng tốt của Nhân tộc, của Nhân Giới hắn.
.......