Bên cái ao nhỏ, Vô Thường tính toán những món sẽ nấu nướng.
Một con gà rừng cho hắn một nồi canh hầm.
Hai con chim lớn cho hắn hai món nướng.
Gần một chục cây cỏ có chứa chất tinh bột cho hắn một vài cái bánh thơm ngon.
Và vài mươi cây dược vật giúp hắn có một ấm trà thanh nhàn.
Cuối cùng, một vài thực vật sẽ hóa thành một cây kem cho Phượng Tiên Nhã.
“Hừm, vậy trước hết làm ra một ấm trà để họ nhấm nháp, tĩnh an đầu óc”.
Vô Thường nghĩ vậy liền lấy ấm trà có nắp bằng gỗ từ nhẫn giới ra, ngón tay chỉ vào dòng nước hồ, một lượng nước bay lên.
-Thiêu đốt.
Sử dụng linh lực và Thiên Địa Nhãn, Vô Thường chớp mắt loại bỏ tạp chất, tiêu diệt vi sinh trùng, đun sôi nước rồi dẫn nước đi vào ấm trà.
Tiếp đó, Vô Thường lấy ra khá nhiều loại lá cỏ khác nhau cầm chặt trong lòng bàn tay nắm chặt lại trong một giây, khi mở ra thì tất cả đều đã trở nên khô héo. Vô Thường tức thời bỏ tất cả chúng vào ấm trà có nước nóng.
-Phừng!
Ngọn lửa tím nơi tay Vô Thường nuốt trọn bình trà, bên trong bình, nước và lá dược vật khô héo đang được Vô Thường nhẹ nhàng chưng cất.
Linh lực tạo ra lửa, nước hay băng, chúng chỉ có thuộc tính nóng, ướt, lạnh chứ không phải lửa, nước uống hay băng (nước đá) thật sự, chúng có thời gian tồn tại và biến mất. Vì vậy nên Vô Thường không thể tự tạo băng thật, hay là nước để uống.
Để làm một ấm trà, mà nói chính xác thì để là một loại nước uống tựa như trà, Vô Thường không cần phải tuân theo bất cứ quy tắc chưng cất nguyên vật liệu hay là chọn nước bỏ vào ra sao. Cái Vô Thường cần chỉ là một loại nước có mùi thơm nhẹ, hít vào khoan khoái tinh thần, có vị dịu hơi nồng, nhấp vào cho cảm giác thanh ngọt, đậm đà vị tươi của dược liệu, cùng với đó là hiệu quả tốt cho sức khỏe. Cho nên là Vô Thường cứ làm theo cách của hắn, không cần phải bài bản mệt nhọc.
Lấy nước ở ao, Vô Thường dùng linh lực triệt tiêu đi một vài thứ có hại cho sức khỏe, giữ lại vị thanh ngọt thiên nhiên của nước ao.
Lấy nhiều loại lá cỏ, với mỗi loại Vô Thường đều đã phân tích cấu kỹ cấu trúc, chức năng của chúng, đồng thời ngay lúc nắm chặt tay lại, hắn cũng đồng thời triệt tiêu đi một số thành phần có hại hoặc thành phần mà nếu đem trộn vào với nhau sẽ tạo ra một vị lạ, một vị mà hắn không mong muốn. Nắm chặt tay, hắn dùng linh lực tạo ra ánh năng cực hạn để làm héo dược vật.
Chưng cất bình trà, đây là giai đoạn công phu nhất của Vô Thường.
Vô Thường dự là với Thiên Địa Nhãn, Tâm Đan thứ hai cho hắn khả năng suy diễn chính xác mọi thứ cùng với cái đầu của Vô Thường, Vô Thường sẽ dò xét và đưa nước trà (trong ấm trà) về dạng nguyên tử, phân tử, lúc đó Vô Thường sẽ dùng Thần thông “Phá Vỡ” để phá những phân tử thành nguyên tử và dùng Thần thông “Kết Hợp” để hợp nguyên tử thành phân tử. Từ đó, Vô Thường sẽ có một ấm trà với các phân tử nước trà chỉ có lợi chứ không hề có hại.
Khả năng suy diễn chính xác: tức là khả năng sẽ cho người biết được khi họ bỏ tiêu và muối trộn vào nhau sẽ thành thứ gì (muối tiêu).
Đồng thời, đây cũng là một minh chứng cho sự kết hợp hai nguồn kiến thứ (thế giới pháp thuật và thế giới tu luyện) hết sức thông minh của Vô Thường, của một con quái vật vô cùng kinh khủng.
Bất quá dự tính của Vô Thường là một chuyện nhưng thực tế lại là một chuyện khác.
“Có rất nhiều số nguyên tử, phân tử chưa mã hóa được, nhưng không sao, có Tâm Đan thứ hai bổ trợ, sẽ rất nhanh thôi” Vô Thường thoáng cái nhíu mày rồi lại rất nhanh trở nên bình thường an tĩnh.
Đối với nước và những vật liệu bình thường, không bị nhiễm linh khí hay khí gì đó có liên quan đến sức mạnh của một tu luyện giả, Vô Thường rất dễ nhận biết, nhưng nếu đã có linh khí hay khí cao hơn như tựa linh dược, linh thảo, cấu tạo của chúng sẽ là những nguyên tử, phân tử của chúng vô cùng mới lạ, Vô Thường chưa thể hiểu ngay được mà cần phải có một tiến trình suy diễn, phân tích dưới sự trợ giúp của Tâm Đan thứ hai.
Giả sử Nước là HO, vậy linh tuyền sẽ là smadàhhjsjbsksndnffđkkdd….djdjjsskdk
Do vậy, có lẽ bình nước trà này sẽ không đạt được sự hoàn mỹ như hắn mong muốn, bởi lẽ bên trong vài chục dược vật hắn bỏ vào, có ít nhất là chục cây dược vật có chứa linh khí, linh lực hoặc có khả năng hấp thụ linh khí dù rất ít.
Tuy không nói thẳng mạch truyện (vì cho nó bí ẩn), nhưng đây là một trong vài chức năng cơ bản của Tâm Đan thứ hai (khi Vô Thường đột phá Linh Nhân cảnh, hắn đã có thể hiểu được các nguồn gốc sức mạnh khi bị Tâm Đan thứ hai nuốt vào. Nếu để ý kỹ chi tiết này, một số bạn có lẽ đã đoán ra được công năng cho phép “nhìn thấu hay suy diễn,…” của Tâm Đan này.
Một phút trôi qua.
“Thôi, chịu, cút”.
Qúa nhiều chất, quá nhiều phân tử, nguyên tử cần hắn đi phân tích, đòi hỏi hắn cần phải bỏ nhiều thời gian để nghiên cứu mới thành. Lại nhìn về tương lai xa, khi hắn càng tăng tu vi cảnh giới, dược vật hắn xài lại cần phải thêm mạnh mẽ, vậy cũng tức là cấu trúc của dược vật đó lại càng thêm phức tạp hơn nữa, cho nên Vô Thường đành phải bỏ, không bỏ không được.
Cũng may là hắn còn đó khả năng “nhìn thấu bản chất” của mọi vật đến từ Tâm Đan thứ hai, nên hắn vẫn biết được chất nào lợi, chất nào hại trong nước trà để loại bỏ. Thành ra ấm nước trà của hắn nhìn chung vẫn ổn, chỉ có lợi, không hề có hại và lại còn ngon miệng, thanh tỉnh người.
-Phực.
Dừng lại ngọn lửa tím, Vô Thường đặt bình trà sang một bên.
“Tiếp theo sẽ là cây kem của tiểu Nhã xinh xắn, đáng thương và… tội nghiệp”.
Từ cuộc tranh cãi với chồng tương lai Tiêu Thần, Vô Thường đã đoán ra tám chín phần là Phượng Tiên Nhã bị ép phải lấy Tiêu Thần vì một lý do gì đó, chẳng hạn như gia tộc nàng bị gia tộc Tiêu Thần thâu tóm hay thứ gì đó đại loại tương tự. Bất quá tất cả đều đéo liên quan tới hắn nên hắn không rãnh phân chia tâm tư cứu vớt nàng, cứu vớt một bông hoa mẫu đơn diễm lệ có thể mê hoặc được cả vạn vật, trừ hắn.
Vô Thường từ trong nhẫn giới lấy ra một ít trái nhỏ to bằng trái nhãn, vài cây dược liệu có thường phẩm và có cả chứa linh lực bé yếu.
Để tạo kem cho Phượng Tiên Nhã, Vô Thường sẽ làm trong sáu bước.
Bước đầu tiên, Vô Thường dùng linh lực tạo thành một cái ly có dạng hình chữ nhật.
Bước thứ hai, Vô Thường loại bỏ các thành phần có hại, cũng như thành phần mang lại hương vị tệ hại đi. Sau đó hóa thành phần còn lại thành bột bỏ vào ly linh lực.
Bước thứ ba, Vô Thường thêm nước đã qua thanh lọc trở nên tinh khiết đổ đầy vào ly. Dùng linh lực đập kín lại và lắc đều lên.
Bước thứ tư, mở nắp ly, cắm một que gỗ rộng chừng cm dạng hình chữ nhật vào hỗn hợp nước kỳ lạ khi bột đã hoàn tan vào nước.
Bước thứ năm, đóng băng hỗn hợp lại (vì có nước, nên đóng băng được), biến nó thành kem.
Bước thứ sáu, đưa cây kem cho Phượng Tiên Nhã cùng với một nụ cười dịu dàng của một người lớn dành cho tiểu cô nương bé nhỏ.
-Tốt.
Xong xuôi mọi chuyện, Vô Thường áo trắng dài tay cầm trên tay trái là ấm trà, trên tay phải là cây kem có màu hồng hồng pha chút xanh lục quay trở về bàn ba người Quan Vũ.
-Mà cái lúc khi tự dưng xuất hiện một con hổ lớn như thế này nè, ta vốn dĩ chỉ là Phàm Nhân cảnh sao có thể đánh lại nó đây, thế là ta xoay người chạy…
-Đây là một ấm trà thuốc, có thể khiến tinh thần thoải mái chút ít, giảm bớt áp lực.
Đang lúc Quan Vũ kể chuyện thì hắn bỗng dừng vì phát hiện Vô Thường đi qua.
Vô Thường đi đến nơi liền vội đặt ấm trà giữa bàn nói.
Sau đó Vô Thường quay người sang Phượng Tiên Nhã, đưa cho nàng cây kem vừa làm.
-Lúc trước có hứa với Tiên Nhã tiểu thư, nay ta liền lấy ra một cây kem trong nhẫn giới để thực hiện lời hứa.
Hắn không nói ra là hắn tự tay làm, bởi cây kem có dấu hiệu của “băng”, tức là chỉ có người có Băng Tâm Đan mới thực hiện được, vậy chẳng khác gì hắn tự khai bản thân hắn ngoài Hỏa Tâm Đan còn có Băng Tâm Đan.
Tuy ba người Quan Vũ biết được cũng sẽ không tạo nên nguy hại gì đối với hắn, nhưng hắn không muốn để lộ ra ở lúc này.
-Chúc Tiên Nhã tiểu thư ngon miệng, à mà cây kem khi được lấy ra khỏi nhẫn giới nó sẽ tan chảy thành nước rất nhanh, tiểu thư không nên đợi lâu, hãy thưởng thức ngay đi.
Chỉ là để lại một nụ cười mỉm với Phượng Tiên Nhã rồi quay trở về cái ao nhỏ, Vô Thường liền đã khiến tiểu nữ đáng yêu này tim đập nhanh, tay ngọc vô thức cầm lấy que kem ở tay hắn.
-Ưm, cảm ơn…
Đợi Vô Thường đã đi xa, Phượng Tiên Nhã mới tỉnh người, thôi không dõi theo bóng lưng hắn mà cảm ơn rất nhỏ, sau đó liền đưa cây kem lên trước mặt quan sát.
Mị Ảnh Lam kế bên nhìn Tiên Nhã, Vô Thường, môi có chút giật giật nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
Còn Quan Vũ thì không hiểu gì bởi sắc mặt của Tiên Nhã đều ẩn dưới chiếc khăn lụa che mặt. Hắn lúc này chỉ là nhìn chằm chằm cây kem xem có gì đặc biệt, kỳ lạ, công dụng thế nào.
Phượng Tiên Nhã nhìn cây kem tỏa hương mát lạnh.
“Có mùi thơm, cứng lạnh tựa như băng, ý hắn là muốn ta ăn nó?”
Suy nghĩ một hồi, Phượng Tiên Nhã liền quyết định ăn cây kem. Tay ngọc của nàng khẽ hé khăn lụa, tay còn lại nhẹ đưa cây kem lên miệng.
-Hừ!
Bất quá ngay tại lúc này thì Phượng Tiên Nhã đột nhiên đổi tính, nàng bỗng giận dữ quăng mạnh cây kem xuống đất một cách đầy lạnh lùng.
Hành động này lập tức khiến Quan Vũ đang cố ngắm nhìn gương mặt thật của Tiên Nhã ẩn sau khăn lụa lập tức cứng mặt hẳn lên, hắn hoàn toàn ngu người với hành động của nàng.
-Ta… ta…
Phượng Tiên Nhã sau khi quăng cây kem thì cũng ngẩn người, đôi mắt to tròn lấp lánh những giọt lệ châu đang hội tụ của nàng ngơ ngác nhìn xuống dưới đất, nhìn cây kem đã vỡ thành từng mảnh nhỏ tung tóe bên dưới vì dùng lực quá mạnh.
“Á đù…”
Vô Thường tuy là bên kia cái ao nước nhưng đều rõ ràng tình hình bên này, hắn chỉ trợn mắt một cái sau đó không quan tâm nữa, tập trung làm bánh, nướng chim, hầm canh gà.
Tầm hơn phút sau, Vô Thường tay cầm hai cái chim xuyên que vàng giòn bay bổng mùi thơm, một giỏ gỗ chứa cái bánh tròn phưng phức hương vị và một nồi gỗ có đậy nắp lơ lửng trước người mà đi đến chỗ ba người Quan Vũ.