Còn may là Vô Thường đang bị điều khống thần trí, không có lý trí riêng của mình, chứ nếu không có khi con cổ long của hắn lại đột nhiên bùng nổ cắn rách quần, vươn thẳng thân mình đâm chạm đến nơi mật ngọt thần bí của Mị Ảnh Lam, khiến nàng sợ hãi, giật mình rời mông đi.
Ngồi trên đó, Mị Ảnh Lam nhìn gương mặt Vô Thường đang cố nhúc nhích, ánh mắt khẽ giật như muốn khôi phục lại tâm trí, Mị Ảnh Lam có chút không ngờ và tiếc nuối, nàng cười nhẹ nói.
-Hi hi, chàng quả nhiên rất mạnh đấy.
-Thiếp kể từ lúc khai mở được Khống Tâm Nhãn, điều khiển tâm trí người khác thì chưa có bất kỳ một ai có thể thoát ra được chỉ trong vài mươi phút ngắn ngủi, dù có là đại năng Thánh Cảnh. Vậy mà đối với chàng, chỉ qua hơn phút chàng đã có năng lực dần lấy lại thần trí rồi, chàng quả thật rất mạnh, rất xứng đáng làm phu quân tương lai của thiếp.
-Ưm, có lẽ chàng sẽ tỉnh lại nhanh thôi, nên thiếp cũng đến lúc phải dùng đến Tình Huyết, bí pháp gia truyền của gia đình thiếp rồi.
Dứt lời, Mị Ảnh Lam khẽ nhắm mắt tập trung, chỉ vài giây sau, một dòng máu dài hẹp nhìn như giun chạy từ tim nàng lên đến cổ rồi nằm ngay ngắn trong cái miệng nhỏ nhắn, ngọt như mật của nàng.
Thứ gọi là “Tình Huyết” này, là một giọt máu được Mị Ảnh Lam nuôi ở trong tim mình ngay từ khi còn nhỏ. Giọt máu này là thứ mà nàng sẽ phải trao cho người nam nhân duy nhất mà mình yêu thương, muốn được ở bên hắn trọn đời, muốn được hắn yêu thương mình trọn kiếp, chung thủy và không thể yêu nữ nhân khác ngoài chính nàng.
Đây là một bí pháp bất truyền người ngoài cực kỳ nổi danh với khả năng vô cùng đáng sợ của gia tộc Mị Ảnh Lam mà không có bất kỳ một tổ chức to lớn nào của Hoàng Hà tinh cầu, Hoàng Hải ngân hà không biết đến. Nó là căn nguyên, là báu vật, là cơ nghiệp của Mị gia, không có nó, Mị gia không thể phát triển hùng vĩ cho đến hiện tại.
Tương truyền, thời tổ tiên gầy dựng nên gia tộc của Mị gia không mạnh mẽ, nhưng nhờ và bí pháp “Tình Huyết” hay cũng có thể gọi là “Phu Thê Tình Huyết”, tổ tiên của Mị gia dựa sự xinh đẹp của bản thân (nữ) cùng với “Tình Huyết” đã lập ra mưu kế và cưới về được một nam nhân có tư chất khủng bố, gia cảnh sau lưng lại vô cùng to lớn. Từ đó, dưới sự hỗ trợ của phu quân, vị tổ tiên của Mị gia dần dần gầy dựng thế lực cho riêng mình, dạy dỗ con cháu bất kể là nam hay nữ trong gia tộc về “Tình Huyết”, khiến đám con cháu dù tư chất rất tệ nhưng vẫn câu dẫn về nhiều nam nhân, nữ nhân có thiên phú xuất sắc, lại có gia cảnh khủng bố sau lưng cho gia tộc.
Mị gia cứ thế trở thành một đại gia tộc đứng hạng nhất nhì trên Hoàng Hà tinh cầu.
Mị Ảnh Lam lúc này chính là đang muốn cho Vô Thường nuốt vào Tình Huyết của mình, khiến Vô Thường vĩnh viễn chỉ yêu thương một mình nàng.
Mị Ảnh Lam trong miệng nhỏ ngậm Tình Huyết, nàng đưa mông nhích lên vùng bụng Vô Thường, cả người từ từ cuối xuống hôn lên bờ môi đang mấp máy như đang rất muốn tỉnh lại của Vô Thường, truyền Tình Huyết vào bên trong.
-Ưm.
Môi chạm môi, Mị Ảnh Lam khẽ rên nhẹ một tiếng, ánh mắt ngập nước chứa đầy sự yêu thích, mê luyến, ngọt ngào nhìn Vô Thường, chiếc lưỡi đỏ mềm, thơm tho của nàng đi đến, cạy bờ môi đang đóng của hắn ra, Tình Huyết từ trong miệng nàng lập tức nhiễu xuống miệng hắn cùng với nước mật ngọt trong miệng nàng không ngừng chảy xuống, tràn ngập vào miệng của Vô Thường.
Có lẽ vì không có kinh nghiệm hôn hít “cháo lưỡi” nên Mị Ảnh Lam chỉ có duy nhất một động tác như vậy, hôn xuống Vô Thường chỉ đơn giản bấy nhiêu nhưng lại khiến nàng rất hạnh phúc, thỏa mãn, ánh mắt lam bích hình “cỏ bốn lá” của nàng đều trở nên mông lung hư ảo, tràn ngập sự vui sướng say mê.
-Tiểu mỹ nhân, ngươi nếu muốn chơi thì để ta với ngươi.
Âm thanh nào đó mà Mị Ảnh Lam không thể nghe thấy vừa dứt lời, Mị Ảnh Lam đang vui thích đặt môi lên môi Vô Thường thì bỗng nhiên Vô Thường bùng lên, bờ môi im lặng của hắn chợt cử động bất thường rồi thình lình ngậm chặc lấy môi dưới ngọt như kẹo của Mị Ảnh Lam mà mút mạnh đến. Hai bàn tay to bên dưới cũng lộng hành, không ngừng cử động vút ve khắp thân thể ngọc ngà của Mị Ảnh Lam, mỗi nơi đi qua đều khiến Mị Ảnh Lam run giật liên hồi.
-Ưm…
-Ưm…
Bất ngờ bị tấn công theo một cách không lường trước, Mị Ảnh Lam lúc đầu liền giật nảy mình, miệng tuy không thoát khỏi cặp môi mạnh mẽ của Vô Thường nhưng lại mở to ra nhìn về ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ của Vô Thường.
“Hắn… hắn chưa tỉnh mà, tại sao… tại sao lại…”
-Ứm!
Chưa kịp nghĩ ra vì sao Vô Thường chưa thoát ra được Khống Tâm thuật của bản thân lại có thể làm ra hành động không phải do nàng mệnh lệnh, Mị Ảnh Lam bỗng rên một tiếng lớn khi bàn tay Vô Thường bất ngờ đã chui qua lớp váy dài xanh của nàng, luồng lách vào bên trong da thịt trơn bóng nõn nà như sữa của nàng mà mò mẫn.
-Ưm.
-Ưm.
-Ưm.
Xấu hổ, sợ hãi, thân thể lần đầu tiên bị đ-ng chạm, bị sờ mó đến những nơi hết sức mẫn cảm khiến Mị Lam Ảnh rung lên liên hồi cùng với những âm thanh đầy khiêu gợi khiến nam nhân bị kích thích chỉ muốn móc tiểu đệ đệ ra “đâm, phá” vào người nàng.
-Ưm… ưm…
Mị Ảnh Lam hoảng hồn cố sức vùng vẫy thoát ra, hai tay mềm yếu liên tục chống vào ngực Vô Thường mà đẩy lên, mong muốn nâng cơ thể, hoặc ít nhất là nâng bờ môi thoát ra khỏi sự xâm chiếm của Vô Thường. Bất quá hành động này của nàng quá yếu, không thể khiến nàng thoát ra khỏi vòng tay to khỏe đang ôm gọn lấy thân thể của nàng.
Mị Ảnh Lam dần dần trở vô lực, miệng nàng thì bị môi Vô Thường xâm thực, mút lấn ở môi trên, ở môi dưới rồi cuối cùng bị hắn dùng lưỡi to của mình cuốn lấy chiếc lưỡi thơm nhỏ của nàng, hai môi trắng trợn mút lấy trong sự vô lực chống đỡ của Mị Ảnh Lam.
Dùng linh lực để đả thương Vô Thường mà thoát ra? Nhưng hắn là nam nhân của nàng, nàng không thể làm như vậy, nàng chỉ có thể im lặng, mặc đôi môi của hắn, mặc bàn tay của hắn càng thêm kích thích “nguồn nước” trong nàng trỗi dậy. (Nước gì thì tự hiểu).
Vài mươi giây qua đi, Mị Ảnh Lam gục ngã, nàng không còn sức chống cự lại nữa, cứ thể để mặc Vô Thường muốn làm gì thì làm. Trong đầu nàng liên tục hiện lên những câu hỏi kỳ lạ.
“Mắt hắn vẫn đờ đẫn mà, nhưng tại sao hắn lại có khả năng cử động trong khi ta chưa ra lệnh. Vả lại những động tác này…”
-Ứm!
Tay Vô Thường khẽ chạm vào lưng nàng, trúng đúng ngay một điểm nhạy cảm khiến Mị Ảnh Lam phải run người rên lên đầy mỹ diệu.
“Không lẽ đây là trạng thái “Vô Thức” mà gia gia đã từng nhắc đến?”
Vô Thức, một trạng thái chiến đấu được xem như là đỉnh phong nhất của thế giới Tu luyện, một trạng thái mà chỉ với một cái ánh nhìn, một cái liếc mắt tu luyện giả đều đã nắm rõ từng bước đi, từng bước di chuyển của đối phương, từ đó tung ra các dạng chiêu thức vừa quỷ dị, vừa phá hủy hết mọi chiêu thức mà đối phương tung ra (điều kiện là hai người có sức mạnh ngang nhau). Đặc biệt hơn, tu luyện giả sở hữu trạng thái Vô Thức thì cơ thể họ dù có mất đi ý thức, mất đi suy nghĩ (bất tỉnh), chỉ cần trong cơ thể họ còn có sức mạnh tồn tại thì cơ thể họ vẫn sẽ tự động vùng dậy chiến đấu, chiến đấu mà không cần não bộ điều khiển, không cần đôi mắt để nhìn, họ vẫn luôn chiến đấu một cách đầy khủng khiếp và chuẩn xác vô cùng, hoặc cũng có thể là họ làm một việc gì đó thường nhật tựa như chuyện ân ái nam nữ giống Vô Thường lúc này. Đó mới chính là sự đáng sợ nhất của trạng thái Vô Thức.
Về sau lại chi tiết.
Vô Thức, trạng thái mà bất kỳ một tu luyện giả tài năng nào cũng mong ước đạt được, bất quá trong suốt lịch sử trăm vạn năm trở lại đây thì chưa một ai luyện thành, nó có lẽ chỉ tồn tại trong các truyền thuyết thời cổ đại, thời xa xưa của Nhân tộc.
“Nếu vậy thì nam nhân này… nam nhân này không phải là hoàn mỹ quá mức rồi hay sao?”
Nghĩ đến đây, Mị Ảnh Lam mặc kệ lưỡi Vô Thường vòng quanh hết miệng của mình mà liếm láp, nàng mắt đẹp lại tăng thêm yêu thương, chiếm đoạt đối với hắn, đôi mắt chấp chứa nhu tình mật ý nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng, Mị Ảnh Lam lần đầu tiên đáp trả Vô Thường, bờ môi của nàng, chiếc lưỡi thơm ngon của nàng bắt đầu phối hợp với Vô Thường, đáp trả lại sự giày xé của hắn từ nãy đến giờ.
Đôi môi của cả hai người hòa quyện vào nhau…
“Hắn đã nuốt Tình Huyết của ta, hắn là nam nhân của ta, sẽ chỉ trọn đời yêu thương mình ta!”
Trong đầu Mị Ảnh Lam đinh ninh chắc chắn như vậy, hai cánh tay mềm yếu của nàng lần nữa quay lại cơ thể Vô Thường mà xoa nắn, vuốt nhe hưởng thụ, nhất hai bộ ngực nở nang, săn chắc của hắn.
-Híiii!
Bỗng lúc này thì đôi bàn tay to lớn của Vô Thường đã luồng qua được áo nhỏ của Mị Ảnh Lam, chạm vào một điểm da nằm ở cái xương sườn thứ ba ngay dưới bộ ngực to lớn, căng tròn và đang còn phát triển lớn hơn nữa của nàng, khiến nàng bất ngờ rướm người hẳn lên, đôi mắt mở to ứa nước, hai bàn tay đang vuốt ve ngực hắn cũng bất giác nhúm lại, cấu mạnh lên ngực hắn.
“Đừng mà, đừng, không phải chỗ đó…”
Không thể thốt ra thành lời vì miệng bị ngậm chặc, Mị Ảnh Lam chỉ có thể van xin trong đầu, van xin trong ý định điều khống tâm trí Vô Thường, nhưng có vẻ nó dường như không có hiệu lực.
“Đừng… không được…”
-Nhá…
Vừa bất ngờ thoát khỏi cái miệng như keo dính của Vô Thường thì bàn tay của Vô Thường cũng đã mò tới cặp ngực căng tròn đàn hồi, là một trong ba yếu điểm tối quan trọng của Mị Ảnh Lam, lòng bàn tay Vô Thường chỉ là đ-ng trúng núm nhỏ hồng của nàng, nàng liền kịch liệt run rẩy, hai bàn tay càng thêm bấu chặc vào ngực Vô Thường, miệng nàng phát ra âm thanh chỉ một từ nhưng đã chấp chứa hết tất cả cảm xúc của nàng ở thời điểm đó.
Một cảm giác run rẩy mà lại rất sướng, sướng đến nỗi gương mặt nàng dại ra, đôi mắt ngơ ngác không trọng điểm, tâm trí biến mất, suy nghĩ trống rỗng, trong đầu nàng chỉ còn lại một cảm giác “phiêu”, rất “phiêu”.
-Ýmmm…
Không còn chú tâm vào việc hôn môi nàng nữa, Vô Thường nhìn như khúc gỗ nằm bên dưới nhưng lại có đôi bàn tay linh hoạt đến lạ thường, hắn cứ thế mò mẫn, mân mê, vuốt ve cặp ngực của Mị Ảnh Lam, hễ cứ mỗi lần tay hắn chạm ngang qua cái núm nhỏ hồng đang dần cương cứng lên của nàng, nàng lại kêu rên mật ý, gương mặt đờ ra, tâm trí bay bổng, bàn tay mềm nhẹ trở nên hung tàn mà liên tục cào cấu ở các vị trí khác nhau trên ngực Vô Thường.
Mị Ảnh Lam rên, rên và rên.
-Amm…
-Nhạ…mmm…
-… nhừng mà… nhừng nhà… nhông nhãi.. mổ mó (chỗ đó)…
Cho đến khi ngón cái và ngón trỏ của hai bàn tay Vô Thường đồng loạt túm lấy hai cái núm hồng cương cứng của Mị Ảnh Lam, Mị Ảnh Lam mới hết sức nảy mình méo mó lớn kêu lên, nhưng mà Vô Thường đã như người điếc, hắn không hề nghe thấy lời van cầu ấy.
-Ơ…mmm…!!!
Vô Thường chỉ là nhấn nhẹ một cái, Mị Ảnh Lam hoàn toàn cứng người lên mà run rẩy, mười đầu ngón tay cố bấu lên thịt của Vô Thường để làm điểm tựa không cho cơ thể khụy ngã cũng đã không cự nổi, cả người bất giác ngã nằm ấp sấp lên người Vô Thường.
Gương mặt Mị Ảnh Lam lúc này đỏ chót, đôi mắt lam bích hình “cỏ bốn lá” nhìn như vô hồn, dung mạo thì trở nên thất thần, hơi thở hổn hển, miệng đỏ nhỏ ướt át men tình, bên trong nước dãi ngọt như mật của nàng không ngờ trào ra, nhiễu từ khóe miệng nàng nhiễu xuống cổ của Vô Thường từng dòng, từng dòng.
Bên dưới bụng của Vô Thường, một vũng nước lớn trong suốt có ướt át, có nhơn nhớt, có đặc sệt thấm từ quần dài mỏng của Mị Ảnh Lam thấm xuống áo của Vô Thường, thấm đến da bụng cứng rắn của hắn.
Mị Ảnh Lam nằm dài trông như đã kiệt sức, đôi mắt hạnh to tròn chấp chứa sự mệt nhọc muốn gạt bỏ tất cả mọi chuyện mà nhắm mắt nằm ngủ yên bình trên người Vô Thường, thế nhưng là Vô Thường lại không hề tha cho nàng.
Hai bàn tay hắn sau một hồi thoải thích ở hai cái núm hồng cương cứng của Mị Ảnh Lam mà xoay xoay, xoa xoa, nhấn nhấn, nay nó lại mò mẫn, luồn lách khắp người nàng mà tạo nên những đường vẽ trên da thịt trắng mịn của Mị Ảnh Lam mà chạy xuống phần thân dưới của nàng.
-Đừng mà… ta nhông nỗi mữa…
-Ưúmmmm…
Mị Ảnh Lam chỉ cố gắng nói được một câu không nguyên vẹn thì gương mặt đỏ hồng của nàng lại một lần nữa biểu cảm “lên mây”, âm thanh khiêu gợi, thân thể cứng lên run rẩy, hai tay không còn sức chống lên ngực Vô Thường nữa nên chỉ còn cách nằm dài mà cào bấu, xâu xé lên bờ vai của hắn.
-Ộm…mm…
Chỉ một cái chạm trực tiếp của đôi bàn tay Vô Thường vào hai bờ mông trắng mịn, mềm mại vểnh ra của Mị Ảnh Lam mà xoa nắn, vùng khe suối của Mị Ảnh Lam bất chợt lại một lần nữa tiết ra một mảng nước nhớt nhát nhiễu xuống người Vô Thường, thấm đẫm qua quần áo, xuyên ướt đến da của Vô Thường.
-Ummmm…
Một cái sờ nhẹ lên vùng bên cạnh nơi thần tiên, suối nước, Mị Ảnh Lam lại cho ra thêm một mảng nước thần thánh trong suốt, đặc sệt nhiễu xuống.
Chưa dừng lại ở đó, tiếp đến, bàn tay phải của Vô Thường bức phá xâm phạm vào vùng đất thần thánh, ngón trỏ khẽ đưa ra rồi lướt ngang qua khe rãnh ướt nhẹp của Mị Ảnh Lam từ dưới lên trên đầu.
-…
Mị Ảnh Lam lúc này dường như đã không còn sức để kêu rên nữa, nàng chỉ nằm dài trên người Vô Thường, đôi bàn tay khẽ cử động ôm lấy hai bờ vai hắn, còn ở bên dưới, vùng đất thần thánh của nàng run rẩy, nước lại lần nữa đi ra làm ướt đi ngón tay của Vô Thường.
Rồi đến khi ngón trỏ của hắn leo lên đến đầu nơi thiên liêng ấy thì ngón cái và ngón tỏ của hắn tiếp tục phối hợp, cùng nhau chung sức bấm nhẹ vào hạt đậu (quy đầu) đang rất cứng của Mị Ảnh Lam.
-Xè…
Như thác đổ, một dòng nước ấm nóng có mùi nồng từ trong vùng đất huyền bí bắn mạnh ra ngoài, bắn mạnh lên bàn tay to lớn của Vô Thường, bắn mạnh qua lớp quần áo vải, nhuộm ướt cả quần Mị Ảnh Lam và một phần quần áo của Vô Thường.
“Róc rách róc rách, nước chảy khá vui tai, thứ âm thanh này nó mới mỹ diệu làm sao” Vô Thường khốn nạn thưởng thức trong lòng.
Nằm dài vô lực trên người Vô Thường cho đến khi nước ngừng chảy, gương mặt hồng đỏ diễm lệ của Mị Ảnh Lam giãn ra như được thanh thản, đôi mắt hạnh màu lam bích của nàng cũng khẽ nhắm lại muốn yên giấc mà không cần suy nghĩ về những điều nàng đã làm hoặc đã bị Vô Thường làm.
Một giây, hai giây, năm giây, mười giây, khi bàn tay của Vô Thường đã không còn động đậy, “hỗn láo” sờ mó, hơi thở như hoa lan nở trong đêm của Mị Ảnh Lam trở nên đều đều, nhỏ nhẹ.
Nàng đã lạc vào giấc ngủ yên bình trong lòng người mình yêu (chính xác là trên người), vòng tay vẫn còn ôm lấy bờ vai to lớn của Vô Thường.